- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực
- Chương 41: Bây giờ tôi đến rồi đây, cậu yên tâm được chưa?
Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực
Chương 41: Bây giờ tôi đến rồi đây, cậu yên tâm được chưa?
Biên tập: Bột
Ánh nắng ngày Thu chiếu vào bệ cửa sổ, xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh và tạo thành chút bóng nắng trong phòng.
Tòa nhà KTX rất yên ắng, sau những giây phút bận rộn, cuối cùng họ cũng đã chờ được đến cuối tuần, vì thế nơi đây không chỉ một người bị điện thoại "phong ấn" trên giường.
Nhưng phòng 411 KTX thì lại đang bừng bừng khí thế mà tiến hành "trình diễn thời trang".
Âm thanh ấy huyên náo đến mức đánh thức cả Thẩm Tịch đang đi gặp Chu công. Cô trở mình, xoa xoa hai mắt mơ màng, rồi đập vào mắt là cảnh bạn cùng phòng Ngải Mỹ điên cuồng cởϊ qυầи áo ra rồi lại mặc quần áo vào.
Thẩm Tịch hơi bất đắc dĩ, nhưng tập mãi cũng thành quen: "Ngải Ngải, mày lại nhìn trúng trai đẹp nào à?"
Ngải Mỹ là em gái đầu tiên Thẩm Tịch quen được khi lên đại học. Họ đã ở chung KTX 4 năm, Thẩm Tịch cũng hiểu rõ tính của cô ấy.
Người cũng như tên, bạn học Ngải Mỹ cực kỳ để ý đến hình tượng bên ngoài.
Nhất là khi lâm vào thời kỳ xuân tâm dập dờn với nam sinh nào đó, lúc xuống lầu lấy đồ ăn cô ấy cũng phải trang điểm và thử quần áo.
Nếu để tự nói thì dù chỉ có 1% khả năng thôi, cô ấy cũng không muốn mình mặt mộc gặp nam thần, rồi bị 1% này hủy hoại khuôn mặt của 99% còn lại kia.
Lúc này Ngải Mỹ đang kéo một chiếc váy lên người mình, nhưng không ngờ khóa kéo lại ở sau lưng.
Cô ấy gấp đến mức giậm chân, sau đó xoay lưng lại để Trương Vũ ngồi đọc sách bên cạnh giúp và giải thích với Thẩm Tịch: "Lần này không phải một người, mà là một nhóm. Tao muốn đi thiết lập quan hệ hữu nghị với viện Kiến Trúc bên cạnh."
Khóe miệng Thẩm Tịch giật giật: "...Khẩu vị nặng thật."
Trương Vũ ra sức kéo khóa giúp Ngải Mỹ tới điểm cuối rồi cười nói: "Khẩu vị nặng thì cũng có đến lượt nó ăn đâu. Bạn học Ngải Tiểu Mỹ suốt ngày nghĩ đến việc lừa trai, lừa 4 năm rồi có thấy gặp được ai."
"Đó là chị đây yêu cầu cao, không vừa mắt người ta."
Vì váy bó mà Ngải Mỹ không thở nổi, phải một lúc lâu sau cô ấy mới phản bác lại được.
Ngải Mỹ nghiêm mặt với vẻ biết vậy chẳng làm: "Còn nhớ ngày đó, đáng ra tao nên cua trai từ thời cấp 3 mới đúng. Ngày xưa toàn chê bạn cấp 3 là ngó sen, lên đại học mới biết núi xấu còn có núi xấu hơn."
Người khác học Y vì thấy tương lai xán lạn, mang theo tư tưởng chăm sóc người bệnh vĩ đại.
Còn cô ấy học Y là vì đàn ông, mang theo trông ngóng hướng về bác sĩ đẹp trai rạng ngời.
Không lừa được mấy chú bác sĩ đẹp trai, thì tới viện Y Học lừa mấy em trai Y sinh, chơi dưỡng thành!
Nhưng đến nơi mới biết, trai đẹp áo blouse trắng gì đó chỉ tồn tại trong phim truyền hình và truyện mà thôi.
