Chương 3

Dịch: Dã Lam

"Ôi vãi lúa, các cậu thế này là sao..." Tưởng Diên ngạc nhiên thốt lên, "Có chuyện rồi đây, chẳng lẽ... Bạn Hứa này, cậu không phải con trai hả?"

"Sao nào?" Hứa Linh ngồi tại chỗ, nhàn nhã xoay bút, đặt cằm lên lòng bàn tay qua lớp ống tay áo phao trắng, chống cằm hỏi, "Ý cậu là con trai không thể thích một người con trai khác?"

"Không phải thế." Tưởng Diên dừng lại, quan sát cậu thật cẩn thận, nhìn qua Tạ Trạch Duyệt, thấy biểu cảm của hắn thì nói: "Nhưng cậu xinh trai thế này, hẳn là hợp gu bạn Tạ tôi đấy."

"..."

Tạ Trạch Duyệt cụp mắt xuống lần nữa, cơ thể cao to của hắn nghiêng tựa vào tường, ung dung bỏ bút xuống, hắn nhìn chằm chằm Hứa Linh, trừng cậu, khẽ cười, chậm rãi nói: "Đùa vui không? Ghẹo người ta thế?"

Đôi mắt mờ sáng của Hứa Linh chuyển sang hắn, mỉm cười: "Thế cậu đã bị ghẹo trúng chưa?"

Lúc cậu nói câu này, tóc mái đen nhánh trước trán che khuất một ít lông mày, mí mắt mỏng lại trắng nõn, giọng điệu đầy vô tội nhưng lại gợi lên ngọn lửa không lên.

Tạ Trạch Duyệt không đáp lời, đôi mắt đen nhánh nhìn cậu một lúc, màu mắt tối xuống.

Dừng lại chốc lát, hắn nhìn qua chỗ khác.

"Thế này là chưa ở bên nhau hả?"

Tưởng Diên mập mờ kéo dài giọng, nói: "Bạn Tạ, ông đỉnh đấy, nam nữ đều thích gương mặt đó của ông!"

"..." Tạ Trạch Duyệt nhìn Tưởng Diên, nói: "Có thể im miệng không?"

Bên cạnh có người cười nói hùa theo:

"Tưởng Diên, có phải ông dễ mắc lừa quá rồi không? Hai người họ như thế không đánh nhau là tốt lắm rồi."

Tưởng Diên phản ứng lại, cùi trỏ trên bàn đυ.ng vào Hứa Linh, giọng điệu như bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Anh giai à, biết đùa thật ha."

Hứa Linh không đáp, gò má trắng bóc vùi trong cổ áo phao, khóe môi khẽ cong lên.

Tạ Trạch Duyệt không nói gì thêm cụp mắt nhìn cậu, ngón tay thon gầy giật cổ áo T-shirt, tự dưng hơi khô nóng, hắn đứng dậy đi ra ngoài từ cửa sau.

Hứa Linh nhìn bóng lưng hắn, nghiêng đầu.

...

Nghỉ giữa giờ, trong lớp ồn ào.

Không bao lâu sau, cán sự môn ôm một xấp bài thi đến, đặt trên bục giảng, chia mấy tập cho người ngồi hàng đầu: "Bài kiểm tra chấm xong rồi đây, giúp tớ phát xuống dưới với, cảm ơn."

Đây là bài kiểm tra làm từ cuối tuần trước, là môn Toán, dựa theo tiến độ của bọn họ thì chưa ra đề theo motip đề thi cuối cùng, có một vài kiến thức chưa giảng hết. Không có phiếu tô đáp án mà viết luôn đáp án lên đề thi, xem ra chỉ là một bài kiểm tra nhỏ bình thường.

"Các cậu làm bài kiểm tra nhỏ rồi?"

"Ừ, tuần trước làm bài, vừa chấm xong." Tưởng Diên nhìn bài thi trong tay mình, nói: "Ôi vãi, tôi sai nhiều thế này?"

Hứa Linh nhìn cậu ta, cảm thấy buồn cười nói: "Không phải đề thi này rất đơn giản sao?"

