Chương 14: Ta rất mạnh

Cực phẩm như Ôn Nhiễm đương nhiên là để một mình xà yêu hưởng dụng, còn Thẩm Vật thì được ném cho đám xà tử xà tôn đang đói khát của nó.

Tại sao bị một đám rắn đen vây quanh mà Thẩm Vật còn có thể xuất hiện một cách bình yên như vậy được? Đây quả thực là một chuyện khiến người khác cảm thấy khó tin.

Thẩm Vật cũng thản nhiên trả lời: “Thì cứ vậy mà ra thôi.”

“Không thể nào!”

“Có cái gì mà không thể? Gϊếŧ hết bọn nó là chẳng phải ta có thể đi ra rồi sao?”

Nghe vậy, xà yêu giận dữ, “Ngươi muốn chết!”

Thẩm Vật nắm lấy cổ áo của Ôn Nhiễm, tránh khỏi một cú đập mạnh từ đuôi rắn của con rắn kia. Sau khi bị đuôi rắn đập vào, vị trí mà bọn họ từng đứng giờ đã biến thành một cái khe hở.

Hắn hỏi Ôn Nhiễm, “Một tên xấu xí như vậy biến thành ta mà cũng lừa được muội sao?”

Trong lời nói có ý đại loại như “Không ngờ muội là bị lừa bởi một tên xấu xí như vậy, muội có bị ngốc không”.

Ôn Nhiễm tranh luận, “Ta không có bị nó lừa!”

“Vậy coi như muội cũng không phải là quá ngốc.”

Ôn Nhiễm rất muốn đá hắn một cước, nhưng bây giờ mạng của nàng vẫn phải dựa vào hắn, nàng nhịn!

Bản lĩnh biến ảo của con xà yêu này có thể nói là xuất thần nhập hoá, nếu không lúc trước nó đã không khiến nhiều người cảm thấy đau đầu rồi. Nó có thể biến thành hình dạng của tất cả mọi người, mê hoặc thần trí của người khác, nếu tâm tính không vững thì sẽ bị biến thành nô ɭệ của du͙© vọиɠ.

Bọn họ nói chuyện mà chẳng xem người bên cạnh ra gì, lại càng chọc yêu xà tức điên hơn. Nó mở to hai mắt đỏ bừng, há cái miệng to toàn máu ra, cơ thể khổng lồ xoay vòng rồi đứng lên. Ở một nơi trống trải thế này, cơ thể của nó gần như chiếm hết hai phần ba không gian, khí thế khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Thẩm Vật kéo áo Ôn Nhiễm, liên tục tránh khỏi nhiều lần công kích, khiến cho con rắn lớn thỉnh thoảng lại đυ.ng vào tường đá, tạo ra mấy cái hố lớn ngay trên tường.

Ôn Nhiễm bị Thẩm Vật xách bay tới bay lui, nàng choáng váng hoa cả mắt, lại cố gắng chịu đựng sự khó chịu nói: “Ta có thể thử vẽ lại trận pháp dịch chuyển.”

Thẩm Vật tò mò hỏi: “Muội định trốn sao?”

“Là chúng ta cùng trốn!” Sắc mặt Ôn Nhiễm tái nhợt, giọng nói chuyện cũng rất yếu, “Hiện tại huynh không có kiếm, ta lại bị thương, chúng ta vốn không phải là đối thủ của con yêu quái này. Nhớ năm đó phủ chủ hàng phục con yêu quái lớn này cũng phải phí rất nhiều sức, ta biết thực lực của huynh rất mạnh nhưng trong tình huống như thế này thì đương nhiên chúng ta nên đi trốn.”

Thẩm Vật đột nhiên dừng lại, hắn nhìn nàng hồi lâu bằng ánh mắt kì quái.

Ôn Nhiễm không biết hắn lại nổi điên cái gì, nhìn thấy cái đuôi rắn với sức mạnh của ngàn người sắp đập tới, nàng hốt hoảng nói: “Thẩm Vật!”

Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, một cái l*иg khí xuất hiện trên không trung, dễ dàng ngăn được sự tấn công của con rắn lớn.

Không chỉ có Ôn Nhiễm, xà yêu ở phía bên kia dường như cũng sửng sốt. Con mắt màu đỏ tươi của nó nhìn chăm chú vào Thẩm Vật, nó đột nhiên phát hiện mặc dù nó có đuổi theo tấn công như thế nào thì hơi thở của thiếu niên mặc đồ trắng kia của không hề hỗn loạn. Nếu nói hắn vừa mới chạy thoát thân, chẳng bằng nói hắn đang vui đùa thì đúng hơn.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của hắn chớp nhẹ, nhẹ nhàng nói: “Thật ra ta rất mạnh.”

Ôn Nhiễm không khỏi nhớ đến mấy đứa nhỏ mà mình nhìn thấy ở nhà trẻ trong kiếp trước, bọn nó nói với cô giáo là hôm nay muốn ăn hai chén cơm, cái vẻ mặt muốn được người quan trọng công nhận, hình như cũng giống như thề này.

Hắn lại hỏi: “Vừa rồi muội mới nói cái gì?”

“… Ta nói rất nhiều, huynh muốn hỏi câu nào?”

“Cái câu ta yêu muội sâu đậm ấy.”

Ôn Nhiễm cảm thấy có hơi mất mặt, khuôn mặt tái nhợt của nàng hiện lên một chút đỏ ửng, “Rốt cục là huynh muốn nói cái gì?”

