Edit: Mộc Tử Đằng
Ông đã từng dùng những lời này để thuyết phục Diệp Tri Du rồi, nhưng anh chưa từng nghe vào tai. Bây giờ đột nhiên có người nói anh nghe, chắc chắn đây là một cô gái.
Không ngờ rằng Diệp Tri Du không chịu thừa nhận: “Cha nghĩ nhiều rồi, con nói tới chính là cha.”
Cha Diệp: “…”
Được rồi, mặc kệ nói thế nào, thái độ của anh đã mềm đi, đối với ông mà nói thì đây là chuyện tốt.
“Nhưng con cũng có điều kiện.”
Cha Diệp nghe anh nói vậy thì bật cười: “À, con có biết bên ngoài kia có bao nhiêu người muốn chiếm lấy công ty của chúng ta không? Cha để con thừa kế công ty mà con còn muốn nói điều kiện?”
Diệp Tri Du nói: “Vấn đề là cha đều xem thường mấy người đó.”
Cha Diệp cạn lời: “…Được rồi, vậy nói cha nghe điều kiện của con đi.”
Diệp Tri Du đáp: “Cho là con thừa kế công ty, vậy thì công ty của con cũng phải tiếp tục hoạt động. Cha không thể dùng bất kỳ điều kiện gì để uy hϊếp và đừng bắt con kết hôn thương mại.”
Lời này chọc cười cha Diệp: “À, còn nghĩ hay lắm, còn kết hôn thương mại? Con vẫn chờ cha cấp cho một người vợ đúng không?”
Diệp Tri Du: “…”
Đây không phải là kịch bản thịnh hành của mọi cha mẹ nhà giàu sao?
“Chỉ những việc này thôi à?”
“Còn nữa.” Diệp Tri Du nói tiếp: “Khi nào về công ty do con quyết định, cha không được phái người tới làm phiền trong khoảng thời gian con đang ở thành phố H này.”
Cha Diệp nghe xong tất cả các yêu cầu của anh, im lặng thật lâu, Diệp Tri Du không đoán được ông đang suy nghĩ gì. Một lát sau, giọng gào thét hùng hồn của cha Diệp vang lên bên đầu dây kia: “Vậy con đừng thừa kế làm gì! Không bằng cha và mẹ con sinh thêm đứa nữa!”
Diệp Tri Du: “…”
Điều này cũng được chứ.
Cha Diệp ở đầu dây bên kia giận ngút trời, thật ra không phải ông không tìm được người có năng lực ở bên cạnh, chỉ là ông có tâm tư của riêng mình. Công ty do một tay ông sáng lập, ông là người làm cho công ty từ không có gì thành phát triển lớn mạnh như ngày hôm nay, thật sự ông không nỡ chấp tay giao công ty cho người ngoài.
Tuy nhiên con trai của ông lại muốn làm ông tức chết!!
“Con trai à, con xem con chọc tức cha thành dạng gì rồi này.” Không biết bằng cách nào điện thoại đã sang tay mẹ Diệp, bà khác với cha Diệp, trước nay luôn dịu dàng lễ độ, bà ôn tồn nói nhỏ nhẹ với Diệp Tri Du, “Những lời con nói với cha lúc nãy mẹ đều nghe được, con nói mẹ biết đi, cô gái kia là ai?”
Diệp Tri Du: “…”
Anh còn chưa lên tiếng, giọng gào thét của cha Diệp lại vang lên: “Đây là điểm chính hả?”
“Đương nhiên là điểm chính rồi.” Giọng điệu của mẹ Diệp vẫn dịu dàng như thế, không cảm nhận được bất kỳ lực công kích nào, nhưng cha Diệp vẫn ngoan ngoãn im miệng.
“Con trai ơi, con đã xảy ra chuyện gì thế? Là quen biết được trong đoàn xem mắt sao?”
“…” Diệp Tri Du im lặng một lúc, sau đó nói với bà, “Mẹ ơi, hay là mẹ đưa điện thoại cho cha đi ạ.”
