Lâm Ngộ Giang vừa mở mắt ra, thì phát hiện cả người mình đang nằm nghiêng trên một chiếc ghế sô pha màu hồng mềm mại, cả người rét run, tay chân không có sức lực, giống như mắc một căn bệnh nặng.
Mùi khí gas nồng nặc xông vào mũi, cậu hơi cuộn tròn người lại, nôn khan một chút.
Bịt mũi nín thở, cậu ngẩng đầu nhìn lên.
Mình đang ở trong một phòng khách xa lạ và u ám.
Phòng khách có diện tích rất lớn, thông với ban công bị rèm cửa sổ nặng nề chắn lại, bốn mặt cửa sổ đóng chặt, khí gas hẳn là bay ra từ trong phòng bếp.
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mong muốn sống sót khiến Lâm Ngộ Giang dùng hết sức lực toàn thân đứng lên, vòng qua ghế sô pha loạng choạng chạy đến chỗ cách nhau giữa phòng khách và ban công, kéo rèm cửa sổ ra, cửa kính “ầm” một tiếng bị đẩy ra.
Sau đó cả người không còn sức lực dựa vào cửa thủy tinh, ngồi trên sàn ban công, mặt hướng về phía ánh mặt trời hít thở từng ngụm không khí trong lành.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, mình bị bắt cóc sao? Cái này mẹ nó là sao, tại sao trong phòng lại toàn khí gas...
[Kí chủ đã được thả ra. Xin chào kí chủ - Lâm Ngộ Giang, chào mừng đến với thế giới “Chiếm lấy ảnh đế”.]
Lâm Ngộ Giang còn chưa kịp suy nghĩ thì trong đầu cậu đã vang lên âm thanh điện tử của hệ thống.
À, đúng rồi, cậu nhớ rồi, cậu chết rồi.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người Lâm Ngộ Giang, những tòa nhà màu xám đỏ đối diện cùng với bồn hoa và cây cối xen lẫn trong đó phản chiếu vào đôi mắt đờ đẫn của cậu, trên người cậu có chút sức lực, ký ức cuối cùng cũng dần dần quay lại...
Sáng nay cậu ra khỏi nhà để tham dự kỳ thi quốc gia, trên đường đi thì bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đâm chết.
Ngay sau đó thì xuất hiện hệ thống quỷ dị này, nói là muốn cậu hỗ trợ khôi phục thế giới trong sách, không đồng ý thì sẽ để cho cậu hồn phi phách tán.
Cậu mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, tương lai xán lạn, đương nhiên không nỡ chết rồi.
Hệ thống nhét một quyển tiểu thuyết đồng tính luyến ái vào đầu cậu.
Nhân vật chính là một diễn viên nam, chơi gay với một ngôi sao nam lưu lượng. Sau đó một người lên làm ảnh đế, một người làm tổng giám đốc giải trí.
Người đi theo hắn chớp mắt đã ở chỗ này.
Vì vậy, cậu đây là, xuyên vào một cuốn sách?
Lại còn xuyên vào tiểu thuyết gay!
[Bởi vì xuất hiện bug, cuộc sống của nhân vật chính đang gặp nguy hiểm, thế giới phải đối mặt với sự sụp đổ. Thông tin chi tiết đang được truyền tải...]
Trong đầu Lâm Ngộ Giang lại bị cưỡng ép nhét vào một đoạn tình tiết.
Khi ngôi sao lưu lượng còn chưa theo đuổi được nam diễn viên, một tên tiểu bạch kiểm thừa dịp hai người cãi nhau, đã chuốc say ngôi sao lưu lượng rồi quăng lên giường.
Sau đó, kẻ kia còn lén liên lạc với người cha súc sinh chưa từng gặp mặt của nguyên chủ để tìm truyền thông tố cáo nguyên chủ bất hiếu, và tung ra hàng loạt các tin tức tiêu cực về nam diễn viên.
Còn gửi cho nam diễn viên video ngôi sao lưu lượng nɠɵạı ŧìиɧ, còn muốn trở thành tổng giám đốc giải trí trong tương lai.
Nam diễn viên vốn có kết cục hạnh phúc bên ngôi sao lưu lượng, cuối cùng đứng trước tình huống bi thảm bị toàn bộ mạng xã hội anti, nam diễn viên đã mở khí gas tự sát.
Tự sát?
Vậy đây là nhà của nam diễn viên? Chẳng trách trong phòng có khí gas.
Lâm Ngộ Giang nhăn mũi.
Đợi khí gas bên trong tản đi không còn nặng lắm, cậu đứng lên che mũi tìm phòng bếp vặn van gas, Lâm Ngộ Giang lúc này đột nhiên phản ứng lại, cậu đứng trong căn phòng lớn trống rỗng kinh ngạc hỏi hệ thống trong đầu.
“Ai? Không đúng, tiểu tam xuất hiện ở đâu? Tại sao hai câu chuyện lại không giống nhau? Căn nhà này là nhà của nam diễn viên kia – cái người tên Giang Hoằng Trừng đó đúng không? Còn những người khác thì sao?”