Tưởng Diên: "Thôi con xin, ngài có thể đặt mình vào góc nhìn của người bình thường chúng con không?"

Hứa Linh nhìn bài của cậu ta, tựa như vô ý hỏi: "Bài của Tạ Trạch Duyệt đâu?"

"Gì cơ?" Tưởng Diên quay đầu nhìn cậu.

Hứa Linh tựa lưng vào ghế, cụp mắt, tỏ ra hờ hững thuận miệng hỏi: "Ý tôi là thành tích học tập của bạn cùng bàn của tôi thế nào?"

"Bạn Tạ ấy à, chẳng phải là cấp bậc nam thần sao... Năm ngoài ẵm học bổng cao nhất, năm nay không còn học bổng nhưng vẫn nghiền ép đám bọn tôi, đoán chừng xin vào trường top 50 cũng không thành vấn đề."

Hứa Linh: "... Ồ?"

... Thế thì sao mà đạt, giờ top 50, trước kia chắc là top 10 nhỉ?

Bài thi được phát ra rất nhanh.

Kiểm tra A-level không xét tổng điểm như thi đại học mà dựa theo quy định chia bậc điểm.

Cấp bậc lại được quy đổi dựa vào thang điểm số, mỗi một khoảng điểm chia thành một bậc, A* là bậc điểm cao nhất, sau đó là A, B, C, D, E. Câu dễ trong đề rất dễ ăn điểm, nhưng câu khó lại chẳng ít, câu hỏi khó là mấu chốt để chia A* và A.

Một bài thi bay tới, theo đó là giọng của người bàn trên: "Bạn Tạ... Ớ, cậu ấy đi đâu mất rồi?"

Cậu nhận lấy, tiện thể xem qua, nói: "Tôi cầm giúp cậu ấy, cảm ơn."

Hứa Linh nhìn bài thi của hắn, rất ít lỗi sai.

Chính là lạc đà gầy còn to hơn ngựa*.

*Nghĩa bóng là: Người có tài sa cơ lỡ vận vẫn hơn kẻ tầm thường.

Nhưng mà đôi mắt sắc bén của Hứa Linh thể thấy chắc là trước khi thi hắn luống cuống, là kiểu một hơi làm hết rất nhiều sách vở bài tập, y như trạng thái học tập lúc thi cuối kỳ trên đại học... Chắc là có kiến thức nào đó chưa kịp "chuẩn bị bài", cùng một nhóm kiến thức, sai hẳn ba câu.

Lật lại xem mặt bên kia.

So sánh với nhau thì mấy câu khó nhất đều được hắn giải ra hết rồi.

"..."

Dường như đột nhiên có một ngọn gió thổi qua.

Hứa Linh chưa kịp phản ứng, bên khóe mắt xuất hiện vạt áo T-shirt của một bạn nam, nó có màu đen.

Cánh tay trắng gầy chống trên bàn cậu, trắng bóc luôn ấy, nhìn thấy cả mạch máu xanh nhạt, tay kia đột nhiên rút mất bài thi.

"Có việc gì?"

Giọng nói hơi trầm thấp.

Hứa Linh tựa ghế, tầm mắt di chuyển, chạm phải mắt hắn.

Đen nhánh, sâu tít tận bên trong như có cảm xúc gì đó xẹt qua.

Hứa Linh không kịp thưởng thức thêm, hơi tiếc nuối, tựa về sau một chút, hai tay đút vào túi áo phao, gương mặt trắng nõn xoay qua, đôi mắt trong trẻo giương lên nhìn hắn, nói: "Bạn học Tạ này, chữ cậu đẹp thật đấy."

Tạ Trạch Duyệt nghe vậy thì thoáng khựng người.

Hắn dựa vào bàn Hứa Linh, mới từ sân bóng về nên T-shirt mướt mồ hôi, hắn dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa kẹp bài thi mỏng manh, mở ra nhìn lướt qua, nghiêng đầu, khóe mắt hơi nhếch lên.

