Chương 5: Tôi hiểu nỗi đau của cậu!

Lúc Lâm Ngộ Giang chạy tới hiện trường, cậu thấy tòa nhà giảng dạy năm tầng, trên sân thượng quả nhiên có một người, đang ngồi trên lan can đung đưa chân, chỉ cần không cẩn thận cơ thể nghiêng một cái là có thể ngã xuống bất kỳ lúc, nhìn rất dọa người.

Dưới lầu đã chật cứng đầy người xem náo nhiệt, người cầm điện thoại di động quay video, livestream, người ngửa cổ lớn tiếng khuyên nhủ.

Ở giữa có một người đàn ông được được bao vây xung quanh, trên đầu người đàn ông hơi lộ ra vẻ Địa Trung Hải nhận được một cái loa từ người khác, hét lên với bạn học trên sân thượng:

“Bạn học! Trong lòng có gì luẩn quẩn, em có thể nói chuyện với chúng tôi! Là thi không được tốt sao?”

Các bạn trên sân thượng không lên tiếng.

Người đàn ông Địa Trung Hải tiếp tục: “Ba kỳ thi mô phỏng không tốt thì sao? Thi tuyển sinh đại học không có nghĩa là em không đạt điểm cao! Chỉ còn mười mấy ngày nữa là thi đại học, em học cấp 3 ba năm, cấp 2 sáu năm cũng chỉ vì ngày này, chẳng lẽ em chỉ còn thiếu một bước nữa là tới cửa, nhưng chưa thử mà đã lùi bước, buông tay...”

“Thi cái con mẹ nó!”

Tiếng hét giận dữ khàn khàn của bạn học kia truyền đến từ trên sân thượng, âm cuối còn nức nở vì đã khóc.

Mọi người: ...

Lâm Ngộ Giang nghe tiếng cười nhàn nhạt xung quanh và tiếng chụp ảnh của điện thoại xen lẫn ở giữa, bạn học sân thượng khóc đến khàn giọng: “Tôi không thi được! Thi con mẹ nó X!”

Trong lòng cậu càng khó chịu và nặng nề hơn.

Lão Tam từng nói, phong cách học tập của trường bọn họ rất nghiêm khắc, mỗi khóa đều có ba bốn mươi thí sinh thi vào Thanh Bắc, nhưng áp lực cũng rất lớn, cứ cách hai ba năm đều có người nhảy lầu nhảy sông tự sát.

Nhà trường nói rằng học sinh có khả năng chịu đựng kém, không chịu nổi áp lực nên đã tự tử, thậm chí còn phong tỏa tin tức, kết quả việc điều trị bị kéo dài, dẫn đến cái chết của học sinh.

Nhưng Lâm Ngộ Giang chưa từng nghĩ tới, cậu chỉ ngẫu nhiên đến trường của cậu ấy một lần, mà đã gặp phải chuyện này. Là thể chất nhân vật chính gây họa sao?

Sau đó có một giáo viên khác đến khuyên bảo, bạn học đó lại không lên tiếng, nhìn trời một lúc lâu, xong lại nhìn phía dưới, còn lắc hai chân mạnh hơn.

“Hình như là lớp ba, thảo nào. Oán giận với giáo viên chủ nhiệm Lưu Đức Phong rất nặng.”

“Không có ai đi lên sân thượng à?”

“Cửa bị khóa rồi... Ài, lần này tôi thi xong, thiếu chút nữa cũng muốn chết. Cậu ta nhảy lầu như vậy, là không nhảy xuống, mẹ tôi bị dọa quá trời, cũng không nói gì về thành tích của tôi.”

Lâm Ngộ Giang cau chặt mày, chống chọi với ánh nắng chói chang nhìn lên người bạn học trên lầu năm, trong long luôn dâng lên suy nghĩ và thôi thúc mãnh liệt mà cậu nhất định phải làm gì đó.

Cậu không biết đây là tiềm thức của mình, hay là ý thức của nguyên chủ cơ thể này để lại.

Lại nói, nguyên chủ này đã mất hết hy vọng, không được tích cực khuyên bảo kịp thời mà đã tự mình chấm dứt một sinh mệnh còn trẻ này.

“Này!”

Hai tay Lâm Ngộ Giang tạo thành một cái loa, thử hét to một câu với bạn học trên sân thượng, nhưng hầu hết giọng nói đều bị che lấp.