Mẹ Diệp không đồng ý: “Con với cha con chỉ nói mấy chuyện gì đâu, nói tới nói lui toàn nói mấy chuyện nhạt nhẽo kia. Được rồi, điều kiện vừa rồi con nói mẹ thay cha đồng ý với con, bây giờ con nói mẹ nghe chút chuyện về cô gái kia đi.”
Diệp Tri Du nghiêm túc nói: “Mẹ, nếu hai người đã đồng ý vậy con cúp máy trước nhé, tạm biệt ạ.”
“Ơ..” Mẹ Diệp còn định nói thêm nữa nhưng Diệp Tri Du đã nhanh tay tắt máy.
Thật nguy hiểm quá, nếu không cúp máy có thể mẹ anh sẽ lải nhãi chuyện cô gái đó cả đêm mất.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Tri Du lơ đãng liếc nhìn tấm huy hiệu nhỏ trên bàn trà. Nhìn vài giây rồi cầm huy hiệu lên tay ngắm nhìn.
Thẩm Tâm ngủ cả buổi chiều rất ngon, với tình hình này ngủ đến trưa mai cũng không thành vấn đề.
Đáng tiếc là không như mong đợi, cô chỉ ngủ đến chín giờ thì bị tiếng ồn sửa nhà của hàng xóm gần đó đánh thức. 🙂
Biệt thự của Lý Thù Đường là kiểu biệt thự liền kề, cũng đồng nghĩa với việc, nhà hàng xóm có biến động nhỏ nào thì đều nghe được rõ ràng, đừng nói đến việc sửa nhà.
Bởi vì đây là khu biệt thự mới xây, cho nên việc sửa nhà diễn ra khá nhiều, nhưng ồn ào như này…tuyệt đối là nhà số 33 lại làm ác!!
Thẩm Tâm muốn phát điên, cô mặc áo khoác vào rồi xuống khỏi giường, đi tới kéo cửa sổ ra.
Quả nhiên là nhà số 33.
Bình thường Thẩm Tâm đi làm, thời gian ở nhà rất ít, nhưng hiếm khi cô được ở nhà thế này, còn phải nghe thất tiếng ồn lớn gấp bốn năm lần do nhà số 33 gây ra!!!!
Vào tháng trước, họ vừa mới sửa lại gara, xây thành một vườn hoa, bên trong thì xây đình nghỉ mát, có nước xung quanh. Công trình này không cần nói gì nhiều, chỉ tiền xây dựng đình nghỉ mắt cũng mất mấy chục vạn. Nhưng chỉ mới qua một tháng, họ đã phá hủy đình nghỉ mát, chuyển hai con sư tử đá đến!!
Có tiền cũng không nên tự giày vò đâu! Huống hồ đây không phải là giày vò tiền mà đang giày vò hàng xóm!
Những nhà khác dù có sửa lại cũng không gây tiếng ồn lớn đến mức này, mỗi lần nhà số 33 đó sửa chữa sẽ tạo thành tiếng ồn vang khắp cả tiểu khu.
Thẩm Tâm không thể nhịn được nữa, hôm nay cô muốn nhìn xem chủ nhà số 33 là người nào!
Cô rửa mặt đơn giản, cũng không thèm trang điểm ăn sáng gì, mang dép bông ra ngoài. Trước cửa nhà số 33, các công nhân đang bừng bừng khí thế thi công sửa nhà.
Đến khoảng cách gần nghe tiếng động càng chói tai hơn, Thẩm Tâm che kín tai, không hiểu được mỗi ngày các công nhân đều sống trong tiến ồn như này sao có thể sống sót được.
“Này anh gì ơi, mọi người đang sửa gì vậy?” Cô đứng ở xa hỏi.
Một anh chàng đang cắt gạch sứ nhìn cô qua làn bụi tung bay, vừa tiếp tục công việc trên tay vừa nói: “Sửa thành gara.”
Thẩm Tâm: “…”
Không phải tháng trước họ vừa mới phá hủy gara sao!
Cô nghẹn một họng máu.
