Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngày Nào Hotboy Trường Cũng Bị Ghẹo

Chương 26

« Chương Trước
Âm thanh xè xè.

...

Tạ Trạch Duyệt cảm thấy trong đầu uỳnh một tiếng, dây thần kinh lý trí đứt phựt.

Hắn túm lấy cổ tay Hứa Linh, nói: "Cậu... Làm gì?"

Tai Hứa Linh đỏ bừng: "..."

Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu chăm chú.

Hứa Linh tới gần, cụp mắt xuống không nhìn hắn.

Nhưng có thể thấy, thật ra cậu cũng rất hồi hộp.

Tạ Trạch Duyệt kéo cậu, thuận thế ôm lấy cậu.

Ngón tay dài vuốt nhẹ sau gáy trắng nõn của Hứa Linh, cúi đầu xuống hôn.

Hôn dần lên, đến vành tai cậu.

Hắn cụp mắt xuống nhìn, đáy mắt lóe lên sự kìm nén khó khăn.

Giọt mồ hơi rơi xuống.

"Trước kia có làm thế này với người khác không?" Hắn hỏi.

"Cậu đoán xem." Hứa Linh đáp.

"Có không hả?" Hắn chăm chú nhìn góc mặt nghiêng của Hứa Linh, hô hấp hơi rối loạn.

Hứa Linh liếc hắn một cái rồi lắc đầu.

...

Nghe nói thẳng nam với nhau, chơi hăng quá cũng sẽ "giúp đỡ lần nhau", nhưng bọn họ có cùng tính chất ấy không? Hắn vừa mới tỏ tình với Hứa Linh. Cậu thế này là có ý chấp nhận rồi sao?

Tạ Trạch Duyệt siết chặt cánh tay, ôm lấy cậu, cứ hôn vành tai trắng nõn mềm mại của Hứa Linh hết cái này đến cái khác.

Nhưng hắn vẫn bị trêu chọc sắp không nhịn nổi nữa rồi.

Thậm chí hắn còn tưởng tượng cảnh ngón tay trắng nõn đẹp đẽ của Hứa Linh chạm vào hắn.

"Cậu thích không?" Tạ Trạch Duyệt nắm chặt bàn tay Hứa Linh trong chăn, nói nhỏ bên tai cậu.

"..."

Hứa Linh không trả lời, đại khái đoán ra ý hắn là gì, mặt hơi nóng lên.

Tạ Trạch Duyệt nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Hứa Linh.

Hắn không nhịn được muốn dùng ngón tay chạm vào môi Hứa Linh, luồn vào trong, gảy đầu lưỡi mềm mại.

Đệt.

Rất muốn hôn cậu.

Cậu thật đáng yêu.

Tạ Trạch Duyệt cứ nhìn gò má cậu, nhẫn nại đến cực hạn.

Hứa Linh nghe thấy tiếng thở dốc khàn khàn của hắn bên tai, cảm thấy sức chịu đựng của mình cũng sắp tới giới hạn rồi.

...

Xong việc, Hứa Linh đi rửa sạch tay.

Quay lại, Tạ Trạch Duyệt ôm cậu, Hứa Linh nhận ra hắn lại có cảm giác rồi.

Hắn ôm tay cậu, dịch về phía trước.

Dường như Tạ Trạch Duyệt cũng rất muốn chạm vào Hứa Linh.

Tai Hứa Linh đỏ ửng, giữ chặt tay Tạ Trạch Duyệt, không cho hắn chạm.

Tạ Trạch Duyệt nghiêng đầu, ghé vào bên tai cậu nói nhỏ: "Cậu cũng có cảm giác sao?"

Hứa Linh im lặng đỏ mặt.

Tạ Trạch Duyệt thấy cậu không bằng lòng thì hỏi tiếp: "Thế cậu đồng ý rồi đúng không?"

Hứa Linh đáp: "Cậu đoán đi?"

Tạ Trạch Duyệt bật cười, nói: "Cậu không trả lời, tôi coi như cậu đồng ý rồi nha."

Hứa Linh được hắn ôm, nhận ra tuổi trẻ đúng là dồi dào sức sống.

"..."

Hứa Linh lùi về sau một chút, nhìn hắn, nói một cậu không rõ cậu có ý gì: "Đây chỉ là một lần đặc biệt."

Còn nói, "Cậu nhịn đi."