Nhưng người trên sân thượng tầng năm chắc chắn đã nghe được. Không ngờ cổ họng cơ thể nguyên chủ lại lớn như vậy, dung tích phổi lớn, khi hét lên âm thanh cũng vang dội, có lẽ là do nhiều năm luyện lời thoại nên tích lũy được công sức.

Ánh mắt của mọi người đều chuyển dời lên người cậu.

Lâm Ngộ Giang có chút hưng phấn và căng thẳng, cậu lớn tiếng khuyên can: “Đừng nhảy, tôi hiểu nỗi khổ của cậu! Tôi cũng là một thí sinh! Tôi cũng vì kỳ thi công chức mà trọc đầu!”

Mọi người xung quanh đều cười.

Lâm Ngộ Giang tiếp tục khuyên nhủ: “Có phải cậu thi tốt không được tốt không? Cảm thấy thi tuyển sinh đại học là vô vọng? Để tôi nói cho cậu biết! Cậu không nên lắng nghe những gì giáo viên và cha mẹ của cậu nói rằng thi tuyển sinh đại học quyết định số phận!

Cậu dùng bộ não thông minh của cậu nghĩ mà xem, chẳng lẽ tám mươi năm cuộc đời của cậu đều phụ thuộc vào kỳ thi năm mười tám tuổi sao? Thi đại học thì tính là cái rắm gì! Trong tương lại cậu còn có rất nhiều kỳ thi!

Bất kể cậu là một cuốn sách hai ba bản, hay là một sinh viên chuyên ngành, tương lai không phải là để kiểm tra chứng chỉ chuyên nghiệp, kiểm tra nghiên cứu sinh, kiểm tra công chức! Cái nào không phải là bước ngoặt trong cuộc đời?

Lúc trước, bạn học cấp 3 của tôi chỉ thi đậu vào đại học chuyên ngành tìm một người vợ xinh đẹp, sau khi lấy được chứng chỉ cao cấp chuyên nghiệp, tiền lương hàng tháng bây giờ còn cao hơn rất nhiều so với bạn cùng trang lứa, hơn sinh viên đại học hạng hai và hạng ba thi đậu nghiên cứu sinh hàng năm.

Này, nhìn tôi lần nữa đi!”

Lâm Ngộ Giang thấy sự chú ý của vị bạn học trên sân thượng kia thật sự bị cậu hấp dẫn, chăm chú lắng nghe lời cậu nói, cậu bỏ kính xuống, kiễng mũi chân, hai tay vỗ vỗ ngực mình:

“Tôi! Một sinh viên tốt nghiệp đại học! Bây giờ là một con chó độc thân! Mỗi ngày tôi vẫn đang cùng hai ba quyển đề, đọc sách và xoát đề từ sáng đến tối, chưa kể còn cùng hàng trăm thí sinh đua nhau tranh một vị trí công chức! Năm đó tôi thi đại học được sáu trăm ba điểm! Kỳ thi tuyển sinh đại học đã cho tôi một bước ngoặt trong cuộc đời của tôi sao? Nó có cứu tôi không? Đời người trăm năm, tương lai còn rất nhiều các kỳ thi quan trọng hơn thế nữa! Nếu cậu chỉ vì kỳ thi tốt nghiệp mẫu giáo như vậy mà nhảy lầu tự sát, thì có phải rất ngu không hả?”

Người bạn học trên sân thượng vừa khóc vừa hét lên: “Tôi chỉ là một thằng ngu! Mấy người đều gạt tôi!”

Lâm Ngộ Giang đã nghe thấy tiếng xe cứu hỏa, cậu vội vàng hét lên: “Nếu tôi lừa cậu, thì cả đời này tôi cũng không tìm được bạn gái! Tôi ăn no rửng mỡ để lừa gạt cậu làm gì? Giáo viên và cha mẹ cậu gạt cậu mới đúng! Cậu nghĩ lại xem, lúc trước thi tốt nghiệp tiểu học có phải họ nói đó là bước ngoặt lớn hay không? Thi cấp 3 lại lừa gạt bảo cậu đó là bước ngoặt lớn, rồi lúc thi tuyển sinh đại học cũng nói với cậu đó là bước ngoặt lớn trong cuộc đời cậu! Chờ cậu thi chứng chỉ nghiên cứu sinh vẫn còn là bước ngoặt! Ngoặt nhiều năm như vậy, đến bây giờ đầu tôi vẫn còn choáng váng!

