“Tính tình của anh xấu chỗ nào? Trên đời này tìm đâu ra người có ý chí lớn như anh? Đại ca, anh nói cho tôi biết! Mẹ kiếp, tại sao anh lại khiêm tốn như vậy?”
Lâm Ngộ Giang nghe Giang Hoằng Trừng tự đánh giá mình như vậy, cậu lập tức tức giận vì hắn mà bênh vực kẻ yếu, thậm chí còn oán giận Giang Hoằng Trừng.
“Nói tóm lại, vốn dĩ là do Trương Chí làm việc không đúng. Nghĩ gì mà để anh nắm lấy tất cả cơ hội đi bám lấy tên gay chết tiệt đó, ách, đùi của tên tra nam đó, sao anh ta không tự mình ôm đi. Năng lực công tác có vấn đề mà không biết cố gắng phấn đấu, chỉ biết ôm đùi người ta, giống yy như mấy em gà tối hôm đó. Hơn nữa từ chối như vậy là rất tốt. Tôi nói cho anh biết, cuốn tiểu thuyết đó nghe nói bị nghi ngờ là đạo văn, diễn không chừng còn bị người ta mắng. Hơn nữa hút fans cũng là hút được fans não tàn, chúng ta không cần. Tôi phát sóng trực tiếp chơi game để nuôi anh.”
Trong khoảng thời gian này Giang Hoằng Trừng rất rảnh rỗi.
Dù sao cũng chỉ là một diễn viên tuyến ba bốn vừa mới có chút khởi sắc.
Hiện tại, mỗi ngày Giang Hoằng Trừng đều sẽ xem các video liên quan đến công việc của nhân cách phân liệt.
Bên cạnh đó, ngoại trừ đọc những cuốn sách chuyên ngành ra, thì mục đích chính của hắn là hiểu thêm về Lâm Ngộ Giang.
Nhưng Trương Chí nói Giang Hoằng Trừng không nhận công việc, thật sự là đang trợn mắt nói dối.
Ngày đó Video chơi game của Lâm Ngộ Giang leo lên top 1 của nền tảng phát sóng trực tiếp, Giang Hoằng Trừng vừa nhận lời phát ngôn của một game online, hơn nữa còn có nghiệp vụ hợp tác với nền tảng phát sóng trực tiếp, thu được một khoản thù lao không ít, đăng ký tài khoản trên nền tảng livestream, mỗi tuần đều phải phát sóng trực tiếp nửa tiếng đồng hồ.
Vì thế Lâm Ngộ Giang dứt khoát nhận công việc này, mỗi ngày giải đề xong sẽ giúp Giang Hoằng Trừng livestream, tán gẫu ít chuyện nhảm nhí, hoặc là mời người ta thêm bạn cùng chơi game mà hắn nhận phát ngôn.
Bên trò chơi căn bản chưa từng thấy người phát ngôn trò chơi có thái độ tích cực như vậy, sau khi số lượt tải xuống và số người hoạt động trực tuyến tăng lên rất nhiều, còn vui mừng tăng tiền thưởng cho Giang Hoằng Trừng.
Mà fans của Giang Hoằng Trừng vừa hạnh phúc vừa đau khổ...
Mặc dù thần tượng không cập nhật weibo nhiều, nhưng mỗi tuần thần tượng đều phát sóng trực tiếp.
Mặc dù có phát sóng trực tiếp để xem, nhưng chỉ xem trực tiếp trò chơi chứ không thể nhìn thấy mặt.
Mặc dù là trò chơi trực tiếp, nhưng có cơ hội được thần tượng rút trúng và làm đồng đội cùng thần tượng.
Mặc dù có cơ hội làm đồng đội với thần tượng tương đối thấp, có điều dạo gần đây Giang Hoằng Trừng lại nhàn rỗi quá vậy! Mỗi tuần đều chơi game, khi livestream lộ diện còn mặc một bộ thường phục ngồi ở nhà ăn kem que! Anh là một diễn viên đó, không lẽ anh quên rồi saoooo?
Công ty giải trí của Giang Hoằng Trừng bị fans của Giang Hoằng Trừng mắng thảm trên Weibo.