"Cảm ơn, cho đi nhờ."

Hắn nói xong thì ngồi vào ghế bên cạnh Hứa Linh, xem bài thi, nhất thời lông mày cau lại.

Tổng cộng sai ba câu.

Đều là câu trong một nhóm kiến thức, chưa ôn tập đến.

"Chỗ này chưa chuẩn bị bài hả?" Hứa Linh nhẹ nhàng mỉm cười, ngón tay trỏ trắng nõn chỉ vào bài thi trên mặt bàn.

Chuẩn bị bài.

Tạ Trạch Duyệt nghe thấy ba chữ này thì thong thả nhìn cậu, trong đôi mắt sắc sảo lóe ra chút bất ngờ.

"Bạn này, có phải bình thường cậu không học đàng hoàng không?" Hứa Linh lười biếng dựa vào ghế, ngón tay trắng mịn mở sách ra, nói: "Đây là kiến thức ở chương sáu, tôi mở xem một lần là nhớ."

Tạ Trạch Duyệt: "..."

Hứa Linh thong thả lấy bút mực đen trong túi bút ra, mở nắp bút, cầm chắc, một bàn tay rút bài thi của hắn qua, ngón tay trắng ngần di chuyển vài đường trên bài thi, viết lại bài giải câu sai đầu tiên.

Chữ viết có cảm giác đẹp đẽ lạnh lùng, thêm phần sạch sẽ y như con người cậu.

"Khó lắm hả?"

Hứa Linh trả bài thi cho hắn, nói: "Với câu hỏi kiểu này, chẳng phải lên lớp ba là bạn cùng bàn của tôi đã biết giải rồi sao?"

Tạ Trạch Duyệt không đáp lời, đôi mắt đen láy quăng ánh mắt sắc bén qua, nhìn xoáy vào cậu.

Sau đó, ánh mắt hắn liếc qua thẻ tên trước ngực Hứa Linh:

Hứa Linh.

Tạ Trạch Duyệt dời mắt, cầm lại bài thi của mình, mở nắp bút ra, cúi đầu sửa câu sai, tai hơi nóng.

Xương ngón tay phát ra tiếng răng rắc không rõ lắm.

... Hai bọn họ dễ đánh nhau, có lẽ là sự thật.

...

Lúc tan học, Hứa Linh được giáo viên chủ nhiệm gọi tới văn phòng.

"Đây là một ứng dùng làm bài trong trường chúng ta, tài khoản và mật khẩu ở trong tấm thẻ này, bạn Hứa quay về thì quét mã tải app xuống, trong đó có một kho đề, làm nhiều sẽ có lợi."

Hứa Linh nhận thẻ, nói cảm ơn.

Quét mã.

Cài đặt app thành công.

Trường tỏ ra khoản vốn lớn mua ứng dụng cày đề không biết trị giá bao nhiêu... Tư bản chủ nghĩa cực kỳ gian ác, Hứa Linh liếc nhìn, nó là app cày đề tương tự cáo học sinh thi đại học hay dùng, một phiên bản của Tìm đề XX. Nhưng mà vì đề ra theo đề thi A-level gốc nên giá của đề thi vốn đã rất đắt.

Quay lại chỗ ngồi, ghế bên cạnh trống không, không biết Tạ Trạch Duyệt lại chạy đi đâu rồi.

Hứa Linh khẽ cau mày.

Cậu nghiên cứu cái app kia một lúc.

Tưởng Diên nhìn Hứa Linh, nhướng mày lên nói: "Người anh em, cậu mà cày hết đống đề trong này đảm bảo môn nào cũng đạt điểm tối đa."

"Sao phải cày?"

Hứa Linh nghiêng đầu, tựa như không hiểu nói: "Tôi không cày đề vẫn có thể đạt điểm tối đa."

Tưởng Diên: "..."

Mẹ nó chứ.

Khiến người ta nổi cáu!

"Cái này là..." Hứa Linh nhìn màn hình, trang cá nhân có một số thứ tự nhỏ, lúc này là 3909: "Xếp hạng?"