Tạ Trạch Duyệt hôn mặt cậu một cái, buông cậu ra.

Vừa chạm đã buông.

Chút ấm áp này tê dại tới tận đáy lòng.

Hai người đều im lặng.

Một cơn gió thổi qua, rất nhẹ, rất yên tĩnh, đèn tường vẫn sáng.

"Có thể hôn cái nữa không?"

Hắn nhỏ giọng hỏi.

Hứa Linh chưa trả lời, sau đầu đột nhiên bị hắn nâng lên, lần này, hắn hôn lên môi cậu.

Nhẹ nhàng chạm một cái.

Nghe thấy tiếng hít thở.

Hai người dừng lại, Tạ Trạch Duyệt cảm nhận được hơi thở của Hứa Linh. Hóa ra môi con trai lại mềm và nóng thế này.

Im lặng môi kề môi một lúc.

Hắn đột nhiên ghé sát vào, nghiêng đầu, chặn cậu lại thật mạnh mẽ, như có gì đó đột ngột bạo phát.

Đầu lưỡi ướŧ áŧ của hắn quét qua khóe miệng Hứa Linh.

Tạ Trạch Duyệt lại hôn tới.

Đầu lưỡi đảo qua hàm răng cậu, xâm lược xông thẳng vào.

Ngón tay hắn trượt tới gáy trắng nõn của Hứa Linh, lòng bàn tay ấm nóng vuốt nhẹ, lặp lại liên tục không ngừng được.

Chóp mũi vương đầy mùi hương lạnh lẽo của cậu.

Nhưng Tạ Trạch Duyệt lại ngày càng nóng hơn.

Hoàn toàn không dừng lại được, lửa chẳng thể dập tắt.

Nụ hôn dần trở nên kịch liệt, vang lên cả tiếng nước.

...

Sau khi tách ra, Tạ Trạch Duyệt nói: "Vậy cậu đồng ý ở bên tôi rồi chứ?"

Hứa Linh không nói, khẽ khàng thở dốc, như đang suy nghĩ thêm.

Tạ Trạch Duyệt rất lo lắng, nói: "Rồi sao? Có phải cậu đồng ý rồi không?"

Thật ra Hứa Linh rất muốn đồng ý, nhưng cậu cảm thấy sắp tới kỳ thi rồi, cậu mà đồng ý thì có khi người nào đó chỉ toàn nghĩ đến chuyện yêu đương thôi, cứ thế thì không tốt. Trước kia lúc bọn họ mới ở bên nhau cũng thế, Hứa Linh rất hiểu hắn, cho một xíu ngọt là nhớ mãi, dằn vặt không ngừng nghỉ, rất điên cuồng.

Nhưng cậu không muốn nhìn thấy hắn giẫm lên vết xe đổ.

Chưa đến lúc.

Hứa Linh khích lên hắn nói: "Nếu chúng ta xin được vào cùng một trường đại học thì ở bên nhau thử xem."

Mắt Tạ Trạch Duyệt sáng bừng lên.

Ý là có hi vọng!

Hứa Linh bị hắn hôn nóng hết cả người, cậu kìm nén vén chăn lên, đi vào nhà vệ sinh.

Tạ Trạch Duyệt ngóng theo bóng lưng cậu, mò điện thoại, trả lời anh họ:

[Thành công một nửa.]

[Cậu ấy bảo học cùng trường đại học sẽ ở bên nhau.]

Anh họ:

[Được đấy.]

[Vậy thì em nắm bắt cơ hội cho tốt.]

[Tích lũy cảm tình, cậu ấy sẽ dần rơi vào trong thôi.]

Tạ Trạch Duyệt nhìn tin nhắn ấy, tắt điện thoại đi.

Chờ mong.

Không biết qua bao lâu.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hứa Linh đúng lúc ra khỏi phòng vệ sinh bèn mở cửa phòng ngủ luôn: "Cô ạ?"

Đứng ngoài cửa là bố mẹ Tạ Trạch Duyệt, mẹ hắn bưng một đĩa hoa quả, tò mò đi vào xem, thấy Hứa Linh mặc đồ ngủ và Tạ Trạch Duyệt nằm trên giường, chăn bên cạnh nhô lên một chút, chắc hẳn là Hứa Linh vừa nằm rồi.

