Điện thoại vừa lúc vang lên, là Trương Chí nửa tháng trước đã rời khỏi thành phố B.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cậu và Quý Tuyết Lĩnh lại cãi nhau à?”
Giang Hoằng Trừng cười nhạo: “Anh càng ngày càng giống người dắt.”
Mặt Trương Chí có chút không giữ được: “Tôi là vì ai? Tôi sợ cậu lại ầm ĩ đòi rút khỏi giới. Tình hình gần đây của cậu chỉ mới tốt hơn được một chút.”
“Nếu có ngày em rút khỏi giới, vậy thì nhất định là không có bộ phim nào để em diễn.”
Giang Hoằng Trừng đang chậm rãi lật cuốn sổ nhỏ viết đầy chữ từ lúc quay phim ở trường đại học, ánh mắt hắn nhìn trên giấy hàm chứa một sự dịu dàng, nhưng giọng từ miệng lại cực kỳ lạnh lùng: “Vì Quý Tuyết Lĩnh? Thật sự không đến mức đó chứ.”
Trương Chí có chút vui mừng: “Bên này cậu cũng đừng giữ mãi việc này không buông, thả lỏng một chút, nói không chừng chỉ là uống rượu say...”
“Trên tay em còn có mấy đoạn video tình cảm mãnh liệt của Quý Tuyết Lĩnh mà Hoa Ngọc gửi cho em, anh muốn xem không?” Giang Hoằng Trừng một câu chặn lại Trương Chí.
Trương Chí ngượng ngùng không nói gì, Giang Hoằng Trừng trực tiếp cúp máy.
Tối hôm sau, sau khi Giang Hoằng Trừng đóng phim, thì trực tiếp bảo Lâm Ngộ Giang ra ngoài.
Lâm Ngộ Giang lấy điện thoại di động từ trong tay trợ lý, ngồi lên xe bảo mẫu, theo thói quen mở Weibo xem hot search - từ lần trước cậu không cẩn thận lại làm ra một tin mới, cậu liền có thói quen này.
Vừa thấy đề tài trên hot search #Hoa Ngọc Quý Tuyết Lĩnh làm sáng tỏ # đang được treo cao.
Hoa Ngọc? Cái tên nương pháo tiểu bạch kiểm thừa dịp Quý Tuyết Lĩnh và Giang Hoằng Trừng cãi nhau mà chen vào?
Trong khoảng thời gian này, Quý Tuyết Lĩnh có không ít chương trình tạp kỹ, hai ngày trước còn nhận được một bộ phim IP, thỉnh thoảng lại lên hot search, cực kỳ chướng mắt.
Cái cặp gian phu da^ʍ phụ này tính làm sáng tỏ cái gì đấy?
Lâm Ngộ Giang ấn vào đề tài cùng ăn dưa hóng chuyện với đám đông.
Kết quả thiếu chút nữa làm cậu ghê tởm muốn chết.
Đêm qua Quý Tuyết Lĩnh và Hoa Tranh bị phát hiện “kẻ trước người sau” nối đuôi nhau đi vào câu lạc bộ đêm, cùng với đó là video hôn nhau nồng cháy ở câu lạc bộ đêm.
Ánh sáng tương đối tối, cộng với đang quay lén, nên video không quá rõ ràng.
Hai người trong cuộc rất giống bọn họ. Nhưng lại bị Quý Tuyết Lĩnh và Hoa Tranh phủ nhận, còn đăng thư của luật sư trên Weibo.
Trong lòng Lâm Ngộ Giang biết rất rõ, hai người trong video kia đích thị là hai người bọn họ. Còn bày đặt làm rõ với chả ràng, làm như trên người bọn họ có cái gọi là trong sạch ấy.
Nhưng không biết Giang Hoằng Trừng có thấy cái này chưa nhỉ.
Dù sao đêm qua cơ thể này cũng là của Giang Hoằng Trừng, mà video kia lại vừa vặn lên hot search tối hôm qua, còn bạo phát nữa chứ.
Cậu hét lên gọi Tiểu Diệp: “Tiểu Diệp.”
Tiểu Diệp từ ghế lái thò đầu ra: “Có chuyện gì vậy, thầy Giang.”
“Buổi sáng tâm trạng của tôi nhìn có vẻ không tốt đúng chứ?”
Tiểu Diệp cười cười: “Đâu có, vẫn tốt mà. Thầy Giang, bộ anh không cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng anh rất tốt à, bộ có chuyện gì hả?”
Lâm Ngộ Giang có chút yên tâm, nhưng lại cảm thấy Giang Hoằng Trừng là người không dễ để lộ cảm xúc ra ngoài, vì vậy mỗi khi tâm trạng hắn không tốt cũng không ai nhìn ra được, sau đó lại lo lắng, rối rắm mãi không dứt.
Không trách cậu quan tâm như vậy, đại ca Giang Hoằng Trừng nhà cậu không phải người bình thường, anh là một bệnh nhân trầm cảm từng có tiền án tự sát bằng khí gas.