Trai đẹp mặc áo blouse trắng kia mới là bác sĩ, còn người không đẹp mà mặc áo trắng... thì là đầu bếp!
Đương nhiên điều quan trọng nhất chính là tỷ lệ nam nữ trong viện Y Học của trường họ mất cân bằng tới mức người người căm phẫn!
Lúc đầu Ngải Mỹ điền nguyện vọng sẽ xem tỷ lệ nam nữ đầu tiên, sau khi liên tục xác nhận được tỷ lệ nam nữ 1:1 rồi mới yên tâm chọn trường này.
Nhưng có khôn khéo thế nào cũng không địch lại được chính sách của nhà trường.
Ai biết tỷ lệ nam nữ 1:1 lại là tỷ lệ nam sinh viện Kiến Trúc 1:1 với nữ sinh viện Y học!
Viện Kiến Trúc của đại học Z nằm ở phía chính Đông, viện Y Học lại nằm ở phía chính Tây, hai viện vốn không có giao lưu với nhau, cũng tạo thành phía Đông lụt nam sinh, phía Tây lụt nữ sinh.
Mà năm nhất năm hai đại học thì Ngải Mỹ không biết rõ, năm ba năm tư lại bận đi thực tập.
Bây giờ đã là năm thứ năm, đàn ông bên cạnh đều đã có chủ hết rồi, vì thế chỉ có thể mặt dày mày dạn sang viện khác cua học đệ nhỏ!
Điều đáng ăn mừng duy nhất là cô ấy đăng ký được lần cải cách cuối, và trở thành hệ thạc sĩ học liên thông cuối cùng. Vì vậy Ngải Mỹ không phải lo lắng việc thi nghiên cứu sinh, cuối cùng cũng có thời gian để giải quyết vấn đề quan trọng của đời mình.
Thẩm Tịch nằm trên giường mở điện thoại ra, khi nghe vậy thì buồn cười: "Mày lại còn đi quan hệ hữu nghị, không sợ bị cay mũ mắt à?"
Cô có thể chơi được với Ngải Mỹ, cũng vì hai người có chung sở thích là – khai quật trai đẹp.
Bình thường lúc khoác tay nhau đi trên đường mà thấy khuôn mặt đẹp nào, họ sẽ ăn ý liếc mắt nhìn nhau, rồi tỉnh bơ dõi mắt theo, về đến KTX sẽ bắt đầu si mê lần nữa.
Có điều, điểm khác biệt là Ngải Mỹ si mê ở góc độ con gái, còn cô lại si mê ở góc độ hủ nữ.
"Thà bị cay mũ mắt, còn hơn không được cay mắt nào." Ngải Mỹ nói đương nhiên.
Trương Vũ ở bên cạnh cười nhạo: "Mày thế này là không cục đầu vào tường Nam không quay lại, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Trương Vũ là đại tỷ trong KTX, đồng thời cũng là đội trưởng phụ trách.
Phòng KTX có 4 người, một em gái còn lại bị bệnh vào năm hai nên phải tạm nghỉ, đến bây giờ chiếc giường kia vẫn trống, phòng bốn người cũng biến thành phòng ba người.
Nhắc đến đây, thật ra Trương Vũ mới là người thoát kiếp độc thân sớm nhất KTX, cô ấy đã yêu nhau với bạn trai từ lớp 10 cho tới bây giờ.
Thậm chí họ còn thi cùng một thành phố vì đối phương, cuối tuần nào cũng có thể hẹn hò, rồi dường như đêm nào cũng nấu cháo điện thoại. Hai người họ dính lấy nhau như vừa quen được 7 ngày, chứ không phải đã quen nhau 7 năm.
Chuyện này càng kí©h thí©ɧ cẩu độc thân Ngải Mỹ ra sức tìm bạn trai.
Ngay cả Thẩm Tịch cũng thấy hâm mộ không thôi. Cô và Tiết Diễm đã yêu nhau năm năm, hai người còn chưa chán ở bên nhau, nhưng vì trải qua việc thi đại học và yêu xa, nên sau đó đã tiến thẳng vào hàng ngũ vợ chồng già.
