Quyển 2 - Chương 1

Giản Ngọc Diễn ôm Liễu Huệ phóng lên trên giường, hắn vội vàng giải phóng quần áo của mình, dứt khoát cởi sạch ném hết xuống đất.

Hắn quỳ một gối trên người Liễu Huệ, tầm mắt nhìn theo đôi mắt của nàng, xuống chiếc mũi nhỏ và đi xuống nữa là đôi vυ" cao ngất cùng vùng tam giác thần bí đầy mê hoặc. Hắn hỏi: “Thứ tốt ở đâu nào? Không phải ta đã lột ra sao?”.

“Vương gia…”. Giọng Liễu Huệ nỉ non thẹn thùng, nàng duỗi tay xoa đôi vυ" bự của mình, trước kia cũng vì nàng sở hữu đôi gò bồng đảo cực lớn nên mới được Vương phi cất nhắc đưa vào phủ Vương gia.

Ngón tay xinh xắn che lên đôi vυ", nhưng chỉ có thể miễn cưỡng che được một nửa, núʍ ѵú đỏ hồng run rẩy lộ ra giữa khe hở của các ngón tay.

Ánh mắt Giản Ngọc Diễn tức khắc trở nên âm trầm, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân bỗng khẽ run vì kí©h thí©ɧ, nó sưng to đến đỏ thẫm, hơi chuyển sang sắc tím, hắn cúi đầu cắn vào đôi vυ", dùng hết sức mà bú ʍúŧ.

“Bẹp bẹp… Sách……” Tiếng bú √υ" vang lên đầy da^ʍ tiện. Liễu Huệ vì quá sướиɠ nên liền ôm đầu Giản Ngọc Diễn, móng tay khẽ di chuyển trên lưng hắn, bởi vì ý thức được thân phận của mình nên nàng không dám dùng sức mà cào lên lưng hắn.

Móng tay nàng mơn trớn trên từng tấc da thịt trên lưng hắn, hắn liền bị kí©h thí©ɧ mà nổi lên một trận rùng mình, hô hấp dần trở nên gấp gáp hơn, phả hơi nóng vào vυ" nàng.

“Vương gia… A…aaa, xin ngài nhẹ một chút, ngài làm nô tì đau……”. Liễu Huệ đau đến thân thể phát run nhưng nàng không dám đẩy hắn ra, chỉ biết gồng mình chịu đựng hết những gì hắn làm với cơ thể nàng.

Đầṳ ѵú bị kí©h thí©ɧ nên dựng đứng, sưng to như một quả anh đào mọng nước. Giản Ngọc Diễn nhìn thấy cảnh này chợt hắn rũ mi xuống, tiếp tục dùng đầu lưỡi liếʍ láp, khảy nhẹ, sau đó dùng hàm răng day cắn núʍ ѵú nàng.

Nam nhân anh tuấn như thế nhưng khi nhào vào người mình lại bú ʍúŧ thèm thuồng như trẻ con khát sữa khiến lòng Liễu Huệ vừa thấy đắc ý lại vừa thẹn thùng. Nàng không ngừng vặn vẹo thân mình, ngọt ngào ngâm nga rêи ɾỉ, dường như muốn khiến Giản Ngọc Diễn mê muội cơ thể mình hơn.

“A…ha,Vương gia… Ngài làm nô tì sướиɠ lắm…aaa… Nô tì bị ngài bú ɭϊếʍ vυ" nhỏ khiến tiểu huyệt chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠ rồi…”

Giản Ngọc Diễn dùng tay bắt lấy vυ" nàng, vùi đầu vào chuyên tâm bú ʍúŧ, một tay khác thì không chút thương hoa tiếc ngọc mà nhéo mạnh vài cái.

Liễu Huệ tự nâng mông mình lên, dùng hoa huyệt dò tìm đầu dươиɠ ѵậŧ, cọ xát với đầu khấc, mã mắt chảy ra thủy dịch quyện vào dâʍ ŧᏂủy̠ nơi nhục huyệt của nàng, không thể biết được liệu đâu là nơi chảy ra nhiều nước hơn.

Côn ŧᏂịŧ cứng rắn cọ xát với huyệt khẩu non mềm ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, thỉnh thoảng cọ xát âm hạch khiến cả hai sướиɠ đến run người.

“Vương gia, tiểu huyệt nô tì rất thèm muốn…… Vương gia có thể thao nô tì được không?”

“Hừ… Mới như vậy mà tiểu huyệt đã thèm được thao vậy sao? Nếu không có ta ở đây thì ngươi an ủi da^ʍ huyệt này như thế nào?”. Giản Ngọc Diễn chống tay khiến thân thể hơi nhổm lên, ánh mắt hắn nhìn xuống hạ thân nàng, nhịn không được liền cười nhạo nàng.

Liễu Huệ dang hai chân ra trước mặt hắn, thẹn dùng tay vuốt ve tiểu huyệt, nàng lắc lắc mông nói: “Lúc không có Vương gia ở đây, khi nô tì nhớ tới ngài liền tự mình sờ huyệt da^ʍ, tưởng tượng ngài đang…”

“Đang làm gì?” Giản Ngọc Diễn cúi đầu nhìn Liễu Huệ tay thuần thục an ủi, vuốt ve xoa nắn âm đế của mình hỏi.

“Nô tì tưởng tượng ngài dùng dươиɠ ѵậŧ thô to của mình cắm vào tiểu huyệt nô tì, thao chết nô tì…ưm…aaa”. Liễu Huệ vừa nói, vừa chậm rãi thò tay chỉ cho Giản Ngọc Diễn, nàng muốn tầm mắt hắn phải nhìn kĩ vào huyệt nhỏ của mình.

Huyệt da^ʍ phấn nộn, cùng những ngón tay vừa nhỏ vửa dài, thanh mảnh xinh đẹp kẽ lướt ngang nơi đó, Giản Ngọc Diễn không biết vì sao trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Tống Lan cắn chặt môi dưới, nằm dưới thân hắn đỏ mặt lắc đầu, nàng ấy thật sự không muốn làʍ t̠ìиɦ cùng hắn.

Giản Ngọc Diễn chợt nhíu mi, hắn thấy không đúng, hắn hắn căn bản là không có chạm qua Tống Lan, sao có thể cùng nàng ta làm việc này được?

Sau khi hắn tưởng tượng lại thì hình ảnh nữ nhân hiện lên trong đầu hắn lại là Lâm Xảo Nhi, hắn bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn, hắn cùng Xảo Nhi quen biết nhau nhiều năm, hiểu nhau vô cùng lại còn yêu nhau, tất cả đều khiến hắn yên lòng.

Quả nhiên người hắn yêu nhất vẫn là Xảo Nhi, còn Tống Lan chỉ là một ả độc phụ.