Giọng nói của cậu có chút thay đổi, không hiểu sao rất dễ nghe, không biết có phải do nguyên nhân hít nhiều khí gas hay không.
Lâm Ngộ Giang vô ý thức nâng tay sờ yết hầu, nhưng một giây sau hệ thống đã hấp dẫn sự chú ý của cậu.
[Nhiệm vụ thế giới: Xin kí chủ giúp nhân vật chính của thế giới Giang Hoằng Trừng sống sót, chấm dứt sự sụp đổ của thế giới. Cậu có muốn nhận nhiệm vụ không?]
Lâm Ngộ Giang: “... Cho nên tôi vừa mới hỏi đấy, Giang Hoằng Trừng đi đâu rồi?”
[Cậu có nhận nhiệm vụ không?]
“Cậu là một cái máy lặp lại à?” Lâm Ngộ Giang không nói nữa, đành phải đổi một vấn đề khác: “Cậu gửi nhiệm vụ cho tôi, vậy tôi có bàn tay vàng, hay lính mới có được quà không?”
Hệ thống vẫn không để ý, giọng nói thông minh quái dị lặp đi lặp lại hỏi: [Có nhận nhiệm vụ không?]
Lâm Ngộ Giang phục: “Vậy cậu nên nói rõ ràng là phải giúp anh ấy sống bao lâu chứ? Tôi còn phải giúp anh ấy dưỡng lão đến chết à? Nếu anh ấy chết giữa chừng, thì tôi sẽ bị hủy diệt cùng thế giới này sao?”
[Bíp – xin kí chủ nhanh chóng nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ có thể quay ngược thời gian, trở về đường Xuân Giang, khu B, tỉnh Z, thành phố Z, thế giới cũ, tiếp tục tận hưởng cuộc sống tốt đẹp. Bạn có muốn nhận nhiệm vụ không?]
Nhận con mẹ nó!
Chờ đã, quay lại đường Xuân Giang?
Lâm Ngộ Giang:... Đó không phải là nơi cậu chết sao?
Cũng có nghĩa là nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ sẽ trực tiếp trở về nơi đó để tiếp tục chạy đến phòng thi, tham gia kỳ thi quốc gia?
Mẹ kiếp, lúc đó ai còn nhớ rõ cái mô tê gì chứ!
Cậu thuộc loại thí sinh động não trước kỳ thi, thi xong lập tức mất trí nhớ tạm thời.
Nhưng vì có thể ôm được chân Phật, nên một tháng trước khi thi cậu còn từ chức để chuyên tâm nghênh đón kỳ thi sắp tới.
Hiện tại hệ thống chỉnh cho cậu một lần như vậy, chẳng khác nào đi vòng quanh thế giới N năm mới trở về phòng thi sao?
Quỷ mới thi đậu được!
“Này này, lúc cậu chỉnh cho tôi quay về thời gian ấy, có thể điều chỉnh thêm một ngày nữa không? Tôi sẽ ở đây bao lâu, đến lúc đó cậu, cậu nhắc nhở tôi để tôi đọc sách để ôn tập trước nha! Tôi...”
Lâm Ngộ Giang sợ tới mức nói năng có chút lộn xộn.
[Chủ nhà không trả lời, hệ thống tự động nhận theo mặc định. Chúc kí chủ hoàn thành tốt nhiệm vụ, tạm biệt.]
Lâm Ngộ Giang:... Và sau đó thì sao? Im lặng à?
“Này”
Giao tiếp trong đầu không có đáp lại, Lâm Ngộ Giang bị ném ở trong căn nhà xa lạ này mà hoảng hốt, cậu không ngừng gõ vào cái đầu vài giây trước còn phát ra tiếng nói, trực tiếp hô lên: “Này này! Tôi hỏi cậu một câu! Cậu có thể trả lời chút được không!”
“Hello? Hệ thống chó má? Hệ thống chó ơi?... Mẹ kiếp.”
Lâm Ngộ Giang tuyệt vọng, trợn mắt với không khí, cậu bỏ cuộc.
Cậu nhìn về phía căn nhà lớn mình đang ở, có chút nghẹn ngào hét lên một tiếng: “Này! Có ai không?... Giang Hoằng Trừng! Anh có ở đó không?”
“... Ở thì hé răng một tiếng, tôi cũng không biết tôi vào phòng anh như thế nào. Tôi đến để cứu anh, cho nên đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát.”
Cậu chột dạ hạ thấp giọng thì thầm, cẩn thận như một tên trộm đi dạo xung quanh trong phòng Giang Hoằng Trừng, vừa tìm người vừa nhẹ giọng gọi: “Giang Hoằng Trừng? Giang Hoằng Trừng?”
Ngôi nhà lúc trước có cảm giác u ám, thật ra là do ngồi bắc hướng nam, sau khi kéo rèm cửa sổ ra thì tất cả cửa ra vào và cửa sổ có thể thấy căn nhà tràn ngập ánh sáng.
Song song với phòng khách phía tây là phòng ăn và phòng bếp, đi qua nới này là cửa chính, mấy sảnh này đi qua một cái là có thể thấy rõ ràng, dương như tất cả các phòng đều bị bỏ trống.