Cô nhìn sang bên cạnh, bên ngoài lan can vườn hoa tùy tiện đặt hai pho tượng trắng tinh. Lúc này Thẩm Tâm mới thấy rõ, nó không phải sư tử mà là kỳ lân.
“…” Rất chú trọng đó.
“Lát nữa mấy người chú ý, không được làm hỏng cỏ quanh vườn hoa. Còn mấy con kỳ lân này đừng đặt ở đây, hơi cản đường cản lối.” Một cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, trang điểm tinh xảo đi ra khỏi căn nhà, phân phó công việc cho công nhân. Thẩm Tâm quan sát cô ta vài lần, sau đó đi lên hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô là chủ nhà số 33 này sao?”
Người phụ nữ đó nghe thấy giọng nói của cô thì quay đầu lại, kéo một lọn tóc quăn của mình, nhìn Thẩm Tâm: “Cô là ai vậy?”
Thẩm Tâm nói: “Tôi ở nhà số 29, tôi thấy tháng trước cô mới vừa xây cái đình nghỉ mát này xong mà, tại sao giờ lại phá hủy nó vậy?”
Người phụ nữ đó trả lời: “Chuyện này liên quan gì đến cô à?”
Thẩm Tâm mỉm cười với cô ta: “Nhà của cô thường xuyên sửa sang phát ra tiếng ồn rất lớn, thật sự quấy rầy người khác nhiều lắm.”
Người phụ nữ đó hất cằm, cười nói: “Tôi đã nghiêm túc tuân thủ theo quy định thời gian thi công sửa sang bất động sản, nếu cô có ý kiến gì có thể khiếu nại tôi mà.”
Cô ta nói xong bèn đi chỉ huy công nhân xây dựng, Thẩm Tâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ta, khiếu nại thì khiếu nại, ai sợ ai chứ?
Cô thởi hổn hển quay về nhà, thầm nghĩ nhà số 33 đúng là có tuân thủ theo thời gian thi công, đoán chừng có đi khiếu nại bên bất động sản cũng không quan tâm tới. Mấy chuyện như này vẫn nên kêu gọi đám đông đề nghị ngăn lại mới được.
Lúc chiều khi Lý Thù Đường về, cô bèn kể chuyện này cho cô ấy nghe: “Không phải cậu nằm trong nhóm chat của hội chủ nhà sao, mau đi kích động mọi người đi, bảo họ cùng nhau khiếu nại nhà số 33!’
Lý Thù Đường biết nhà số 33 không bị gì cũng thích sửa sang mù quáng, thật ra rất nhiều người có ý kiến với nhà đó, tuy nhiên không ai muốn làm người đầu tiên đứng ra thôi.
Dù sao đây là khu biệt thự, ai biết được người ở trong đây là thần tiên phương nào, nhỡ không cẩn thận đắc tội với người không chọc nổi thì sao?
Nhưng nếu Thẩm Tâm đã không nhịn được đi đến tìm họ tranh luận, thì Lý Thù Đường cô cũng không phải là người sợ gây chuyện: “Cậu yên tâm đi, chờ chút nữa tớ sẽ gửi vào nhóm ngay! Thật ra mọi người sớm đã có thành kiến rồi, chẳng qua im im chưa nói thôi! Chỉ cần có người khởi xướng, nhà số 33 đó không bị oán trách tơi tả mới là lạ?”
Thẩm Tâm nghe cô ấy nói vậy, cũng biết vì sao mọi người nhịn, họ đều đang chờ người khác không nhịn được phát động phong trào: “Hay là tính thế này đi, cậu đừng làm người dẫn đầu.”
Dù sao đây cũng là nhà của Lý Thù Đường, tuy Thẩm Tâm không sợ gì, nhưng không muốn Lý Thù Đường gặp phiền phức.
Lý Thù Đường ôm vai cô nói: “Chúng ta quen biết đã lâu như vậy, cậu đã thấy Lý Thù Đường tớ sợ ai chưa? Tiêu diệt cô ta!”