Hai năm trước vẫn còn ổn, Tiết Diễm có thời gian rảnh sẽ đến thành phố C thăm cô, cô có tiền dư cũng sẽ mua ngay vé đến thành phố B. Tuy cuống vé đã thành một xấp lớn, nhưng cả hai đều chưa từng tới trường của đối phương. Cũng vì đã quen với việc ít xuất hiện, nên bạn bè của cả hai không biết đến họ cũng là bình thường.
Nhưng hai năm này, không phải cô bận thực tập thì cũng là Tiết Diễm bận lập nghiệp. Tần suất tin nhắn từ một ngày mấy trăm tin giảm xuống còn một ngày hơn mười tin đơn giản, đến bây giờ thì đã thành chào buổi sáng và tối ngủ ngon.
Nhất là trong hai năm này, Tiết Diễm học năm 4 đại học xong thì xuất ngoại ngay và mở một Game Studio với bạn. Gần hai tháng sau anh mới về nước nhưng cũng bận tới chân không chạm đất, mỗi lần nhắn tin qua đều như đá chìm đáy biển vậy.
Sau 1 – 2 tiếng, đối phương mới trả lời "vừa họp xong".
Thẩm Tịch biết Tiết Diễm có lòng gây dựng sự nghiệp nên cũng không gia tăng gánh nặng thêm cho anh. Chỉ là khi nhìn Trương Vũ và bạn trai của cô ấy ngọt ngọt ngào ngào, mà mình lại luôn bị mọi người nghi ngờ bạn trai thần bí chưa từng lộ diện rốt cuộc là 2D hay 3D, thì sự tương phản ấy khiến lòng cô chợt sinh ra chút cảm giác hâm mộ.
Ngải Mỹ trang điểm xong rồi bặm son trên môi, còn mở "miệng lớn dính máu" ra trước mặt Thẩm Tịch, sau khi được đối phương liếc mắt đáp lại mới ti tiện hỏi: "Bạn học Thẩm Tiểu Tịch, muốn đi với tao không? Nghe nói lần này có hot boy của viện đó ~"
Trương Vũ chưa đợi Thẩm Tịch trả lời đã ở bên cạnh giội gáo nước lạnh: "Mày cứ nằm mơ nữa đi, đã là thời nào rồi, người đẹp trai cũng bị gái khác giành hết, nếu không thì cũng bị đàn ông khác cướp mất. Còn bà cô già học đại học năm thứ năm như mày ấy à, khả năng dụ dỗ là bằng không."
Ngải Mỹ: "..."
Đâm tim hay lắm.
Thẩm Tịch cũng cười, khi thấy ánh mắt Ngải Mỹ đưa về phía mình thì cô giương điện thoại trong tay lên: "Đừng, tao thế nhưng là gái có chồng rồi đó."
Dù cô có vin cớ gì đi nữa, Ngải Mỹ cũng sẽ không có ý kiến.
Nhưng khi nghe Thẩm Tịch lôi bạn trai ra, Ngải Mỹ hứ một tiếng: "Bốn năm đại học, tao còn chưa thấy mặt mày bạn trai mày đâu. Lần trước Dương Hoành còn chặn tao lại để nghe ngóng, hỏi xem rốt cuộc bạn trai mày là thật hay giả mà sao chưa từng gặp đấy."
Dương Hoành là lớp trưởng của các cô, vì theo đuổi Thẩm Tịch nên đã lấy lòng đủ kiểu với cả Ngải Mỹ và Trương Vũ ở cùng KTX, để nghe ngóng thêm tình hình của Thẩm Tịch.
Không phải Thẩm Tịch chưa từng từ chối, thậm chí thái độ của cô còn rất rõ ràng. Nhưng đối phương cũng là người cứng đầu, không đυ.ng tường Nam không quay đầu.