"Linh Linh, ăn hoa quả đi không cháu?" Bà ấy đưa đĩa hoa quả cho cậu, hỏi dò: "Hai đứa ngủ chung một giường hả, không bị chật chứ?"

Hứa Linh chưa kịp đáp, người phía sau đã lên tiếng: "Không sao đâu ạ, không chật."

Mẹ hắn lườm hắn một cái: "Mẹ hỏi Linh Linh, con thì chắc chắn không chê chật rồi."

Tạ Trạch Duyệt nghẹn lời: "..."

Hứa Linh lắc đầu, mỉm cười: "Không sao đâu ạ. Cháu cảm ơn cô."

Cậu nhận đĩa hoa quả.

Có chút chột dạ.

Trong lòng thầm nói, con trai cô bị cháu lừa mất rồi.

Hai người ngồi xếp bằng trên giường cùng nhau ăn hoa quả, mẹ Tạ Trạch Duyệt nhìn hai bọn họ, hơi do dự, lại hỏi con trai mình: "Con không bắt nạt Linh Linh đó chứ?"

Tạ Trạch Duyệt: "..."

Hắn bị sặc, liếc mắt nhìn Hứa Linh, trong lòng thầm nhủ vừa nãy không tính là "bắt nạt" đâu nhỉ?

Bố hắn cũng qua xem thử, thấy hai người ngủ chung thì không nhịn được hỏi Tạ Trạch Duyệt: "Hai đứa đắp chung chăn luôn à? Tiểu Hứa có đồng ý không?"

Hứa Linh bỗng đỏ mặt.

Tạ Trạch Duyệt gật đầu, nói: "Cậu ấy đồng ý mà."

Bố mẹ nhìn họ mấy lần rồi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hai người nhỏ giọng trò chuyện.

Bố hắn nói: "Vẫn không kiến nghị làm chuyện người lớn trước khi kết hôn."

Mẹ hắn nói: "Ông làm gì thế, Hứa Linh là con trai, đâu mang thai được."

...

Hứa Linh sắp xấu hổ chết luôn rồi.

Tạ Trạch Duyệt mỉm cười, vòng tay ôm lấy cậu, Hứa Linh vùi đầu vào bả vai hắn.

Thật ra Tạ Trạch Duyệt muốn hỏi: Vậy cậu đồng ý rồi cũng có nghĩa là cậu cũng thích tôi đúng không?

Nhưng hắn không hỏi.

Dù không phải ý đó thì hắn cũng định khiến cậu đổi thành có ý đó.

Sau đó không lâu, bọn họ nghênh đón lần thi đầu tiên, môn Toán học.

Lúc nộp hồ sơ đăng ký trường đại học, bình thường thì yêu cầu phụ của chuyên ngành khác nhau, phần lớn chỉ yêu cầu thành tích mấy môn, ví dụ như tổ hợp tự nhiên thường là Toán, Lý, Hóa; Toán là một môn rồi nhưng còn có thể yêu cầu môn Toán và Toán cao cấp nữa.

Bọn họ cũng không xác định muốn học ngành gì nên đăng ký rất nhiều tổ hợp, đăng ký gần như hết các môn trong nước, thời gian thi cũng rất căng thẳng, cứ môn này nối tiếp môn kia, bước vào kỳ thi cái là mất cả tháng, không thể buông lỏng.

Nhưng kỳ thi A-level thư thả hơn nhiều, còn có thể thi nhiều lần, lúc trúng tuyển gom tất cả các môn cao điểm nhất lại rồi tính, không thi một lần là quyết định cả đời như thi đại học.

Nhưng khuyết điểm của nó là chi phí mỗi lần thi rất cao.

Cậu nhớ lại kiếp trước, hình như là ngay cả chi phí thi hắn cũng không trả nổi.

Hứa Linh thở hắt ra.

Làm lại một lần, cậu sẽ không để bất cứ điều ngoài ý muốn gì xảy ra.

Hứa Linh bóng gió, Tạ Trạch Duyệt xác nhận dự án đầu tư của nhà họ đã ngưng hẳn rồi mới dần yên tâm.

"Cậu hỏi cái này làm gì?" Tạ Trạch Duyệt liếc nhìn cậu, trêu ghẹo nói: "Không phải là sợ nhà tôi bị dính líu vào rồi phá sản đó chứ?"