"Cái này ấy hả, tổng hợp từ trạng thái làm bài trên app của mỗi người để tính. Đại thần, cậu bao nhiêu?"

"Hơn ba nghìn, đếm ngược đúng không?"

"Vừa mới đăng ký đều thế hết." Tưởng Diên cười sờ sau đầu, thấy cậu khiêm tốn lại ngại: "Cứ cày thêm ít đề, tỉ lệ chính xác và số lượng đề cày được nhiều thì xếp hạng sẽ tăng lên."

"Còn có cả tỉ lệ chính xác?"

"Ừ, nói chung là cứ lướt cày đề không cũng không có ích gì, tỉ lệ chính xác thấp thì thứ hạng không tăng mà còn giảm xuống, bọn tôi cũng không hiểu cách thức tính toán thế nào, nhưng theo nghiên cứu của mọi người thì xếp hạng này còn xem xét thời gian làm bài, có phải cách giải tối ưu hay không. Cũng khá là sát với năng lực thực tế."

Hứa Linh dựa ghế, ngón tay trắng nõn lướt app, mắt không cả dời chỉ hỏi: "Thế cậu xếp hạng bao nhiêu?"

"Aiz, hỏi cái này thì mất vui rồi đó." Tưởng Diên gãi đầu đáp.

Cậu ta vừa nói xong thì nhìn thấy Hứa Linh mở bảng xếp hạng ra.

Hứa Linh vào một giao diện, trong đó có mấy bảng biểu đơn giản, bảng bên trái là xếp hạng ngày, bảng bên phải là xếp hạng tuần.

Bên dưới còn có một cột tổng xếp hạng.

Ngay lập tức, cậu chú ý tới vị trí hạng đầu ở tổng xếp hạng bên dưới.

Chú ý tới cái này là vì nick name của người đó quá ra vẻ, mang đến cho Hứa Linh cảm giác quen thuộc, trong nháy mắt đã liên tưởng tới "người yêu cũ" đáng yêu vừa mới quen không lâu.

Nick name chỉ có một chữ:

X.

Không biết người này chiếm giữ bảng xếp hạng này bao nhiêu ngày rồi, ảnh đại diện có thêm một vòng ánh sáng vàng lấp lánh và một vương miện nhỏ.

*Minh họa ảnh đại diện thể hiện cho người xếp hạng đầu với vòng vàng và vương miện.

Hứa Linh ấn mở ảnh đại diện ấy lên.

Nhắn riêng chào hỏi, giọng điệu rất hòa đồng thân thiện: "Hi, chào bạn, có thể thêm bạn bè không?"

Bên kia không trả lời.

Nhưng mà Hứa Linh cũng không mong chờ người ta trả lời.

Hứa Linh làm quen thêm với cái app này.

Người thiết kế đúng là có tâm, chức năng bao gồm cày đề không giới hạn, tìm đề, đăng ký tham gia khóa học online 1:1 cần trả phí cao, thậm chí là giao lưu trên nền tảng, đăng bài. Nhìn qua đúng là một app học tập đúng chuẩn.

Cậu lại ấn vào bảng xếp hạng.

Cậu khẽ cười.

Muốn nói nó đúng chuẩn đàng hoàng... Điều kiện tiên quyết là dẹp đống nick name hoa hòe hoa sói kia đi trước.

Nick name trên bảng xếp hạng, mỗi cái có sự cợt nhả của riêng mình, ví dụ như nick name trong mấy hạng đầu.

"Wsc là chồng tôi".

"Không có 1 không nơi nương tựa".

"185, 20, siêu giỏi Toán, Lý, online tìm 1".

*Chiều cao 185cm, chiều dài 20cm, cao thì rõ rồi đấy, dài ở đâu thì mn tự phát suy trí tưởng tượng nhe.

"Xzy giỏi nhứt".

...

Ánh mắt Hứa Linh hơi dừng lại ở câu "Wsc", cậu nói: "Đây là ai thế? Wsc là chồng cậu ta?"