Hơn nữa mấy ngày nay vẫn ở trong đoàn làm phim, cũng không thấy Giang Hoằng Trừng uống thuốc gì để điều trị trầm cảm, hoặc là đi gặp bác sĩ tâm lý.
Sau khi cậu trở về, cầm bút viết vào sổ, viết ra một bản thảo tương đối hài lòng, sau đó cầm bút ghi âm đọc một đoạn thật dài thật dài.
“...Thật ra lúc ấy tôi rất sợ hãi, nhưng đại ca nguyện ý giữ tôi lại, còn giúp tôi ký hợp đồng diễn xuất, kiếm được rất nhiều tiền, người còn rất đẹp trai, diễn xuất cũng rất trâu bò, khiến rất nhiều cô gái thích. Thật sự, những nữ diễn viên trên phim trường vốn rất khinh bỉ tôi, sau đó diễn xuất của anh trực tiếp làm mù mắt các cô ấy, ánh mắt sùng bái kia quả thực! Mà tôi cái gì cũng không biết, chỉ có thể dựa vào đại ca nuôi dưỡng, vô tri nhỏ yếu còn rất hay ăn, còn có thể gây thêm phiền toái cho anh.
Anh dùng trái tim thuần khiết đàn ông lớn hơn cả đại dương rộng hơn cả bầu trời, bao dung tất cả họa tôi gây ra. Trên đời này không còn người đàn ông nào tốt bụng, trượng nghĩa hơn anh nữa. Nếu đổi một người khác, thì không thể làm điều đó. Thật sự, có thể làm tđàn em của đại ca anh, ba đời của tôi thật sự may mắn. Nếu tôi không có anh, thì phải làm sao bây giờ. Cái đó, hôm nay tôi cũng không có ý gì khác, chủ yếu là muốn bày tỏ cảm xúc một chút. Nếu không nói gì, vậy chúc tôi tìm được cô hồn dã quỷ để dựa vào trong tiết này. Sau này vẫn phải làm việc cùng nhau! Anh em đồng lòng, lợi đồng tâm!”
Giang Hoằng Trừng thiếu chút nữa cười ra tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thầy Giang đang nghe cái gì vậy?”
Hai tay Lư Vũ Phi nắm chặt ở phía sau, giống như một cô bé nhảy nhót tới, tóc đuôi ngựa sau đầu đung đưa một cái.
Giang Hoằng Trừng liếc cô ấy một cái, nhẹ giọng nói: “Không có gì.”
Trái tim của Lư Vũ Phi quả thực bị Giang Hoằng Trừng xé nát.
Người này có một loại khí chất lạnh lùng từ tận xương cốt, cả người hắn trầm tĩnh lại thần bí, lúc đóng phim giống như thay da đổi thịt, khiến cô ấy trầm mê không thôi.
Học trưởng được hắn sắm vai nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như vậy, cả người đều bị ánh mặt trời ấm áp trên người hắn hòa tan.
Trong phim, cô là một nữ sinh trung học ngưỡng mộ hoàng tử bạch mã, đạo diễn nói cô rất tốt.
Nhưng có lẽ chỉ có cô mới biết, có lẽ tất cả mọi người đều nhìn ra. Lúc cô ấy diễn, thật sự không phân biệt được trái tim này có phải cũng hòa nhịp với vai hay không, nếu không thì vì sao, ngoài diễn ra trái tim cô lại đập nhanh như thế.
Giang Hoằng Trừng thoát vai rất nhanh, vừa qua trường quay, thì đã đổi thành người khác.
Nhưng có đôi khi hắn lại nhập vai rất sâu, biến thành một học trưởng thật sự, lúc nhìn cô còn mang theo vẻ ngượng ngùng, có đôi khi trong ánh mắt thậm chí có sự khắc chế và quan tâm.
Có phải hắn cũng có một chút thích mình hay không, Lư Vũ Phi nghĩ như vậy.
Nhưng cô nhìn Giang Hoằng Trừng bây giờ, cô ấy cảm nhận được một tia địch ý từ hắn.
Người ta nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển, nhưng Lư Vũ Phi lại cảm thấy không có người phụ nữ nào khó hiểu như Giang Hoằng Trừng.
Giang Hoằng Trừng nói với Lư Vũ Phi: “Đạo diễn đã tới rồi, phải chuẩn bị thôi.”
Hắn ngồi trên ghế không nhúc nhích, đây là có ý muốn đuổi cô đi, Lư Vũ Phi nghĩ. Cô ấy ồ một tiếng, chào tạm biệt hắn, rồi đi đến phòng trang điểm trước.
Giang Hoằng Trừng thao tác trên điện thoại di động, hắn tải phần ghi âm này lên icloud, thêm vào một thư mục gọi là [Thuốc tốt], bên trong đã có rất nhiều tài liệu ghi âm như vậy.