Hứa Linh nghiêng đầu mỉm cười: "Trước kia lo lắng thật nhưng bây giờ không lo lắng gì nữa."

"Hả?" Tạ Trạch Duyệt hơi nhíu mày.

"Thật ra dù phá sản cũng chẳng làm sao." Hứa Linh yên lặng nhìn hắn, nói: "Nếu nhà cậu phá sản, tôi vẫn để cậu học hành đâu vào đấy."

Trong lòng Tạ Trạch Duyệt xúc động, có cảm giác không nói lên lời, cậu nói câu đó không hề có ý đùa giỡn gì hết.

Cậu ôm Hứa Linh, hôn lên gò má cậu một cái.

"Sao cậu lại tốt với tôi thế?"

Hắn khẽ cười: "Không phải vì rất lâu trước kia chúng ta đã quen nhau rồi chứ?"

Hứa Linh bỗng rất ngại.

Quen thật mà.

Mà không chỉ quen biết sơ sơ.

Trong nháy mắt, Hứa Linh rất muốn nói thẳng thắn với hắn, nhưng không biết tại sao cậu lại không mở lời được.

Cậu chỉ nắm lấy tay Tạ Trạch Duyệt: "Có lẽ đây chính là duyên phận?"

Tạ Trạch Duyệt chăm chú nhìn góc mặt nghiêng của cậu, tâm trạng sắp bay lên tận trời vì câu nói ấy.

Ding ding ding...

Hai người bước vào phòng thi, bắt đầu làm bài.

Trời cuối thu hơi lạnh, ngồi trong phòng thi không có thiết bị sưởi ấm, chân răng cũng lạnh băng, mấy thầy cô ở đằng trước đi lại giám sát, có cả mấy thầy cô ở đằng sau nữa, ho khẽ một cái thôi cũng nghe thấy.

Thi cử có thể quyết định cuộc đời của một người sao?

Có lẽ là có, cũng có thể là không.

Hứa Linh làm bài xong, lật lại kiểm tra, cậu nghĩ, có lẽ số mệnh của một người vốn không thể suy đoán, cũng không thể khống chế, ví dụ như, sau khi cậu sống lại, mặc dù cậu đã thay đổi suy nghĩ của bố Tạ Trạch Duyệt, cản được một lần đầu tư mạo hiểm lớn, nhưng cậu không thể đảm bảo sau này không còn bất cứ nguy hiểm gì, liệu vụ tai nạn có tái diễn hay không.

Hay như mặc dù cậu cố gắng thúc giục Tạ Trạch Duyệt ôn tập không thụt lùi, giữ vững thành tích.

Nhưng Hứa Linh không thể đảm bảo, Tiểu Tạ có phát huy bình thường trong cuộc thi lần này hay không.

...

Có rất nhiều yếu tố không thể khống chế.

Dù cậu sống lại thì thế nào?

Thời gian dài đằng đẵng, Hứa Linh bị cảm giác không thể khống chế mọi chuyện bao phủ, có cảm giác lo lắng không nói rõ ra được.

Ting...

Bài thi kết thúc, cửa đầy học sinh vừa đi vừa do đáp án, Hứa Linh đi bên cạnh hắn, định ra ngoài trường cùng nhau ăn bữa cơm.

Tạ Trạch Duyệt nắm tay cậu, Hứa Linh nghiêng đầu hỏi hắn: "Có căng thẳng không?"

"Hơi hơi." Tạ Trạch Duyệt mỉm cười giải thích: "Nhưng tôi không căng thẳng vì thi."

Hứa Linh gãi lòng bàn tay hắn: "Thế căng thẳng vì điều gì?"

"Cậu biết mà."

Ánh mắt sắc bén sâu xa của hắn rơi xuống, nói: "Nếu không đỗ cũng trường thì chia tay?"

Hứa Linh ngẩn người.

Hả?

Bọn họ ở bên nhau rồi?

"Nguyên văn lời tôi đâu phải vậy, đỗ vào cùng một trường sẽ ở bên nhau. Thi còn chưa xong, không phải bây giờ vẫn chưa ở bên nhau sao?"

Tạ Trạch Duyệt biết cậu muốn nói gì, hắn nghiêng đầu giải thích: "Hôm đó chúng ta làm thế rồi mà cậu còn muốn đổi ý?"

Hắn nhân lúc Hứa Linh không chú ý, hôn một cái lên mặt cậu.