Tôi thề! Thi đại học không phải là con đường kết thúc! Nó chỉ là một điểm khởi đầu! Cuộc đời của chúng ta như đường đua marathon vậy, tất cả chúng ta phải vượt qua khúc cua đấy!

Bây giờ, chỉ vì mặt mũi của cha mẹ cậu và tỷ lệ nhập học của trường mà cậu bỏ mạng! Cậu có cam tâm không hả?

Nhà trường phong tỏa tin tức, nên ăn nên uống nên ăn mừng nên thăng chức thì thăng chức!

Cha mẹ cậu ở đâu? Buồn không được một năm, thì sẽ nhân lúc tuổi trẻ sinh thêm một đứa nữa, đến lúc đó đứa trẻ sẽ ngủ trong phòng của cậu, sẽ lục lọi đồ đạc của cậu, chơi tài khoản trò chơi của cậu!

Cậu không giận sao?

Cậu phải vượt qua khúc của trong tương lai của riêng cậu, kiếm tiền để mua thẻ trò chơi, uống rượu và gặp gỡ các cô gái, sống một cuộc sống tốt đẹp!”

Bạn học trên sân thượng giống như có thứ gì đó bị liên tục bị phá vỡ trong những lời này, cậu ta sụp đổ khóc lớn.

Lâm Ngộ Giang ngửa đầu, nhìn cậu ta, trái tim cũng không biết bị cái gì xúc động.

Mọi chuyện tiếp theo được tiến hành vô cùng thuận lợi, dưới sự hướng dẫn của nhân viên đàm phán chuyên nghiệp, bạn học trên sân thượng buông lỏng tâm tư, lính cứu hỏa chạy tới dựng thang lên sân thượng nắm lấy cơ hội cứu.

Cha mẹ đến ôm đứa nhỏ ngốc nghếch nhà mình lớn tiếng khóc rống.

Lâm Ngộ Giang cũng ẩn giấu công lao và danh tiếng, vội vàng chuồn đi trước khi phóng viên cầm ống kính và micro đến phỏng vấn.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền trên mạng, bao gồm một đoạn phát biểu súp gà mà Lâm Ngộ Giang nhiệt tình khuyên bảo, douyin, weibo, trạm B...

Ở khắp mọi nơi.

“Cười chết mất, đây là học trưởng về thăm trường cũ sao? Nhìn một cái là biết ngay một lập trình viên rồi. Bảo sao thừa dịp tóc chưa mọc mà đã vội vàng đổi nghề, khổ bức quá, thương thương.”

“Lời nói tuy hơi cay độc, nhưng cũng đúng, giáo viên trong trường trung học và phụ huynh trong nhà đều mang chuyện thi đại học nói quá lên. Thí sinh đại học có thể thay đổi số phận, nhưng không nhất định sẽ thực sự thay đổi số phận.”

“Đồng cảm sâu sắc, tôi cũng vậy, lúc trước liều mạng thi đậu 211, nhưng bây giờ không phải vẫn làm việc cho người ta sao, mỗi tháng kiếm được một chút tiền lương bèo bọt.”

“Nhìn kỹ thì thấy cậu trai lập trình này có chút đẹp trai nha.”

“Tôi cứ cảm thấy quen quen, giống ngôi sao nào đó.”

Bởi vì thời gian vốn đã gần đến kỳ thi tuyển sinh đại học, lại là chuyện lớn liên quan đến tâm lý và giáo dục của thí sinh đại học, hơn nữa lời nói của Lâm Ngộ Giang đầy sự hài hước và châm chọc, nên chuyện này rất nhanh đã lên trang nhất trên các trang mạng mới.

Hàng chục triệu lượt xem video có liên quan trên các ứng dụng lớn.

Trên Weibo , đề tài #học sinh lớp 12 nhảy lầu tự sát lập tức bùng nổ. #Chú ý đến sức khỏe và tâm thần của học sinh #, #Thi đại học không phải là kết thúc, là điểm khởi đầu và các chủ đề khác cũng được đưa lên đầu.

Chẳng mấy chốc, ngoại hình của các lập trình viên nhiệt huyết trong video cũng được đông đảo cư dân mạng nhận ra.

“Đột nhiên phát hiện người này... Emmm hèm, không cảm thấy trông rất giống Giang Hoằng Trừng đầy tai tiếng trước đó sao? [doge]”

“Thiệt không vậy? Nhìn như một người khác ấy. Nhưng giọng nói thực sự rất giống.”

