Tàng Uyên Cốc cùng Đăng tiên phủ bất đồng, Đăng tiên phủ xây dựng ở phía trên tiên sơn, mà Tàng Uyên Cốc lại kiến tạo xung quanh hồ, nói là cốc, kỳ thật càng giống như thôn trang, cái tên đơn giản là lấy từ chi ý “Lòng dạ rộng lớn”, cho nên mới gọi là Tàng Uyên Cốc. Tàng Uyên Cốc cùng các môn phái tu tiên khác bất đồng chính là quanh thôn trang lại có rừng rậm bao phủ, lúc chưa rời xa chốn người theo như lời tổ sư khai phá Tàng Uyên Cốc, những phong cảnh nơi đỉnh núi nhìn tới nhìn lui cũng liền như vậy, vẫn là đông hồ nơi này có cảnh đẹp, xuân có mưa bụi mênh mông, hạ có hoa sen nhiều đóa, thu có nước gợn hiu quạnh, đông có băng tuyết trắng xóa.
Vì thế Tàng Uyên Cốc liền tọa lạc ở bên hồ.
Trước đại môn Tàng Uyên Cốc, Ôn Nhiễm nhìn cái người không ngừng cầm trống bỏi màu đỏ xoay không ngừng lúc ẩn lúc hiện, nàng bị tâm phiền ý mệt, “Ngươi có thể hay không đừng xoay nữa?”
Lúc trước thật sự là đỡ hắn dậy không nổi, Ôn Nhiễm chỉ có thể đi vòng vèo, tới gian hàng bán hàng rong nơi đó mua cái này trống bỏi, kết quả Thẩm Vật cầm thứ này chơi một đường, cũng hấp dẫn tới không ít người nhìn chằm chằm hắn.
Thẩm Vật nói: “Không được, ta không còn nhiều cơ hội chơi nó.”
“Cơ hội cái gì?”
“Một chỗ chơi tốt.”
Ôn Nhiễm ánh mắt lộ ra kinh ngạc, “Nguyên lai ngươi cũng cảm thấy cái này chơi không được bao lâu, vậy ngươi còn có thể chơi lâu như vậy?”
Hắn một chốc không nói chuyện, đại khái là bực chính mình như thế nào không có từ cái tiểu đồ chơi này cảm nhận được vui sướиɠ.
Lúc trước bọn họ đưa thư do Ôn Tuân viết giao cho đệ tử thủ vệ, đệ tử thủ vệ đi vào trong chốc lát, không bao lâu, bên trong liền đi ra một thanh niên khí chất nho nhã.
“Nguyên lai là Thẩm công tử cùng Ôn cô nương tới, thật là làm Tàng Uyên Cốc chúng ta bồng tất sinh huy .”
“Bồng tất sinh huy: Nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo). Thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa. Rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh..”
Ôn Nhiễm nhìn vào mắt người nam nhân này, tuy rằng cùng người Tàng Uyên Cốc khác so sánh, hắn ăn mặc xem như mộc mạc, nhưng một thân y phục màu vàng cũng là dùng vật liệu may mặc trộn lẫn tơ vàng.
Mắt nhìn đại môn Tàng Uyên Cốc này được khảm vàng đá quý, thầm nghĩ trong lòng, nếu đây đều là nhà tranh vách đất, như vậy Đăng tiên phủ bọn họ cũng chỉ có thể nói là nhà ở của khất cái.( ăn mày á)
Nhìn Thẩm Vật đầu đội vĩ mũ, tay cầm trống bỏi, trên mặt hiện ra thần sắc thần sắc, “Thẩm công tử đây là?”
Ôn Nhiễm giải thích, “Sư huynh ta hắn bị phong hàn, không tiện trúng gió.”
“Thì ra là thế, kia Thẩm công tử trong tay lại là..?”
Ôn Nhiễm lần này còn không kịp mở miệng, Thẩm Vật lại nói trước một bước nói chuyện, “Nhiễm Nhiễm vẫn còn tâm tính tiểu hài tử, nàng muốn chơi, ta liền mua cho nàng.”
Hắn liền đem trống bỏi nhét vào trong lòng ngực Ôn Nhiễm, thanh âm quạnh quẽ nói: “Nhiễm Nhiễm, giữ kĩ.”
Bị người khác nhìn với loại ánh mắt “Rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, vô cùng ấu trĩ”, Ôn Nhiễm nhịn rồi lại nhịn, mới khắc chế một xúc động dùng một quyền đánh chết tên điên khùng kia.
Người nọ cười cười, “Hai vị, nghĩa huynh ta trước đó không lâu mới đi ra cửa Phật Âm chùa lại gặp bạn cũ, nhưng hai vị yên tâm, bạch trưởng lão đưa tin đem sự tình đều nói qua, chúng ta sẽ tận lực giúp các ngươi sửa tốt thanh kiếm”
Tàng Uyên Cốc là một gia tộc loại hình xí nghiệp, có thể nói, quản sự là người nhà của nhau, nhưng có một cái ngoại lệ, đó chính là người trước mắt họ Thu này.
Hắn là người cùng cốc chủ lúc trước kết bái nghĩa đệ, Diệp Tùy, phụ trách xử lý một ít việc vặt vãnh củaTàng Uyên Cốc, người khác đều tôn xưng hắn một tiếng Diệp tiên sinh.
Tới Tàng Uyên Cốc, bởi vì sợ bọn họ đắc tội với người trong cốc, chủ yếu là sợ Ôn Nhiễm đắc tội với người trong cốc, Ôn Tuân cố ý dặn dò cho bọn hắn đầu tiên là phổ cập khoa học một phen quan hệ người với người trong Tàng Uyên Cốc.