Cho nên mặc dù Lâm Ngộ Giang nói như vậy, cái gì mà tôi livestream nuôi anh, nhưng cậu cũng hiểu Giang Hoằng Trừng là một diễn viên yêu diễn xuất sâu đậm, chỉ có quay phim mới có thể làm cho Giang Hoằng Trừng cảm thấy thật sự vui vẻ.
Hây, đáng tiếc mình không giúp được hắn.
Cậu bẻ một miếng đá vụn, cắn, bắt đầu phát trực tiếp rút fans chơi game tuần này, một bên nói chuyện phiếm với fans.
“Tôi cũng cảm thấy bây giờ tôi sắp trở nên nổi tiếng trên mạng ha ha ha, thấy có người nói rất low, có phải thật sự rất low không?”
Lâm Ngộ Giang ngượng ngùng gãi gãi đầu, hai hàng lông mày kiếm thuôn dài gọn gàng cau lại, lộ ra biểu cảm thật sự rất lo lắng khổ não.
Bình thường hi hi ha ha giống như một con chó đột nhiên lại u buồn khổ sở, dáng vẻ đó thật sự làm cho người ta tan nát cõi lòng và mềm lòng.
Các fans vội vàng an ủi trong màn đạn.
“Anh Trừng cái này gọi là cưng fan đó!”
“Siêu cấp thích anh nha! Muôn đời chỉ yêu mình anh!”
“Cái gì mà người nổ tiếng trên mạng? Ở đâu có một người nổi tiếng trên mạng đẹp trai như anh? Vừa nhìn đã biết là minh tinh!”
“Anh yêu cố lên!”
“Ha ha ha, cảm ơn các bạn! Hãy nhớ luôn ủng hộ và yêu thích tôi nhé! Tôi chắc chắn sẽ cố gắng thể hiện mỗi một vai diễn tốt hơn, sẽ không làm mọi người thất vọng!”
Lâm Ngộ Giang vụng về nhưng không vẫn cố gắng kéo fans cho Giang Hoằng Trừng, nhưng sau đó lại cau mày: “Trời ạ, tôi kéo fans như vậy thật xấu hổ ha ha...”
Trên màn hình lại là một trận “hhhh không xấu hổ không xấu hổ”, “Rất đáng yêu nha!”, “Không sao đâu, tất cả bọn em đều thích anh!”
Đúng đúng đúng! Là nó! Fans của thần tượng thì phải như vậy! Giang Hoằng Trừng đáng để mọi người thích! Lâm Ngộ Giang nhìn chằm chằm màn đạn trên màn hình, dùng sức mạnh tưởng tượng của mình để tấn công các cô, mau đến làm fans hắn đi! Tất cả đều đến làm fans Giang Hoằng Trừng oppa của chúng ta đi!
“Đồng đội hôm nay rút được, chào các chiến hữu!”
Lâm Ngộ Giang chào hỏi.
“A a! Là em! Giang Hoằng Trừng, em rất thích anh!”
“Ôi ôi ôi anh Trừng ơi, cuối cùng vận khí của tôi cũng bạo phát!”
“Anh bạn! Anh bạn! Tôi được Giang Hoằng Trừng rút trúng rồi!”
Vừa rút fans xong, ngay cả đồng đội cũng nghe thấy tiếng la hét kích động của các fans đối diện.
Lâm Ngộ Giang cũng quen rồi.
Nhưng, bình thường không phải đều là rất vui vẻ gọi mẹ sao? Bên trong vậy mà có một tên anh trai?
“Để tôi chọn Khang Khang, chức nghiệp và cấp bậc của mọi người là gì...”
Lâm Ngộ Giang lẩm bẩm, chuột trên tay muốn đến xem trang chủ trò chơi của bạn bè vừa mới thêm, chợt nghe một fans nào đó truyền đến một trận tiếng ồn ào, tiếp theo là giọng nói của một người đàn ông có giọng nói rất dễ nghe: “Xin chào thầy Giang, tôi thêm wechat của anh, tên là Thuyền chìm đi xa, có thể đồng ý được không? Trên tay tôi có một tác phẩm muốn nói chuyện với anh...”
Lâm Ngộ Giang sửng sốt, lễ phép cười cười: “Chuyện như này thì liên hệ với người đại diện của tôi nhé. Mọi người ơi, tôi mở phó bản ha.”