“Ha ha thì ra là Giang QJ, cυồиɠ ɖâʍ ô. #Giang Lang Trừng hôm nay xin lỗi Tề Tiểu Mạn chưa? # Mượn thí sinh đại học để thổi phồng, không biết xấu hổ!”

“Giang Hoằng Trừng là kẻ lừa đảo, còn thi đại học sáu trăm ba! Rõ ràng là làm diễn viên, một năm kiếm được mấy triệu, người thành công quấy rối nữ minh tinh. Ọe. [Nôn] [Nôn][Nhổ][Nhổ]”

“Diễn xuất này cũng rất tốt. Hoàn toàn không ra nhìn là cùng một người. Thành thật mà nói, mặc dù nhân phẩm của Giang không tốt, nhưng diễn xuất thật sự không có gì để nói, trước khi thoát fan, tôi vẫn là fan diễn xuất của anh ấy. Nhưng việc hôm nay có một chút cảm động.”

“Mặc dù khinh thường hắn quấy rối nữ minh tinh, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, hôm nay coi như anh ta đã cứu một sinh mệnh trẻ tuổi mười tám tuổi. Lúc trước, trong lớp tôi học lại có một người nhảy lầu tự tử. Mọi người đều nói áp lực lớn mình chịu không nổi thì xứng đáng chết. Nhưng thí sinh thi đại học vốn nhạy cảm, bị tổn thương. Giáo viên của chúng tôi luôn luôn nói với chúng tôi, học tập không tốt thì nhảy lầu chết. Nếu lúc ấy cũng có người nói với cậu ấy thi đại học tính cái rắm thì tốt rồi.”

Lâm Ngộ Giang không quản những chuyện lộn xộn trên Weibo, dù sao cậu cũng không thẹn với lương tâm mà thôi, dù sao cậu cũng không còn lăn lộn trong giới giải trí nữa, dư luận trên mạng không liên quan đến cậu.

Cậu đăng kí rất nhiều tài khoản Weibo clone để theo dõi tình hình chính trị đương thời, tham gia siêu thoại học tập và thi công để cùng mọi người động viên lẫn nhau, cũng bắt đầu thỉnh thoảng chuyển tiếp tin tức thời sự, còn tải app ngân hàng đề thi công chức, mua tư liệu đề thi thật trên mạng.

Làm bài kiểm tra công chức mỗi ngày. Trong thời gian giải lao sẽ đánh liên minh huyền thoại.

Nguyên chủ không chơi game, trong điện thoại di động của hắn thậm chí ngay cả tiêu tiêu nhạc cũng không có, trong máy tính cũng chỉ có mấy phần mềm video, nhưng tốc độ internet lại rất nhanh.

Hôm nay, khi Lâm Ngộ Giang đang đấu vòng loại, thì có một số điện thoại xa lạ gọi tới, Lâm Ngộ Giang đang đánh đến hứng khởi, trong lúc nhất thời quên mất thân phận và tình cảnh của Giang Hoằng Trừng mình, trực tiếp nhận:

“Này? Ai vậy? Nói chuyện đi chứ.”

Đối diện là một giọng nam trầm thấp từ tính cười khẽ, nói: “Thầy Giang, là tôi.”

Da đầu Lâm Ngộ Giang tê dại.

Trong đầu cậu rõ ràng chỉ có cốt truyện do hệ thống mạnh mẽ nhét vào, không hề có trí nhớ của Giang Hoằng Trừng, nhưng khi người đàn ông này phát ra âm thanh đầu tiên, ý thức lập tức mãnh liệt nói cho cậu biết, người này là Quý Tuyết Lĩnh!

Sống chết bẻ cong nguyên chủ thành gay, sau lưng nguyên chủ còn mập mờ với người khác, sau khi nɠɵạı ŧìиɧ còn giả quân tử ra tay cứu người, đúng là tiện nhân tra nam trốn sau lưng người khác, một lòng muốn bức chết nguyên chủ...

Ha ha, tên cặn bã này vậy mà còn có mặt mũi gọi điện thoại tới!

Lâm Ngộ Giang tức giận: “Có chuyện gì, mau nói lẹ đi.”

Đối phương cười nói: “Không tức giận sao? Vậy mau đưa tôi ra khỏi danh sách đen. Anh cũng quá tức giận rồi. Tôi trả lại vai diễn cho anh, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.”