Thẩm Tâm bình tĩnh lại, nhìn Lý Thù Đường: “Vậy thì tốt, chợt tớ nhớ ra hồi sáng này tớ có nói với cô ta là mình ở nhà số 29.”
“…Không sao đâu! Chúng ta không cần thay tên đổi họ, không có gì phải sợ!”
Lý Thù Đường phải lên kế hoạch thật tốt về chuyện nhà số 33, nhưng trước khi làm việc này, cô ấy định dẫn Thẩm Tâm đi ăn lẩu ở ngoài mà cô ất đã tâm niệm từ lâu. Hai người trang điểm mới ra ngoài, Lý Thù Đường vào gara lấy xe, Thẩm Tâm đứng bên ngoài chờ cô ấy, cô tò mò nhìn sang phía nhà số 33.
Lý Thù Đường lái xe ra, nhấn còi: “Cậu nhìn gì vậy? Muốn chiến đấu với nhà 33 liền sao?”
“Không có, cậu nhìn đi.” Thẩm Tâm tỏ ý bảo Lý Thù Đường nhìn sang nhà số 33, “Ở đó đậu vài chiếc xe, hình như có người đi vào trong khuân đồ.”
Lý Thù Đường ngồi trên xe nhìn, rồi mở cửa xuống xe ngay: “Đi nào, tớ qua đó xem cô ta định làm trò gì.”
Bên ngoài nhà số 33 đậu một chiếc xe tải nhỏ, bên trên có in logo của công ty, nhân viên mặc đồng phục đang ôm từng thùng đi ra ngoài. Bên cạnh đó có đậu một chiếc xe thể thao, Lý Thù Đường nhìn chiếc xe này rồi huýt sáo: “Xe này là kiểu mới nhất đó, Trì Tuấn luôn muốn mua nó.”
Thẩm Tâm hỏi cô ấy: “Vậy cậu nói đi, chúng ta có chọc nổi vị chủ nhân của chiếc xe này không?”
Lý Thù Đuòng đáp: “À, nếu chúng ta không chọc nổi thì còn Trì Tuấn nhà tớ mà!”
Thẩm Tâm gật đầu một cái thật mạnh, giơ ngón tay cái lên với cô ấy: “Được.”
Hai người đang nói chuyện chợt có tiếng nói nhỏ vang lên trong căn biệt thự, hình như có người đang đi ra. Thẩm Tâm và Lý Thù Đường nhìn sang cửa biệt thự, hai người đàn ông mặc âu phục đi một trước một sau xuất hiện trong tầm mắt bọn cô.
Lý Thù Đường nhìn thấy người đàn ông đi phía trước, không nhịn được lại huýt sáo lên: “Ối ồi, nhìn như Trì Tuấn nhà tớ vậy, người đàn ông này quá xuất chúng đó.”
Thẩm Tâm nhìn người đàn ông mà Lý Thù Đường đang nói đến, kinh ngạc bật thốt lên: “Diệp Tri Du?”
Diệp Tri Du nghe được giọng nói của cô thì cũng ngẩn người giống vậy. Anh dừng bước, sau đó đi về phía Thẩm Tâm: “Tại sao cô lại ở đây?”
Thẩm Tâm nói: “Tôi sống ở nơi này, còn anh sao lại ở đây?”
Diệp Tri Du nghe xong câu trả lời của cô thì thất thần mất một giây, sau đó hơi cong mắt, cười: “Trùng hợp thế à? Xem ra hai chúng ta đúng là rất có duyên.”
Thẩm Tâm nhìn anh: “Trùng hợp gì cơ? Đừng nói là anh cũng ở đây nhé.”
Diệp Tri Du lộ ra một nụ cười mỉm với cô, sau đó chỉ chỉ căn biệt thự lớn sau lưng: “Đây là nhà của tôi.”
Tác giả có lời muốn nói:Thẩm Tâm: Đã phá án, hóa ra chủ nhân tồi tệ của nhà số 33 là anh!Diệp Tri Du:…Không phải anh, em không nên nói lung tung, hôm nay anh cũng mới dọn tới đây. Anh không biết gì cả.