Đạn mạc bay trên màn hình đều bảo vệ lời nói của Giang Hoằng Trừng, cảm thấy người đàn ông này không nên thông qua con đường như vậy tìm Giang Hoằng Trừng.
Nhưng mặc dù Lâm Ngộ Giang nói như vậy, nhưng sau khi chơi game xong logout, thì cậu mở tài khoản wechat “Không lên bờ không đổi tên” của mình, quả nhiên, có người tìm Giang Hoằng Trừng hợp tác trong acc của mình.
Cậu trực tiếp xác minh, sau khi chào hỏi, thì đẩy acc đại diện của Giang Hoằng Trừng cho hắn ta.
Đối phương phát hiện mình được Giang Hoằng Trừng thêm bạn tốt, thì gửi một kịch bản tới.
Thuyền chìm đi xa: Thầy Giang, anh có thể đọc kịch bản, nếu có thể cho tôi thêm chút góp ý thì tôi vô cùng cảm kích.
Anh trai tôi là fans hâm mộ của anh, anh ấy là một bệnh nhân trầm cảm, đã được truyền cảm hứng bởi anh, đã làm việc chăm chỉ để tích cực điều trị.
Nguyên mẫu của kịch bản là anh ấy, tôi nghĩ nếu như có thể để anh tham gia, thì chính là làm tròn giấc mộng của hai anh em bọn tôi.
Nghe hắn ta nói như vậy, bởi vì liên quan đến trầm cảm, nên Lâm Ngộ Giang có chút tò mò, cậu bấm vào, vừa nhìn thì thực sự thấy kinh ngạc.
Kịch bản được đặt tên là “Người trong cửa”, câu chuyện kể về một loạt các chuyện xảy ra sau khi một bệnh nhân trầm cảm thay đổi nhân cách.
Nhân cách ban đầu rất khép kín, nhạy cảm, mắc chứng lo âu và trầm cảm nghiêm trọng, nhân cách thứ hai là một người đàn ông nhẹ nhàng và đa tình, là một tay ăn chơi giỏi xã giao.
Kịch bản được gây dựng bằng những mâu thuẫn của hai nhân vật bởi những thay đổi trong cuộc sống và thay đổi tâm lý, liên tục thể hiện bản thân và những cuộc đối kháng xung đột bên trong nội tâm và bên ngoài của bệnh nhân.
Thuyền chìm đi xa nói kịch bản có nhân vật lấy anh trai hắn ta làm nguyên mẫu, trong mắt Lâm Ngộ Giang, căn bản giống như lấy Giang Hoằng Trừng và mình làm nguyên mẫu.
Lâm Ngộ Giang cảm thấy thú vị, đổi cho Giang Hoằng Trừng ra ngoài xem một chút.
Chờ lâm Ngộ Giang đi ra lần nữa, thì đã là buổi tối ngồi ở trước bàn ăn, Lâm Ngộ Giang nghe trong đoạn ghi âm Giang Hoằng Trừng nói hắn muốn tài trợ đầu tư năm triệu cho bộ phim, hàm răng cắn mạnh vào đũa, thiếu chút nữa đau đến kêu lên tiếng.
Mẹ kiếp, khó trách ngày tôi đến tài khoản của anh một chút tiền cũng không có, tiền của anh sao dễ bị lừa vậy chứ? Gửi một kịch bản nói hai ba câu dễ nghe đã bảo anh bỏ ra năm trăm vạn?
Nhưng tiền đều là Giang Hoằng Trừng kiếm được, hắn muốn vì sự nghiệp nghệ thuật của mình mà phá sản như thế nào, Lâm Ngộ Giang không có quyền nói.
Ngay cả sở thích này cũng quá tốn kém.
Có lẽ trên người Giang Hoằng Trừng vẫn thừa hưởng chút thói quen đánh bạc của người cha súc sinh kia cũng nói không chừng, vừa ném đã ném năm trăm vạn.
Ai nói bản chất của đầu tư không phải là một canh bạc lớn? Nhìn số dư trong tài khoản của Giang Hoằng Trừng, mấy năm nay sợ là vốn liếng không về.
Nhưng nói đến đầu tư, điều này khiến Lâm Ngộ Giang đột nhiên nhảy ra một ý tưởng, vỗ đùi: “Đúng rồi ha, sao mình không nghĩ tới sớm hơn!”