Lâm Ngộ Giang nhìn chằm chằm màn hình máy tính, điên cuồng nhấn chuột: “Còn việc gì nữa không?”

Quý Tuyết Lĩnh ở đầu kia nghe tiếng đánh chết trò chơi và tiếng phím truyền đến từ tai nghe điện thoại di động, có chút kinh ngạc: “Anh chơi game à?”

Lâm Ngộ Giang vốn định trước mặt tên thì thì tươi cười nhưng sau lưng lại tiểu nhân dùng đao chửi rủa một trận, cậu nghĩ đến chuyện mình hủy hợp đồng vẫn chưa giải quyết xong, sợ gây rắc rối: “Đúng, cậu có việc thì nói mau đi. Tôi đang đánh!”

Quý Tuyết Lĩnh cười nói: “Là LOL à, lần sau tôi sẽ dẫn anh đi.”

Thấy Giang Hoằng Trừng thật sự không muốn nói nhiều, hắn ta vội vàng nói mục đích gọi điện thoại:

“Tôi gọi cuộc điện thoại này là nói với anh chuyện này, cũng là để bày tỏ thái độ của tôi. Bây giờ chúng ta vẫn ổn đúng chứ? Anh không cần kéo số của tôi vào danh sách nữa. Nhân tiện, tối thứ bảy anh có rảnh không?”

Lâm Ngộ Giang: “Không rảnh.”

Quý Tuyết Lĩnh không vội, từ từ dây dưa.

Nói thật, mặc dù hắn ta vì Giang Hoằng Trừng không biết tốt xấu mà tức giận, nhưng dù sao hắn ta ở sau lưng Giang Hoằng Trừng cùng Hoa Ngọc làʍ t̠ìиɦ một thời gian, trong lòng vừa chột dạ vừa áy náy, gây áp lực lên công ty quản lý của Giang Hoằng Trừng cũng vì đầu óc hắn ta nhất thời mê muội nghe người ta nói rồi làm chuyện hồ đồ.

Mà sau khi nhìn thấy quá khứ bi thảm của Giang Hoằng Trừng, hắn ta thật sự không khỏi mềm lòng.

Sau khi cúp điện thoại của Quý Tuyết Lĩnh, trận chiến đội cũng đánh xong, Lâm Ngộ Giang lại nhận được điện thoại của Trương Chí.

Cậu nhíu mày, có thể là lúc trước nhận điện thoại của Quý Tuyết Lĩnh, cho nên lúc này cảm giác không có chuyện tốt: “Alo?”

Giọng Trương Chí vẫn dịu dàng như trước, nhưng lại tỏ vẻ cao hứng và vui mừng: “Hoằng Trừng, cuối cùng cậu cũng hiểu ra.”

Lâm Ngộ Giang: “Hả? Tôi hiểu ra cái gì?”

“Quý Tuyết Lĩnh người ta vẫn tốt lắm. Có chuyện gì, không thể ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện để gỡ bỏ tất cả những khúc mắc?” Trương Chí vui vẻ nói: “Đứa nhỏ này thật ra rất biết nắm bắt thời cơ. Có một kịch bản phim tìm tới cửa.”

Lâm Ngộ Giang chưa kịp tự hỏi vì sao Trương Chí lại nhận được tin Quý Tuyết Lĩnh lấy lòng cậu như vậy, chợt nghe được câu sau “có kịch bản phim tìm tới cửa”, cậu lại cảm thấy như trời đánh, da đầu tê dại.

“Cái kia”, Lâm Ngộ Giang hơi có chút ý lấy lòng cười nói: “Anh Trương, lúc trước, không phải em đã nói với anh chuyện em muốn rút khỏi giới sao. Trên Weibo cũng đã nói như vậy rồi. Anh xem, tại sao vẫn...”

Trương Chí cười: “Ai mà không biết cậu bị ám ảnh bởi diễn xuất. Mọi người đều biết cậu đang nói đùa, hơn nữa trên Weibo cậu không cần lo lắng, Quý Tuyết Lĩnh cũng thay cậu nói chuyện rồi. Hơn nữa mấy ngày trước cậu cứu được thí sinh đại học tìm chết kia, bình luận trên mạng của cậu không tệ đâu. Đừng giận dỗi nữa, kịch bản công ty đã thay cậu nhận. Nếu bây giờ cậu không sao, thì đến công ty đi.”

Chờ một chút! Tôi căn bản không thể diễn xuất!