Ôn Nhiễm là một người sinh ra đã ở vạch đích, xuất thân tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, còn có vị hôn phu là tiên quân trẻ tuổi, sau khi sống thật lâu trong thế giới này, nàng mới nhớ ra là mình xuyên vào sác …
Ôn Nhiễm là một người sinh ra đã ở vạch đích, xuất thân tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, còn có vị hôn phu là tiên quân trẻ tuổi, sau khi sống thật lâu trong thế giới này, nàng mới nhớ ra là mình xuyên vào sách.
Nàng là vị hôn thê của nam chính, cũng là bạch nguyệt quang của nam chính, thêm nữa lúc nàng và một người khác bị một tên ma đầu bắt đến Cự Uyên cốc, gặp nguy hiểm đến tính mạng, nam chính bị bắt chọn một trong hai, Ôn Nhiễm trở thành người được sống còn người kia thì rơi xuống vực sâu.
Ngày đó, gió trên đỉnh núi rất lớn, khiến Ôn Nhiễm nhớ tới rất nhiều thứ.
Sau khi người kia “chết”, nam chính sẽ biết người cứu mình thật ra không phải là Ôn Nhiễm, cái người cứu hắn, và người hắn yêu chính là người mà hắn đã từ bỏ.
Nam chính đau khổ, hắc hoá, hắn muốn bắt đầu kịch bản truy thê hoả táng tràng.
Ôn Nhiễm biết bản thân mình là nữ phụ thì cảm thấy cô xong đời rồi!
Nhưng ngay trên Cự Uyên cốc, Ôn Nhiễm tận mắt nhìn thấy người thường hay cúi mình theo lễ, tiên quân thanh lãnh đạm mạc khi đối mặt với cục diện phải chọn một trong hai, hắn trực tiếp nhấc chân đá người kia xuống vực sâu.
Sau đó, hắn cười nhìn nàng, “Ngươi không nhớ vừa rồi ta mới làm gì, đúng không?”
Ôn Nhiễm: “…”
Xảy ra chuyện gì vậy?
Sao hình tượng của nam chính lại sụp đổ rồi!
Thật lâu về sau.
Hắn vừa chọc mặt nàng, vừa tò mò hỏi, “Ý nghĩa của truy thê hoả táng tràng có phải là ném ngươi vào lửa trước rồi mới nhào vào đám cháy để tìm ngươi không?”
Nhìn đôi mắt nóng lòng muốn thử của hắn, Ôn Nhiễm trầm mặc trong thời gian dài.
Ad ơi!Sao lâu chưa ra chương mới vậy