Tưởng Diên: "Mấy cái này đều lập bừa đó mà, cậu xem mấy cái phía dưới Không có 1 không nơi nương tựa, toàn chém gió hết đấy, thẳng nam với nhau cả, đùa thôi."

Hứa Linh: "..."

Hứa Linh nhìn dãy nick name đa dạng ấy, nghiêng đầu, dựa vào ghế duỗi dài chân ra, ấn quay lại trang cá nhân của mình. Cậu soạn nick name cho bản thân, sửa "Hứa Linh" thành "Anh công của xzy", tham gia vào gia đình lớn nick name chồng của abc một cách tráng lệ.

Sau đó, cậu ấn vào một biểu tượng nhỏ: Đấu trường.

Lúc vào đó, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ lớn:

"Hoan ngênh tham gia trò chơi, xin hãy mời một người dùng đang online vào trận đấu!"

Cậu mời bừa một người, người đối đầu với cậu là người đứng đầu trong bảng xếp hạng hằng ngày.

Câu hỏi dạng lựa chọn.

Tất cả đều là câu hỏi lựa chọn.

Mấy cái này có lẽ sẽ làm khó học sinh cấp ba chứ đối với cậu thì đều rất đơn giản.

Mười phút sau, cậu lướt làm xong hết câu hỏi, nhàm chán bỏ điện thoại xuống.

Ngay sau đó, cậu nhìn thấy góc trên bên phải lớp học có một bạn học đánh rơi điện thoại.

"Vãi đạn." Trong phòng học vang lên tiếng thán phục, "Anh công của xzy là ai thế mẹ nó, đỉnh vcl, là người hả, không phải máy quét đề của hệ thống đó chứ?"

"Mười phút xong năm mươi câu hỏi, là máy quét đề của hệ thống đúng không?"

"Khoan đã, cậu nói gì thế, ai?"

"Xzy?" Bạn cùng bàn của cậu ta nghi hoặc hỏi: "Cậu nói là chồng của... Tạ Trạch Duyệt?"

*Xzy: chữ cái đầu phiên âm pinyin tên Tạ Trạch Duyệt.

Cả lớp lặng ngắt như tờ.

Đúng lúc đó Tạ Trạch Duyệt bước vào cửa, cả lớp nhìn hắn, có người nhỏ giọng lau nước mắt:

"Thế mà lại có người nghĩ bạn Tạ là 0?"

"..."

Tạ Trạch Duyệt không nói gì, thong thả mở điện thoại ra, ngón tay thon dài ấn lướt mở app cày đề ra, một thông báo nảy ra.

Anh công của xzy:

"Hi, chào bạn, có thể thêm bạn bè không?"

Hắn vô thức nhìn về phía Hứa Linh, ở nơi sâu thẳm của đôi mắt đen nhánh lóe qua suy nghĩ không rõ.

Cảm nhận được có ánh mắt sắc bén sâu xa nhìn lại từ xa, Hứa Linh cúi đầu, góc nghiêng trắng nõn vương ý cười rất nhạt.

Tạ Trạch Duyệt lập tức tắt điện thoại, đi tới đứng trước bàn Hứa Linh.

Hứa Linh bỏ tai nghe xuống, nhìn hắn nói: "Hả?"

Cậu vừa giương mắt lên đã chạm phải đôi mắt đen láy của hắn, Tạ Trạch Duyệt mở điện thoại ra, gõ tin nhắn vào khung chat ngay trước mặt cậu:

[Cậu là xl?]

Điện thoại liếc nhìn nhưng chỉ thấy trên điện thoại của cậu nhảy ra một thông báo quảng cáo từ Wechat. Hắn dời mắt đi, nhìn chằm chằm nick name kia, nhíu mày, tắt điện thoại: "Cho đi nhờ."

Hứa Linh dịch ghế ra một chút, để trống một khe.

Học thêm một tiết.

Đã lâu lắm rồi Hứa Linh không được trải nghiệm cuộc sống cấp ba, cậu vẫn đang trong giai đoạn thích ứng, may là bên cạnh cậu có một người mà trước kia cậu chưa từng hiểu rõ - bạn Tiểu Tạ.

