Editor: BemBem
"Anh rể của cô với tôi cưới nhau không lâu, không thể vì cô mà ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng." Tô Kiều vén tóc ra sau tai, nửa khoe khoang nói: "Cô về sau chú ý một chút, đừng làm phiền chúng tôi."
Tô Hòa vội vàng gật đầu: Ừm, em nhớ rồi."
Tô Kiều cười tự đắc: "Vợ chồng chúng tôi làm chuyện này là chuyện bình thường, đừng quá ngạc nhiên với những gì mình thấy hôm nay, dù sao trên giường mà như cá chết thì sao mà vui được."
Tô Kiều nghĩ đến chuyện ân ái sáng nãy khóe môi không kiềm chế được mà nhếch lên.
Cô ta nhìn Tô Hòa thì thấy Tô Hòa ngẩn người, giống như đứa trẻ không hiểu phong tình là gì, cô ta cảm thấy những lời mình nói như đàn gảy tai trâu.
"Quên đi, tôi lười nói chuyện này với cô." Tô Kiều xách túi lên và chuẩn bị lái chiếc BMW ra khỏi nhà: "Tôi đi làm, cô có thể tự đi đến trường, sẽ không nhờ tôi đưa đến đấy chứ?"
Tô Hòa vội vàng nói: "Tôi tự mình đi được, không cần chị đưa đi."
Sau khi tiễn Tô Kiều đi, Tô Hòa chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tô Kiều có một tính khí xấu, vào thời điểm cô ta khoa khoang gương mặt nhìn rất kiêu ngạo.
Tô Hòa vội vàng chạy về phòng ngủ, cởϊ qυầи lót của cô ra, nhìn thấy qυầи ɭóŧ đã dính một chút nước của mình, cô xấu hổ đỏ mặt, vội vàng mặc vào.
Thật ra, trước giờ Tô Hòa không hề biết chuyện nam nữ.
Năm lớp 11 trung học, cô có bạn trai, thường bị bạn trai dụ dỗ, chính cô cũng thật sự rất tò mò, ngoại trừ việc không đi tới bước cuối cùng, hai người đã làm rất nhiều chuyện thân mật.
Hôm nay, cô tận mắt chứng kiến
người đàn ông mà cô thầm mến đang đâm côn ŧᏂịŧ vào giữa hai chân của một người phụ nữ khác, cô lại lập tức có cảm giác.
Tô Hòa thở dài và đeo cặp sách đầy ắp đi học.
Đúng vậy, không ai biết rằng cô đã phải lòng anh rể của mình, Từ Cẩn Trạch.
Kể từ khi cô gặp Từ Cẩn Trạch ở hôn lễ, tối hôm đó người trong mộng xuân của cô lại chính là anh rể, khi tỉnh lại, cả người cô run rẩy, qυầи ɭóŧ có chút ẩm ướt, cho nên bây giờ Tô Hòa không dám nhìn thằng vào anh rể của mình.
Hôm nay lại được nhìn thấy cái đó của anh rể rất to khi đút vào chắc chắn sẽ bị nhét đầy, không biết làm sao mà cái lỗ nhỏ của chị cô lại chứa được côn ŧᏂịŧ to như vậy.
Tô Hòa vừa nghĩ tới, liền cảm thấy giữa hai chân lại bắt đầu ngứa.
Cô hận không thể tát mình một cái.
"Đừng nghĩ đến những điều không nên nghĩ, hãy chăm chỉ học tập và tiến bộ mỗi ngày đi nào, nhiệm hàng đầu của mình bây giờ là học tập mà!" Tô Hòa nghĩ.
Sau khi đi ra ngoài, Tô Hòa mới nhận ra ánh mắt tràn đầy sát khí của Tô Kiều nhìn cô lúc này.
Thời tiết tháng bảy nóng đến mức có thể khiến người ta choáng váng, trong khu biệt thự cũng không có lấy một chiếc xe buýt, cô còn mang theo một đống sách vở, thân thể gầy yếu vừa đi được mấy trăm mét khuôn mặt phơi nắng đã đỏ bừng lên.
Một chiếc ô tô từ phía đối diện chạy tới, lượn một vòng tròn, dừng lại bên cạnh Tô Hòa, cửa sổ hạ xuống, hóa ra lại là Từ Cẩn Trạch.
"Tố Tố." Anh gọi tên cô: "Lên đây anh đưa em đi học."
Tô Hòa sững sờ.
Anh rể cô không phải đã đi làm rồi sao? Làm thế nào mà lại xuất hiện ở đây.
Từ Cẩn Trạch khi nhìn thấy bộ dạng thất thần của cô có chút thích thú, anh xuống xe, tự mình mở cửa ghế phụ rồi mời Tô Hòa vào: "Anh rể sẽ đích thân làm tài xế cho em, em không ghét bỏ chứ?"
"Không... không có." Tô Hòa không biết nên nói gì, cô vội vàng cởi cặp sách lên xe.
Xe đắt tiền có ưu điểm là ngồi rất thoải mái, khi hơi lạnh từ điều hòa thổi vào sẽ cuốn đi sự khô nóng trên da.
Từ Cẩn Trạch lấy cặp sách từ tay Tô Hòa và đặt nó ra ghế sau.
Anh đứng ngoài xe nhìn Tô Hòa.
Tô Hòa lại giật nảy mình, hai mắt mở to, không biết tại sao anh rể lại nhìn cô như vậy.
Từ Cẩn Trạch mỉm cười: "Em sợ anh?"
Tô Hòa gật đầu, sau đó vội vàng lắc đầu: "Không sợ, em không có sợ anh."
Từ Cẩn Trạch cúi người xuống: "Anh nhìn thấy bộ dạng của em hình như rất sợ anh."
Su He lưỡi lại bắt đầu khó chịu, khuôn mặt của Từ Cẩn Trạch ở trước mặt cô, cô thậm chí có thể nhìn thấy bộ dạng của chính mình từ con ngươi của anh ấy. Anh vươn tay ra và thắt dây an toàn cho cô.
Mặt Tô Hòa đột nhiên đỏ bừng, cô cảm thấy rõ ràng da mình đang bỏng rát.
Đương nhiên cô không dám nói, không thể nói mình không sợ anh, mà là do thầm mến anh, lại sợ bị anh phát hiện!
Nghĩ đến việc mình không biết liêm sỉ mà thầm mến chính anh rể, mặt Tô Hòa như sắp chảy máu đến nơi.