"Tôi sẽ không làm gì quá đáng đâu."

Hắn nói bên tai Hứa Linh, nhìn nét mặt bối rối của cậu.

Hai người đứng ở cổng trường, Hứa Linh đứng im tại chỗ.

Mẹ cậu đi tới.

Hứa Linh: "..."

Đệt.

Tạ Trạch Duyệt ngơ ngác nhìn Hứa Linh cứng đờ người, nghĩ thầm, chỉ hôn một cái thôi mà, sao cậu phản ứng dữ dội thế?

Không đến nỗi đấy chứ.

Hứa Linh nhìn mẹ nhíu chặt lông mày thành chữ Xuyên ở phía trước, nhỏ giọng gọi: "Mẹ, cậu ấy là bạn của con."

Tạ Trạch Duyệt chậm rãi nhìn người phụ nữ đằng trước.

Hà..."

"Bạn?"

Mẹ cậu nhướng mày lên: "Không phải bạn trai?"

Hứa Linh suýt thì quỳ xuống.

"Được rồi, còn không cần giả bộ nữa, con tưởng mẹ và bố con không biết hả?" bà ấy đi tớim vỗ lưng Hứa Linh một cái, nói: "Không sao hết, chuyện có bao lớn đâu chứ, không phải chỉ yêu con trai thôi sao, xem con sợ thế nào kìa."

Bà ấy lại nhìn sang Tạ Trạch Duyệt, mắt hơi sáng lên.

Bà ấy vỗ lưng Tạ Trạch Duyệt, nói: "Đứa trẻ này nhìn là biết được người ta yêu thích."

Tạ Trạch Duyệt đột nhiên không kịp chuẩn bị gì đã gặp bố mẹ vợ, căng thẳng nói không ra lời, bèn chào bà ấy: "Cháu chàu cô ạ."

"Ừ." Bà ấy đáp lời, lại hỏi: "Hai đứa ăn cơm chưa? Đi ăn cùng đi."

Hứa Linh và Tạ Trạch Duyệt: "..."

Bữa ăn này có chút chậm tiêu, dưới sự dò hỏi của mẹ, Hứa Linh suýt thì lòi đuôi.

Sau khi cơm nước xong, Tạ Trạch Duyệt hỏi không ngừng: "Có phải cậu giấu tôi gì không, bạn trai cũ ở đâu ra vậy?"

Hứa Linh mặt không cảm xúc: "Em gái tôi nhìn nhầm. Tôi không có bạn trai cũ."

Tạ Trạch Duyệt cau mày: "Thật chứ?"

Hứa Linh gật gù.

Tạ Trạch Duyệt miễn cưỡng tin.

Hứa Linh là một người "đầy tiền án", lại lừa gạt cho xong.

Cậu gửi tin nhắn cho em gái:

[Em nói mới mẹ chuyện anh có bạn trai?]

[Nói với bà ấy làm gì?]

Em gái:

[Mẹ hỏi mà.]

[Mẹ cũng cảm thấy anh cong, hỏi em có phải vậy không, thế là em nói ra luôn.]

[Mẹ đảm bảo không mắng anh.]

Hứa Linh:

[...]

[Được rồi.]

Qua đợt thi cử là tới lễ Giáng Sinh.

Hôm đó bọn họ tới công viên giải trí, đúng lúc gặp người ở trường cũ của Hứa Linh - Ngoại ngữ Thực nghiệm, hôm đó có mấy người hẹn nhau đi chơi.

Trong đó có Lâm Hoành đã lâu không gặp.

Sắc trời dần tối, bóng đêm bao phủ, vòng đu quay trong công viên sáng đèn, vừa đẹp vừa lãng mạn, cứ như sáng tới tận chân trời.

Hai người soát vé xong thì đi vào, Tạ Trạch Duyệt ôm Hứa Linh từ phía sau, ghé vào tai cậu nói: "Có lạnh không?"

Hứa Linh nghiêng đầu nhìn hắn, quay người thò tay vào trong áo phao dài của hắn, ôm eo hắn: "Không lạnh. Nhưng cậu cho tôi ôm một lúc, đừng cử động."

Cậu vừa dứt lời, khóe mắt nhìn thấy quầy bên cạnh bán kẹo bông gòn, mắt cậu sáng bừng lên.