“Cái câu sau câu ta yêu muội sâu đậm ấy, còn nhớ không?”

Sắc mặt của hắn quá nghiêm túc, không giống kiểu đùa cợt với nàng vừa rồi.

Ôn Nhiễm suy nghĩ một lát, xấu hổ đáp: “Nếu nó dám động vào ta, ngươi chắc chắn sẽ chặt nó ra làm tám khúc, nghiền xương thành tro…”

“Được.”

Được cái gì mà được?

Thẩm Vật cười, “Ta chém nó ra làm tám khúc, nghiền xương thành tro.”

Hắn từ từ đi khỏi phạm vi bảo vệ của cái l*иg khí, nếu so sánh với con rắn to nhướng đầu thôi cũng có thể đυ.ng tới được trần đá phía trên thì cơ thể của hắn nhìn có vẻ quá gầy yếu.

Ôn Nhiễm vừa định lên tiếng, đã thấy tay đột nhiên biến ra một lưỡi dao sắc bén.

Đó là một thanh đao cực đen, dưới ánh nến, thân đao hiện lên thẳng tắp, hẹp dài, không hề có bất kì trang sức nào cả, cực kì đối lập với bộ đồ trắng mà hắn đang mặc. Sự đối lập giữa hai màu trắng đen vào lúc này lại càng tạo ra sự quỷ dị.

Thiếu niên nhấc đao lên, nhắm thẳng vào đầu của con rắn lớn, đối diện với đôi mắt đỏ tươi của rắn lớn, hắn chẳng những không sợ mà còn cười, “Thoạt nhìn thì ngươi có mạnh hơn những yêu ma khác, mong là ngươi có thể chống đỡ lâu hơn, cho ta chơi đùa thoả thích.”

“Nói khoác mà không biết ngượng!” Vảy trên khắp người xà yêu giống như dựng đứng hết lên, nó ngửa mặt lên trời hét thật dài, trên đầu xuất hiện thêm hai cái sừng, cơ thể dài lại hoá ra bốn chi, con xà yêu này dường như đang có chiều hướng hoá thành rồng!

Ôn Nhiễm đứng một bên nhìn thôi mà lòng cũng phải hốt hoảng, nàng sống trên thế giới này lâu như vậy, chưa từng gặp qua đại yêu nào như thế này cả!

Khóe môi Thẩm Vật nhếch lên tươi cười, khuôn mặt như hoạ toát ra nét hài lòng, trong lúc đại yêu cúi người xuống, hắn điểm nhẹ mũi nhân đã có thể bay lên.

Một khắc khi Ôn Nhiễm nhìn thấy Thẩm Vật xông lên, nàng lập tức ý thức được có điều gì đó không đúng.

Mỗi một chiêu thức của Thẩm Vật đều có sự sắc bén tàn bạo, mỗi một động tác đều có một mục đích, đó chính là đánh về phía trước một cách tuỳ ý, hắn vốn không hề để tâm đến chuyện tránh né. Nhưng chính cách xuất chiêu không suy xét tới sống chết, không giống lẽ thường này, đã khiến đối thủ của hắn phải lùi để phòng thủ, không thể sử dụng bất cứ sát chiêu nào.

Ôn Nhiễm cũng từng học kiếm pháp, tuy rằng cách dùng đao và kiếm khác nhau, nhưng nàng vẫn biết một chút về chiêu thức, thế nhưng nàng lại không thể nhìn ra được Thẩm Vật đang dùng chiêu thức gì, hắn sử dụng rất tuỳ tính, không có kết cấu, căn bản không thể đoán được tiếp theo hắn ra sẽ chiêu thế nào để ra tay.

Đây là một kẻ điên!

Xà yêu sống mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên nó bị áp đảo bởi khí thế của một người trẻ tuổi. Dưới sự phòng thủ của nó mà cơ thể của hắn vẫn có thể linh động được, tránh thoát được đuôi rắn đang phòng thủ. Hắn nhảy vài cái trên trên cơ thể của nó để lấy đà, chỉ trong chớp mắt, hắn đã tới được đỉnh đầu của nó.

Trong mắt xà yêu hiện ra bóng người càng lúc càng gần, ngay lúc hắn cầm đao tới gần, nó thấy được khoé môi hắn đang từ từ hé ra thành một nụ cười.

Chớp mắt sau, lưỡi đao sắc bén đâm vào mắt cự xà.

Gào lên một tiếng, xà yêu điên cuồng vặn vẹo cơ thể, quăng Thẩm Vật ra khỏi đầu nó, nhưng cơ thể hắn lại kỳ lạ giống như một bóng ma, mũi chân chỉ cần chạm nhẹ vào vách đá là hắn đã có thể cầm đao xông đến một lần nữa, lần này, con mắt còn lại của xà yêu cũng không còn nữa.

Có máu tươi bắn đến người của hắn, lại làm đỏ thêm bộ đồ trắng vốn đã thấm máu từ lâu.

Máu tươi bao phủ dường như đã kí©h thí©ɧ hắn, nụ cười đơn thuần trên mặt Thẩm Vật dần dần bị thay thế bởi sự hưng phấn, dưới đáy mắt đen láy của hắn sáng lên, bất kì ai cũng có thể cảm nhận được hiện tại hắn đang rất hưởng thụ thời khắc vui sướиɠ khó tìm này.