Thẩm Tịch nghe tới tên Dương Hoành đã nhíu mày: "Tao quen bạn trai bằng bản lĩnh, sao phải cho cậu ta nhìn?"
"..."
Khóe miệng Ngải Mỹ giật giật: "Nếu thế tốt xấu gì cũng cho lớp trưởng của chúng ta nhìn một chút đi. Con trai ở trường bị tao cua mấy bận rồi, đàn ông nhà mày đến mặt còn chưa ló nữa."
Nhưng đừng nói tới các cô ấy không gặp được Tiết Diễm, ngay cả chính Thẩm Tịch cũng đã lâu rồi không gặp được anh.
Studio của Tiết Diễm vừa mới gây dựng, vì thế có nghỉ hè anh cũng không về thành phố C. Mà lúc đó cô cũng đang đi thực tập, che trời lấp đất đều là bệnh án.
Mỗi người đều bận rộn với sự nghiệp với việc học của riêng mình, đừng nói là gặp một lần, ngay cả gọi video cũng không có thời gian.
Bây giờ cô đã rảnh rồi nhưng Tiết Diễm vẫn bận rộn như cũ, mà cô cũng không tiện đi quấy rầy anh.
Thẩm Tịch ấm ức trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói đùa với Ngải Mỹ: "Phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân."
Ngải Mỹ mau chóng "phì" một câu: "Tao là loại người đó à? Người mày cần phòng không phải bọn tao, mà là tiểu yêu tinh bên người đàn ông nhà mày ấy."
Cô ấy lại tỏ vẻ thần thánh mà nói: "Nhớ kĩ đây, đàn ông đều là Thành Cát Tư Hãn (1), không bao giờ được nuôi thả."
(1) Thành Cát Tư Hãn: à một Khả hãn Mông Cổ và là người sáng lập ra Đế quốc Mông Cổ sau khi hợp nhất các bộ lạc độc lập ở vùng đông bắc châu Á năm 1206. Ông là một nhà quân sự lỗi lạc và quan trọng của lịch sử thế giới, ông được người Mông Cổ dành cho sự tôn trọng cao nhất, như là một vị lãnh đạo đã loại bỏ hàng thế kỷ của các cuộc giao tranh, mang lại sự thống nhất cho các bộ lạc Mông Cổ. Cháu nội của ông và là người kế tục sau này, Khả hãn Hốt Tất Liệt đã thiết lập ra triều đại Nhà Nguyên của Trung Quốc. Tháng 10 năm Chí Nguyên thứ 3 (1266), Hốt Tất Liệt đã truy tôn Thành Cát Tư Hãn miếu hiệu là Thái Tổ, nên ông còn được gọi là Nguyên Thái Tổ. Thụy hiệu khi đó truy tôn là Thánh Vũ Hoàng đế. Tới năm Chí Đại thứ 2 (1309), Nguyên Vũ Tông Hải Sơn gia thụy thành Pháp Thiên Khải Vận. Từ đó thụy hiệu của ông trở thành Pháp Thiên Khải Vận Thánh Vũ Hoàng đế.
Thẩm Tịch không hiểu lắm: "Việc này liên quan gì đến Thành Cát Tư Hãn?"
"Con cháu của Khả hãn trải rộng khắp thảo nguyên rộng lớn."
"..."
Thẩm Tịch đưa mắt nhìn Trương Vũ ra ngoài hẹn hò và Ngải Mỹ đi thiết lập quan hệ hữu nghị, sau đó mới không vội mà bò xuống giường, chuẩn bị ăn sáng kết hợp trưa rồi tới thư viện tra cứu tư liệu.
Trường đại học đã mài giũa những thói quen tốt đẹp hình thành ở cấp ba của cô trở thành ngủ muộn dậy muộn, một ngày ba bữa biến thành một ngày hai bữa.
Thỉnh thoảng đêm tới, cô còn bị Ngải Mỹ và Trương Vũ kéo ra ngoài trường ăn quà vặt, hoặc ra chợ ăn bữa khuya, đó có thể tạm tính là nửa bữa.