"Muốn ăn hả?" Ngón tay thon dài của Tạ Trạch Duyệt xoa lêи đỉиɦ đầu mềm mại của cậu, dịu giọng nói: "Cậu ở đây chờ tôi."

Hắn nói xong thì đi qua, rút điện thoại di động ra.

Hứa Linh tựa lên lan can cuối con đường nhỏ ở cạnh cổng, công viên giải trí xây dựa vào sông lớn, tựa vào lan can trên cầu, nhìn ra xa chỉ thấy mặt sông mênh mang chảy siết qua, mang màu thăm thẳm như rải ruy băng.

Cậu hóng gió, nhắm mắt lại.

Bên người bỗng nhiên có người nhích lại gần.

Hứa Linh liếc qua, run lên.

Là Lâm Hoành.

Dưới ánh đèn lờ mờ, góc nghiêng gầy gò của cậu ta có vẻ rất yên tĩnh, nhìn Hứa Linh một lúc.

"Đã lâu không gặp."

Cậu ta nói.

Hứa Linh ngẩn người, ừ một tiếng.

Sau đó không biết nên nói gì với cậu ta.

"Cậu và cậu ta ở bên nhau rồi hả?" Lâm Hoành hỏi.

"Ừ." Hứa Linh gật đầu, dựa lên lan can, nghiêng đầu nhìn cậu ta, "Cậu thì sao?"

"Tôi?" Cậu ta cụp mắt xuống, đáp: "Vẫn một mình."

Hứa Linh ngẩn ra, không hiểu cậu ta có ý gì, nói "Ừ."

Thật ra cũng không nói chuyện được lâu nhưng Hứa Linh bỗng như mọc gai sai lưng, cậu ngoái đầu nhìn lại đúng lúc thấy Tạ Trạch Duyệt vừa trả tiền xong, trong tay cầm kẹo bông gòn.

Hứa Linh sợ hắn hiểu nhầm, ho nhẹ với Lâm Hoành một tiếng: "Bạn trai tôi đến rồi."

Cậu ta quay đầu lại.

Cậu ta ỉu xỉu mỉm cười nói: "Tôi đi đây."

Hứa Linh ừ.

Tạ Trạch Duyệt đi tới, đưa que bằng trúc cho cậu, màu trắng tinh như đám mây, rất ngọt.

Hứa Linh bồn chồn, không biết hắn có nhìn thấy không, nhìn thấy được bao nhiêu.

"Nếm thử không?" Hắn hỏi Hứa Linh.

"Cảm ơn." Hứa Linh cắn một miếng, nhìn hắn cười: "Ngọt quá."

Cậu vừa dứt lời, bỗng cảm thấy trên vai truyền đến nguồn lực không cho phản kháng, ngón tay trỏ Tạ Trạch Duyệt nâng cằm cậu lên, cúi đầu chặn môi cậu, đầu lưỡi luồn vào, đảo qua lưỡi Hứa Linh, hôn thật mạnh.

Hứa Linh không thấy hắn giương mắt lên, đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn Lâm Hoành vừa đi không lâu.

Hứa Linh bị hôn say sẩm mặt mày, sau khi kết thúc thì mờ mịt: "Đang ở bên ngoài đó. Sao cậu..."

Tạ Trạch Duyệt lau vết nước bên môi Hứa Linh đi, hỏi: "Người yêu cũ của cậu có phải cậu ta không?"

Hứa Linh ngẩn người: "Ai?"

Tạ Trạch Duyệt cụp mắt, nói: "Cậu không cần gạt tôi. Cậu và cậu ta từng yêu đương, đúng không?"

Hứa Linh khó hiểu, bỗng nhiên hiểu ra hắn nói tới Lâm Hoành.

Hứa Linh: "..."

Không đến nỗi đấy chứ, thực sự không đến mức đấy, sao lại hiểu lầm như thế?

Hứa Linh cười gượng, sán vào hắn, nhìn mắt hắn: "Có phải cậu ghen rồi không?"

Tạ Trạch Duyệt im lặng nhìn cậu, không đáp, nhưng Hứa Linh cảm thấy hắn hơi giận rồi.

"Xin lỗi mà." Hứa Linh căng thẳng, giải thích với hắn, "Không phải Lâm Hoành. Thật ra tôi cũng không tính là giấu gạt cậu, vì tôi cảm thấy người kia không thể gọi là "người yêu cũ", phải gọi là "người yêu hiện tại"."