Cậu cảm thấy thú vị hẳn ra.

... Nhưng mà, bạn Tiểu Tạ này ấy, có vẻ hoa đào hơi bị nhiều.

"Tạ Trạch Duyệt." Giọng của một bạn nữ vang lên, cô gái có mái tóc dài, ngồi trước Hứa Linh, cô gái quay người lại, đặt vở bài tập lên góc chéo phía trên của bàn, nhoài người xuống hỏi: "Câu này giải thế nào?"

Tạ Trạch Duyệt liếc mắt nhìn cô ấy.

Tưởng Diên vừa lấy nước xong, quay người lại thấy cô gái mái bằng – lớp phó học tập đang ngồi ở ghế của mình.

Nhìn lại đối tượng mà cô gái hỏi... Tưởng Diên nhất thời hiểu ra, đi tới bật cười, nở một nụ cười đầy ám muội: "Lớp phó, vẫn cố gắng quá nhỉ? Vừa đến đã hỏi bài bạn Tạ, hả?"

Bên cạnh có người cười theo: "Ôi chao, cái xã hội nhìn mặt này, sao không có ai hỏi tôi thế nhỉ? Bạn Tạ ơi, tính mỗi hôm nay thôi, cô gái thứ mấy tới tìm cậu rồi đây?"

"Nói gì thế..."

Giọng điệu cô gái có vẻ tức giận nhưng hai má đỏ ửng đã vạch trần suy nghĩ của cô ấy.

Hứa Linh nhìn người bên cạnh mình, cụp mắt xuống, ngón tay di chuyển mấy lượt trên tờ nháp, không biết có định giảng bài hay không, bỗng nhiên nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "Cậu hỏi tôi này, tôi cũng biết, giảng dễ hiểu hơn cậu ấy, thế nào?"

Cô gái ngẩn người, nhìn về phía học sinh mới chuyển trường.

Vầng trán cậu rất sạch sẽ, khí chất khác hoàn toàn với Tạ Trạch Duyệt, nếu Tạ Trạch Duyệt là đêm tối thì Hứa Linh mang đến cho người khác cảm giác cậu như ban ngày vậy.

Chiếc cằm trắng nõn của cậu bạn vùi trong cổ áo phao trắng, sống mũi rất cao, lông mày gọn gàng, đôi mắt, ngón tay đều có cảm giác hơi trong suốt, khớp xương hơi đỏ.

"Câu nào?"

Đầu ngón tay của Hứa Linh gõ xuống mặt bàn, cậu dựa vào ghế nói: "Cậu khoanh ra, tôi giải quyết trong một phút."

Lớp phó: "..."

Trai đẹp với trai đẹp lại khác xa thế này ư?

Hứa Linh nhận tờ đề của cô ấy, loay hoay xoay đồng hồ, đưa cô ấy xem: "Đếm ngược 60s, tôi viết lời giải cho cậu."

Cô bạn mở to mắt nhìn cậu, cảm giác như mình tận mắt chứng kiến sự ra đời của bking (cool ngầu, bá vương).

Bạn nam nói hùa theo đùa giỡn bên cạnh cũng dừng lại.

Mẹ nó.

Bỗng có bóng dáng lờ mờ thoáng qua.

Bên khóe mắt xuất hiện một bàn tay thon dài đẹp đẽ, ngón tay trỏ đặt trên tờ nháp.

Tạ Trạch Duyệt sáp đến gần, nghiêng đầu, bút bi mực đen nằm trên xương ngón tay.

Nét bút mực đen xinh đẹp, đặt một dấu chấm xuống.

Tầm mắt Hứa Linh dịch lên, va vào đôi mắt đen như mực, Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu, cách nhau rất gần, môi như sắp chạm vào vành tai cậu.

Dái tai Hứa Linh như tuyết bị tan chảy, nhuộm thêm màu đỏ tươi.

Tạ Trạch Duyệt thấy cậu như vậy thì đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nói: "Không tiếp tục sao?"