Thẩm Tịch ngồi xuống tầng hai của canteen, sau đó chụp ảnh "bữa tiệc" đã mua cho mình rồi gửi cho Tiết Diễm.
Vậy mà đối phương lại trả lời tin nhắn rất nhanh.
【Bây giờ mới ăn cơm à?】
Thẩm Tịch vội vàng bỏ đũa xuống rồi cười tủm tỉm trả lời.
【Bắt sống!】
Cô vừa gửi tin nhắn đi, giao điện điện thoại đã hiện lên cuộc gọi đến từ Tiết Diễm. Thẩm Tịch vội vàng bắt máy thì nghe thấy Tiết Diễm hỏi trước.
"Lại ngủ nướng à?"
"Giờ là cuối tuần mà." Thẩm Tịch chống cằm thì nghe thấy tiếng còi xe bên phía Tiết Diễm: "Anh đang lái xe à?"
Cô đang định bảo anh lái xe đừng gọi điện thì Tiết Diễm đã nói: "Anh không lái, em chờ một chút."
Nói xong câu này, dường như Tiết Diễm che kín điện thoại lại, chỉ có thể lờ mờ nghe được bên kia đang nói chuyện, nhưng nói gì thì không rõ.
Không bao lâu sau, bên kia không còn ầm ĩ như thế nữa, giọng của Tiết Diễm lại truyền đến trong điện thoại: "Bây giờ em vẫn ở canteen à?"
Thẩm Tịch nhân lúc anh đang làm gì đó bên kia để uống một ngụm canh. Khi thấy anh hỏi vậy, cô mới chậm rãi nói: "Đúng thế, đang ở canteen ăn sáng kết hợp trưa. Gần đây rảnh quá, bạn cùng phòng người thì đi hẹn hò, người thì đi thiết lập quan hệ hữu nghị. Chỉ có em rõ ràng không độc thân, mà ngày nào cũng trôi qua như cẩu độc thân vậy."
Tiết Diễm nghe bạn gái mình phàn nàn thì bật cười một tiếng. Anh còn đang định nói gì, thì lại nghe đầu bên kia truyền đến một giọng nam.
"Thẩm Tịch, chỗ này có ai ngồi không? Tôi ngồi đây được chứ?"
Thẩm Tịch ngẩng đầu nhìn nam sinh đối diện rồi cười khan một tiếng, trong lòng lại oán thầm.
Ngồi xuống rồi còn hỏi làm gì nữa?
Dương Hoành cười nhẹ mà nhìn cô: "Bây giờ mới ăn cơm à? Hai tuần gần đây chúng ta không có lớp, hay là đi xem phim gì đi?"
Thẩm Tịch nhíu mày nhẹ tới khó thấy, dù EQ của cô có thấp đến bao nhiêu cũng không tới nỗi không nhìn ra ý tứ mời mọc trong lời này.
Cô mấp máy môi rồi nghiêm túc nói: "Dương Hoành, chắc Ngải Mỹ cũng nói với cậu là tôi có bạn trai rồi."
Nụ cười của Dương Hoành vẫn không đổi: "Tôi nghe Ngải Mỹ nói rồi, nhưng cậu ấy cũng nói chưa từng thấy bạn trai cậu."
Đã qua bốn năm đại học rồi, người của cả KTX cũng chưa từng thấy người đàn ông đó, ai biết người đó có thực sự tồn tại hay không?"
Hơn nữa, yêu xa là thứ tình cảm mong manh nhất, không biết chừng ngày nào đó sẽ chia tay.
Đầu lông mày của Thẩm Tịch cau lại càng chặt, cô vẫn nâng điện thoại bên tai mà chưa buông xuống. Tiết Diễm ở đầu bên kia có thể lờ mờ nghe được vì tức giận mà tiếng thở của cô nặng thêm mấy phần.
Sau mấy phút giằng co, cô nhìn chằm chằm Dương Hoành rồi mặt không đổi sắc nói: "Cậu hết hi vọng đi, dù cậu có gặp được bạn trai tôi, anh ấy cũng sẽ không thích cậu đâu."