Tạ Trạch Duyệt không hiểu gì nhìn cậu, cau mày: "Người yêu hiện tại?"

Hứa Linh gật đầu: "Ừ."

Cậu tựa lên lan can bằng đá trắng trên cầu, nói nhỏ: "Tôi có bạn trai cũ, nhưng bạn trai cũ của tôi là cậu mà. Mối tình đầu của tôi là cậu, mối tình thứ hai cũng yêu đương với cậu."

Tạ Trạch Duyệt bị câu nói này làm cho xúc động, hắn nắm lấy tay Hứa Linh theo bản năng: "Cậu nói rõ đi, không thể gạt tôi nữa đâu."

Hứa Linh gật đầu: "Ừ. Tôi nói với cậu, câu không được không tin nhớ. Thật ra, tôi sống lại đấy..."

Mất phút sau.

Hứa Linh nói: "Cậu hiểu lầm thật mà. Tôi có bạn trai cũ nhưng bạn trai cũ của tôi chính là cậu."

Hứa Linh nói: "Có lẽ cậu không tin. Nhưng tôi sống lại thật."

Im lặng thêm mấy giây.

Tạ Trạch Duyệt liếc mắt nhìn cậu, nói: "Vậy là ban đầu cậu cứ đối xử với tôi như thế là vì tên đó?"

"Hứa Linh."

"Tôi giận rồi."

"..." Hứa Linh ngẩn người, "Hả? Sao lại giận, không phải tôi nói người yêu cũ của tôi là cậu sao?"

Tạ Trạch Duyệt nắm chặt tay cậu, liếc mắt nhìn Hứa Linh: "Cậu và tên đó làm gì nhau rồi? Hôn chưa?"

Hứa Linh: "..."

Lần này cậu không đành lòng gạt hắn nữa, bèn nói: "Không chỉ hôn... Mà còn..."

Tạ Trạch Duyệt siết chặt bàn tay cậu: "Còn gì?"

Hứa Linh im lặng một lúc, vành tai nóng lên: "Còn có... Sau này cậu sẽ biết thôi."

"À." Tạ Trạch Duyệt khẽ cười nhìn cậu: "Cậu còn ngủ với tên đó."

Hứa Linh thấy hắn ghen mãi không dừng lại được, cứ thế này thì có khi Hứa Linh sẽ bị hắn hỏi đến khi trời đất lụi tàn luôn mất.

Cậu đành phải cắn một miếng kẹo bông, kéo tay Tạ Trạch Duyệt, hôn hắn.

Môi mềm nhũn.

Xúc cảm ấm áp lại mát lạnh, hơi ngọt, đầu lưỡi luồn vào.

Đồng tử Tạ Trạch Duyệt giãn to ra.

Hắn được cậu hôn mà tim như ngừng đập.

Kẹo bông gòn ngọt ngào hòa tan nơi đầu lưỡi, Hứa Linh ôm cổ hắn, chóp mũi lạnh khẽ chạm vào hắn.

Hô hấp bị kéo dài.

Lúc buông hắn ra, Hứa Linh cảm thấy hắn bị hôn cưng lên rồi.

Hơi thở ngột ngạt dồn dập.

Hứa Linh ghé vào tai hắn cười: "Tôi chờ cậu tốt nghiệp, học đại học."

"Có chuyện không phải vì tôi không muốn, mà là cậu còn nhỏ."

"Muốn làm gì thì mang thư thông báo trúng tuyển tới đổi, thế nào?"

Tạ Trạch Duyệt liếc nhìn cậu, rất nhiều suy nghĩ đầy kiềm chế lóe lên, ghé vào hôn tai cậu, nói nhỏ: "Cảm ơn cậu."

Thật ra hắn đều hiểu.

Tại sao Hứa Linh lại đối xử với hắn tốt như vậy.

Hắn mỉm cười, vân vê đầu ngón tay Hứa Linh: "Thật ra, gặp được cậu quá may mắn."

Kiếp trước có lẽ hắn đã dùng hết tất cả vận may.

Mới gặp được Hứa Linh.

Nhưng hắn cảm thấy rất xứng đáng.

...

Sáng sớm một ngày nào đó.

