Chương 19.1

Xét thấy Thẩm Vật cùng Ôn Nhiễm song kiếm đều gãy, Ôn Tuân liền giao cho Thẩm Vật một phong thơ, phân phó Thẩm Vật cùng Ôn Nhiễm cùng nhau mang theo hai thanh đoạn kiếm đi tới Tàng Uyên Cốc. Nhận được tin tức này, Ôn Nhiễm toàn thân đều tràn ngập cự tuyệt, “Ta không đi.”

Ôn Tuân đầu đều to lên rồi, “Lạc Hà có phải hay không kiếm của người? Ngươi còn nghĩ kiếm ngươi vẫn tốt!, kiếm của ngươi, ngươi nhất định phải đi!

Ôn Nhiễm nhượng bộ , “Ta đây chính mình đi, ta không muốn cùng hắn đi.”

“Nhiễm Nhiễm nha, sư huynh vì bảo hộ ngươi bị trọng thương như vậy, tuy nói hiện tại là không sai biệt lắm tốt rồi, nhưng có một người chiếu ứng càng tốt, chúng ta làm người nhưng ngàn vạn không thể vong ân phụ nghĩa, ngươi suy nghĩ một chút đại sư huynh đối với ngươi như thế nào, hắn……”

“Hắn rất tốt, mới không cần ta chiếu cố.”

Ôn Tuân có thể dung túng cho nữ nhi bất luận sự tình gì, nhưng ở phương diện chọn con rể này, hắn không thể dung túng, vì thế hắn đanh mặt, “Lần này đi Tàng Uyên Cốc toàn bộ phí lộ ta toàn quyền giao cho đại sư huynh ngươi bảo quản, ngươi nếu là không muốn đi cùng đại sư huynh, vậy ngươi liền đi màn trời chiếu đất đi.”

Nàng hơn nửa ngày không nghẹn ra một câu.

Ôn Nhiễm nàng mười bảy năm qua ăn uống ở đều dùng đồ tốt nhất, đã sớm dưỡng thành không thể chịu khổ rồi, bảo nàng màn trời chiếu đất, chẳng phải là muốn nửa mạng nàng?.

Sơn Môn Đăng Tiên Phủ

Một đám đệ tử tới đưa tiễn Thẩm Vật, Thẩm Vật khí chất sơ đạm mà có lễ, ở trong đông đảo thiếu niên tuổi trẻ tuấn mỹ vẫn phá lệ nổi bật, đối với các sư đệ mỗi người một câu, Thẩm Vật đều sẽ đáp lại, bất quá nhìn ở phía sau nữ hài nổi giận đùng đùng đi tới, hắn ánh mắt liền chỉ biết chuyên chú nhìn nàng.

Mọi người chỉ cảm thấy đương nhiên, đại sư huynh đối tiểu sư muội thật là si tình, cũng chỉ có lúc thời điểm sư muội xuất hiện, một phần lạnh lùng hờ hững trên người hắn mới có thể bị hòa tan.

Thẩm Vật ôn hòa gọi một tiếng: “Nhiễm Nhiễm.”

Nghe được thanh âm, Ôn Nhiễm một chút đều không khách liếc mắt một cái, tiếp theo liền quay đầu đi không thèm để ý hắn.

Bởi vì muốn xuống núi, đường đi bụi bẩn nhiều, quần áo cũng dễ dàng bị dơ, cho nên nàng không có mặc nội quy bạch y của Đăng tiên phủ mà là mặc áo váy màu xanh lạc mà nàng thường xuyên mặc.

Áo trên ngắn là màu vàng cam bạc sam, mơ hồ lộ ra bả vai cùng cánh tay trắng, trước ngực đính thêm hai cái nơ tạo cảm giác tinh nghịch, váy dài thước tha linh động như gió lại dập dìu theo từng bước chân ôn nhu như nước toàn thân váy điểm xuyết nhưng linh hoa thêu dọc thân làm thiếu nữ nhẹ nhàng linh động đứng ở chỗ đó, giống như là mang đến từng trận xuân ý.

Nhìn nhiều Ôn Nhiễm một thân bạch y, bỗng nhiên nhìn đến nàng trang điểm, làm không đệ tử ít tuổi trẻ ánh mắt sáng ngời, bọn họ bỗng nhiên có điểm lý giải, vì cái gì đại sư huynh đối ôn sư muội là si tình không thay đổi.

Thẩm Vật nhưng thật ra thần sắc như thường, không có biến hóa, cũng là, hắn từ trước đến nay đều nghiêm khắc chú trọng lễ nghi, có thể chuyên chú nhìn Ôn Nhiễm, đã sự phóng túng chính mình nhất của hắn rồi, hắn không có khả năng lại cho phép chính mình lộ ra càng nhiều bộ dáng thất lễ.

Đại sư huynh, thật sự là quân tử!

Thẩm Vật nói: “Thời gian không còn sớm, Nhiễm Nhiễm, chúng ta vẫn là khởi hành xuống núi đi.”

Ôn Nhiễm không lên tiếng, trực tiếp từ Thẩm Vật bên người lướt qua, dẫn đầu ra sơn môn.

Thẩm Vật thu hồi ánh mắt, đông đảo sư đệ phía sau thanh âm đưa tiễn, không quay đâu bước ra sơn môn.