Mấy ngày kế tiếp, không biết có phải do trạng thái của Lô Vũ Phi không tốt hay sao, mà cô vẫn chưa thoát khỏi trạng thái sau cuộc gặp gỡ và hẹn hò với học trưởng ở đại học, nên khi quay cảnh trung học đối mặt với địa ngục trong năm cuối cấp, luôn bị NG.
Đạo diễn Kim thậm chí còn dừng tất cả các cảnh quay và nói với cô ấy: “Hãy tưởng tượng cảnh cô đang đọc. Hơn nữa lúc này, mục tiêu cô đặt ra cho mình dù thế nào cũng không đạt được, thậm chí càng ngày càng xa vời...”
Lư Vũ Phi liếc mắt nhìn Giang Hoằng Trừng, thấy Giang Hoằng Trừng không nhìn về phía này mà trực tiếp rời đi, không biết vì sao mà cô ấy nghĩ đến ngày đầu tiên quay phim, Giang Hoằng Trừng liếc về phía mình một cái.
Lâm Ngộ Giang ngồi trong phòng xem video thi trực tuyến, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Cậu vừa mở cửa, thì thấy là Lư Vũ Phi, trong tay cô cầm kịch bản cười cười với mình.
Lư Vũ Phi: “Thầy Giang, em tới tìm anh lấy kinh nghiệm.”
Lâm Ngộ Giang kinh ngạc, đang muốn đổi Giang Hoằng Trừng lên, thì nghe Lư Vũ Phi nói: “Em làm thế nào cũng không thể tưởng tượng ra cảm giác căng thẳng của lớp 12, lúc trước em tham gia thi nghệ thuật, điểm số chỉ cần đủ là được.”
Cảm tình là một học bá.
"Lúc trước không phải thầy Giang đến trường trung học thực nghiệm thành phố X sao, còn cứu được một học sinh nhảy lầu tự sát.” Đôi mắt hạnh nhân trong suốt của Lư Vũ Phi tràn đầy sự giúp đỡ: “Em nghĩ anh có rất nhiều kinh nghiệm."
Ồ, thì ra là hỏi cậu kinh nghiệm kiểu này, quá chuẩn luôn! Cô gái à cô hỏi đúng người rồi đấy!
Lâm Ngộ Giang bụng đầy áp lực và oán hận thi cử, cậu vội vàng kéo hai cái ghế đến, cửa lớn mở ra, hai người mặt đối mặt tán gẫu ít nhất mười phút.
Mỗi lớp đều có một nữ sinh như vậy, mức độ cố gắng có thể đứng đầu cả lớp, nhưng thành tích trong lớp lại chỉ có thể xếp hạng trung bình, không biết vì sao cho dù cố gắng như thế nào, thì thành tích cũng không lên được, thậm chí tình huống càng cố gắng càng lùi bước dần trở nên tuyệt vọng.
Nữ chính là một nữ sinh như vậy, cô có tham vọng thi vào cùng trường đại học với nam chính, nhưng thành tích không hề khởi sắc, thậm chí dần cách mục tiêu càng ngày càng xa khiến cô bị đả kích, mờ mịt, đứng ở trong dòng nước lũ mà tất cả mọi người trong lớp đều dũng cảm chạy về phía trước, còn cô lại lâm vào trong sự nghi ngờ và đau khổ sâu sắc.
Bản thân Lâm Ngộ Giang đã trải qua ba năm trung học như địa ngục, cuối cùng khi nhìn thấy thành tích thi đại học, mới yên lòng, hiện giờ lại thi công chức.
Nói đến ngay cả biểu cảm và ánh mắt trên mặt cũng mang theo sự đau khổ và không chịu nổi chân thật khi nhớ lại, nhưng hồi tưởng lại lúc đó cùng bạn bè cùng nhau phấn đấu tiến lên, lại cảm thấy đó là thời điểm phong phú đơn thuần nhất trong cuộc đời, lúc đó không có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng thi đại học - Mười hai năm từ tiểu học đến trung học, chỉ vì một ngày như vậy, một chuyện như vậy.
Nói đến phía sau, Lâm Ngộ Giang thiếu chút nữa nói về giáo viên chủ nhiệm và kỳ thi đại học chân chính của mình, sau đó vội vàng kịp thời dừng lại, ho một tiếng: “Cũng đến lúc rồi đúng không?"
Cô về suy nghĩ đi, nếu còn gì muốn hỏi, thì ngày mai đến trường quay hỏi tôi.”
Lúc đó Giang Hoằng Trừng online, hắn là một người cực kỳ chuyên nghiệp.
Trong đôi mắt cong cong của Lư Vũ Phi lóe lên ánh sáng: “Thầy Giang thật sự rất lợi hại, trước khi diễn làm không ít công tác chuẩn bị.”
Lâm Ngộ Giang ha ha hai tiếng.
Ngày hôm sau, Lư Vũ Phi nhìn thầy Giang, cái người hôm qua còn nói hoài không ngớt, nhưng hôm nay lại không thích chạm mặt bất kỳ ai, cô bắt đầu nghi ngờ có phải thầy Giang có người anh em song sinh nào khác không.