Hứa Linh vừa nghe điện thoại vừa đi xuống tầng: "Cậu ở đâu?"

Tạ Trạch Duyệt nói qua điện thoại: "Dưới nhà cậu."

Không biết hắn đã đứng bao lâu rồi, trên người phủ một tầng sương lạnh.

Hứa Linh nhìn thấy hắn từ xa, nói qua điện thoại: "Tôi có một tin tốt, cậu có muốn nghe không?"

Tạ Trạch Duyệt phát ra giọng mũi ấm áp: "Hả?"

Hứa Linh nhìn hắn, cười thật tươi, nói: "Bố mẹ tôi muốn mời cậu ăn cơm."

Tạ Trạch Duyệt khẽ cười: "Dù là tin tức tốt nhưng tôi hơi căng thẳng."

Thế này là về ra mắt bố mẹ vợ rồi.

Hứa Linh đi tới, Tạ Trạch Duyệt kéo tay cậu ôm cậu vào lòng, nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng có tin tức tốt, cậu có muốn xem không?"

Hứa Linh thấy điện thoại thoại hắn, trên màn hình sáng là giao diện email.

Tim cậu đập thịch lên thật mạnh, bỗng dưng căng thẳng, cậu cầm điện thoại, mở ra.

... Là thư thông báo trúng tuyển.

Tạ Trạch Duyệt nhìn Hứa Linh, nói: "Bây giờ cậu yên tâm rồi chứ?"

Hắn hôn Hứa Linh, ôm cậu nói: "Cậu xem, thực sự không cần lo lắng đâu mà. Có rất nhiều chuyện, nếu cố gắng thay đổi sẽ khác."

Dù là tình yêu hay thứ gì khác.

Tạ Trạch Duyệt tiện thể gọi một chiếc taxi, kéo Hứa Linh chui vào, nói ra tên khách sạn.

Hứa Linh còn đang chìm đắn trong cảm xúc vui mừng, lên xe mới phát hiện có điều không đúng.

Cậu nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa xe, ngẩn ra, góc nghiêng trắng nõn có chút mờ mịt: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Tạ Trạch Duyệt giữ eo cậu, đầu ngón tay vuốt nhẹ, hôn má Hứa Linh, giọng nói trầm thấp: "Đương nhiên là đi đổi phần thưởng, cậu quên rồi hả?"

...

Sáng sớm.

Hứa Linh trốn trong chăn, gò má trắng nõn hơi ửng đổ, đầu ngón tay cuộn lại, lười biếng không muốn dậy.

Tạ Trạch Duyệt cụp mắt, hôn trán cậu.

Hôn dọc xuống, hôn mi tâm cậu, chóp mũi, bờ môi mềm mại đỏ ửng.

Hắn nhìn gương mặt ngủ say của cậu một lúc lâu.

Làm quá nhiều lần, cậu chưa dậy.

Ngoài cửa sổ có chút tia sáng, chiếu vào trong khách sạn, quần áo bừa bãi chất đống, bả vai trắng mịn của Hứa Linh lộ ra ngoài, cần cổ trắng tuyết hơi ướt mồ hôi.

Tạ Trạch Duyệt sợ làm phiền cậu, vén chăn lên, xuống tầng mang bữa sáng lên cho Hứa Linh.

Không biết bao lâu sau.

Tia sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong, đáp lại trên ổ chăn mềm mại.

Chăn khẽ động đậy.

Hứa Linh thức dậy thấy bên cạnh mình không có ai, trong lòng hơi hoảng, suýt thì tượng mình nằm mơ.

Cậu vươn tay tìm điện thoại ở tủ đầu giường.

Mở máy lên.

Trên điện thoại có tin nhắn hắn gửi đến.

[Anh đi mua bữa sáng cho em.]

[Cục cưng.

[Tối qua em rất đẹp.]

Hứa Linh ngẩn người, dái tái trắng như tuyết nóng bỏng, ửng đỏ lên.

Cậu để điện thoại xuống, chậm rãi thở phào một hơi.

Cậu nghĩ thật tốt.

Không phải nằm mơ.

Hứa Linh xuống giường, kéo màn che cửa sổ ra, ánh mặt trời xán lạn chiếu vào, căn phòng vừa sáng sủa vừa ấm áp.

Giống y như dáng vẻ vốn có của thế giới này.

-

Hoàn.
« Chương Trước