Tiết Diễm: "..."
Dương Hoành: "..."
Thẩm Tịch bị quấy nhiễu như thế nên cũng mất khẩu vị. Cô đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhưng đang muốn bê khay đồ ăn đi thì bị Dương Hoành gọi lại: "Thẩm Tịch, bốn năm này bạn trai có đến thăm cậu không? Cậu khăng khăng một lòng với anh ta như thế, sao cậu biết anh ta không làm loạn bên ngoài?"
Lời nói thế này đã coi như xúc phạm.
Thẩm Tịch không vui nhìn anh ta, cô còn đang định nói gì thì lại thấy người đứng phía sau lưng Dương Hoành không xa, sau đó chợt sững người tại chỗ.
Dương Hoành nghĩ cô bị lời của mình kích động nên tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Nếu trong lòng anh ta có cậu, thì dù có bận bao nhiêu cũng sẽ đến trường thăm cậu. Tôi thật lòng lo lắng cho cậu, sợ cậu bị người ta lừa gạt mà thôi."
Ánh mắt của Thẩm Tịch vượt qua anh ta rồi rơi vào người phía sau. Cô gật gật đầu rồi nghiêm mặt nói: "Cậu nói đúng, nếu trong lòng anh ấy có tôi, thì dù bận bao nhiêu cũng sẽ bớt chút thời gian đến thăm tôi."
Dương Hoành thấy cô khẳng định lại lời của mình thì mừng thầm trong lòng, sau đó đã nghe được giọng nam rét lạnh bất chợt truyền tới từ phía sau.
"Bây giờ tôi đến rồi đây, cậu yên tâm được chưa? Cạy Góc Tường tiên sinh."
Hết chương 41.
Lời của tác giả: Tình địch số 2 có thể lĩnh cơm hộp rồi tan làm.
Dù có yêu xa, nam chính cũng "always online", xin hãy gọi tôi là tác giả có tâm:)
* Vở kịch nhỏ *
Tiết Diễm: Sao lại tình địch của nam chính, mà không phải tình địch của nữ chính?
Thẩm Tịch: Anh còn định để em có tình địch?
Tiết Diễm:... Không định.
Thẩm Tịch::)
*
Bột: Từ đoạn Thẩm Tịch học các môn Xã Hội giỏi hơn mà sau đùng cái thi Y thì mọi người cũng biết tác giả cua gắt thế nào rồi đó 😂 Từ chương 41 này đã là 5 năm sau khi hai bạn thi đại học (tức chương trước), thế là 10 năm chờ đợi của Tiết Tiết giảm xuống còn 5 năm 😂 Giảm xóc trước thế, chứ không vô đọc tự nhiên 5 năm sau mọi người lại tưởng tớ edit lộn chương =))
- Với tớ giải thích thêm một chút về phần trường đại học.
Đa số các trường đại học ở nước ngoài là trường đại học tổng hợp đào tạo tất cả các chuyên ngành. Cũng có nghĩa là trong một trường đó sẽ có rất nhiều các trường/các viện nhỏ khác. Ví dụ trong trường đại học Thiên Tân sẽ có viện Y Học, viện Kiến Trúc, viện Kinh Doanh... Và tương tự, trường đại học Bắc Kinh cũng sẽ có các viện dạy chuyên ngành tương tự. Ở Việt Nam, đa phần các trường đại học được phân ra rõ ràng để chuyên dạy một chuyên môn chính. Tuy nhiên, Việt Nam cũng có mô hình trường đại học tổng hợp nhưng chưa nhiều. Một ví dụ gần nhất là Trường Đại Học Quốc Gia Hà Nội ở Việt Nam là một trường đại học tổng hợp, trong quy mô của trường Đại Học Quốc Gia Hà Nội sẽ bao gồm trường Đại Học Ngoại Ngữ, Đại Học Khoa Học Tự Nhiên, Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn, vân vân.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực
- Chương 41: Bây giờ tôi đến rồi đây, cậu yên tâm được chưa?