Nếu cậu đã nắm trong tay cốt truyện gốc, vì sao cậu luôn muốn né tránh tuyến tình cảm của cốt truyện, mà không nghĩ tới việc lợi dụng sự nghiệp? Lúc trước khuyên Giang Hoằng Trừng đừng nhận bộ phim IP “Chuông lên lớp”, là vì từ cốt truyện cậu biết được tác phẩm này sau này sẽ bị vướng vào nghi ngờ đạo văn tạo nên một sóng gió náo loạn rất lớn.
Mà cậu cảm thấy Giang Hoằng Trừng đầu tư vào “Người trong cửa” căn bản là mất tiền, cũng là vì chưa từng thấy bộ phim này trong tiểu thuyết.
Ngược lại, cậu cũng biết những tác phẩm điện ảnh và truyền hình sẽ thành công lớn.
Bàn tay vàng to như vậy, vậy mà cậu lại quên mất.
Tất cả đều tại cậu không có chí lớn!
Lâm Ngộ Giang lập tức cầm lấy bút và giấy, bắt đầu vắt hết óc hồi tưởng lại cốt truyện gốc, thỉnh thoảng còn nhịn không được cắn cây bút, cố gắng đào ra tất cả những bộ phim kiếm được nhiều tiền từ những cảnh tình cảm lộn xộn kia, sau đó viết tên xuống.
Ha ha, cuối cùng cậu cũng có cách có thể giúp được Giang Hoằng Trừng.
“Tiền đều là anh kiếm được, tiêu thế nào đều tùy thuộc vào anh. Nhưng để phòng ngừa gia sản của anh tương lại bị thua lỗ sạch, thì tôi vẫn muốn nói điều này. Anh đầu tư vào phim ảnh, không chỉ nhìn hợp mắt, hoặc có giá trị nghệ thuật hay bất cứ điều gì mà đầu tư, thỉnh thoảng cũng có thể sử dụng con mắt chuyên nghiệp của anh để xem có giá trị thương mại không, nếu có thì đầu tư một chút. Vừa có sở thích nghệ thuật vừa kinh doanh kiếm tiền không phải rất tốt sao? Vâng, tôi đã sắp xếp một danh sách các bộ phim, tất cả đều là những bộ phim có xác suất lớn sẽ thành công từ hệ thống, anh đã nghe nói về nó chưa, anh có thể tìm và bấm xem thửu. Có tiền có thể giúp đỡ người nghèo, phải không? Nhìn anh kìa, một người đàn ông, bây giờ thậm chí còn không có xe hơi.”
Giang Hoằng Trừng vừa nghiêm túc giúp cơ thể mình chăm sóc da, vừa nghe Lâm Ngộ Giang lải nhải lo lắng cho mình, hắn hơi nhếch khóe môi.
Hắn biết đột nhiên bỏ ra năm trăm vạn là một chuyện rất tùy hứng, không nghĩ tới sẽ nhận được sự ủng hộ của Lâm Ngộ Giang, nhưng danh sách này...
Hắn cũng sắp quên mất nhân cách thứ hai của mình từng nghĩ ra hệ thống.
Đứa trẻ vẫn còn rất nhập vai.
Giang Hoằng Trừng cầm lấy danh sách.
Trên đó có mấy bộ đều là hạng mục hắn từng nghe nói qua, còn có mấy bộ của đạo diễn nổi tiếng, bộ phim đã chế tác xong sắp ra mắt.
Hắn nghĩ hoặc có lẽ là trong tiềm thức ghi nhớ, chẳng lẽ một nhân cách khác của mình còn có ánh mắt đầu tư và thiên tài ở phương diện này?
Giang Hoằng Trừng cúi đầu, khóe miệng mỉm cười nói với điện thoại di động: “Đây là tài sản chung của chúng ta, sau này những chuyện này tôi đều sẽ thương lượng với cậu, bảo cậu tham khảo chi tiết, được không, cố vấn nhỏ? Tất cả số tiền kiếm được đều thuộc về cậu. Cậu nghĩ có xe hơi sẽ thuận tiện hơn? Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi xem xe được không? Đúng rồi, tháng mười không phải cậu còn muốn đến tỉnh S thi sao? Nhân tiện, chúng ta đến đó đi du lịch. Cậu có muốn đến căn cứ gấu trúc để xem gấu trúc khổng lồ không?”