Phía đông kéo dài là phòng ngủ: Một phòng ngủ chính bao gồm phòng tắm riêng biệt, hai phòng ngủ phụ được cải tạo thành phòng chiếu phim gia đình và phòng làm việc. Phòng ngủ thứ hai bên cạnh là một nhà vệ sinh công cộng.
Lâm Ngộ Giang không có hy vọng đi vào trong mấy phòng ngủ: “Giang Hoằng Trừng...”
Nhà vệ sinh công cộng rất lớn, bên ngoài là bồn rửa tay, phòng tắm, cửa đóng, nhưng bên trong không có tiếng của vòi sen.
“Giang Hoằng Trừng.”
Cậu mở cửa phòng tắm, đứng ở gian ngoài đẩy cửa trượt, nghiêng người nhìn vào trong phòng tắm, kết quả phát hiện bên trong cũng trống không, rốt cục ý thức được chủ nhân của căn nhà này hình như không có ở nhà thật, cậu nhíu mày lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, không phải tự sát sao? Trốn ở đâu để tự sát chứ? Chẳng lẽ nửa đường nghĩ thông suốt nên chạy ra ngoài rồi?”
Nhưng không có ở nhà cũng tốt, mặc kệ đây là nhà của ai, cậu nhất định phải nhanh chóng rời khỏi phòng này, hệ thống thật sự quăng cậu tới chỗ chó má gì không.
Lâm Ngộ Giang đóng cửa phòng tắm lại, định rời khỏi phòng vệ sinh, thì đột nhiên khóe mắt chú ý tới cái gì đó, cậu quay đầu nhìn thẳng về phía gương nửa người trên bồn rửa tay bên ngoài.
Một người lạ mặt vận áo sơ mi trắng đang đứng trên gương sáng sủa và sạch sẽ.
“A!”
Tim Lâm Ngộ Giang suýt chút nữa nhảy ra khỏi miệng, liên tục lui về phía sau vài bước, chân mềm nhũn vịn lên tường phía sau mới có thể đứng vững.
Cậu giương mắt nhìn thấy người trong gương cũng đang vịn vào tường, làm ra tư thế giống cậu, anh ta cũng đang hoảng sợ nhìn cậu ở bên ngoài gương.
Lâm Ngộ Giang ý thức được gì đó, run tay sờ sờ áo sơ mi trắng chất liệu không tồi trên người, lại ngẩng đầu nhìn gương, dùng sức sờ sờ mặt mũi và trán của mình.
Hồi lúc lâu mới đứng thẳng người lại. Cậu chậm rãi đến gần gương cẩn thận quan sát người nọ.
Người trong gương, dáng người cao lớn, nhưng lại rất gầy yếu, cổ áo sơ mi trắng rộng mở, trên khuôn mặt tái nhợt là hai con mắt với quầng thâm dày.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến độ đẹp trai của người đàn ông ấy. Có khuôn mặt chống đỡ, kết hợp với đường nét sắc xảo vuông vức, dáng người khung xương cao, tay chân thon dài.
Cho nên cho dù nhìn qua rất bệnh tật, nhưng cùng lắm chỉ khiến hắn tăng thêm vài phần u ám và suy đồi, khiến hắn biến thành một mỹ nhân bệnh tật gầy yếu, mà lông mày kiếm sắc bén cùng khóe mắt cong lên, lại làm cho gương mặt mày hiện ra vài phần khí thế sắc bén và phong lưu.
Lâm Ngộ Giang nhìn gương mặt của hắn với ánh mắt đầy phức tạp, nghĩ đến một bộ phim trước kia, quỷ hút máu đẹp trai vì lâu ngày phơi nắng và không uống máu.
Không trách người ta nói: “Người đẹp vì xương chứ không phải vì da”.
“Thì ra, anh ở đây, Giang Hoằng Trừng...”
Cậu khàn giọng lẩm bẩm tên người đẹp, trên mặt người trong gương lộ ra nụ cười nhạo trào phúng với một tia bi thương bất đắc dĩ.
Bảo sao cậu không tìm thấy ai cả.
Thì ra là giúp nhân vật chính sống sót, nghĩa là mang vỏ bọc nhân vật chính để thay hắn sống sót.
“Hệ thống chó X.”
Lâm Ngộ Giang mắng một câu, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại vội vội vàng vàng cởϊ qυầи ra cúi đầu nhìn xuống, hít một hơi khí lạnh, ngẩng đầu nhìn Giang Hoằng Trừng trong gương.
Đôi mắt sắc bén lạnh lẽo kia trợn tròn, trong giọng nói run rẩy chứa đầy sự hâm mộ và khâm phục: “Trời ơi, vốn liếng của anh thật lớn!”
Trâu bò như vậy, sao đang yên đang lành lại đi thích một tên tra nam chứ? Quá lãng phí!
Vốn cậu còn tưởng nguyên chủ và ngôi sao lưu lượng ở bên nhau, thì ngôi sao lưu lượng là đóng vai trò làm chồng. Lúc này xem lại, ai là chồng ai là vợ có thể không cần nói.
Hơn nữa, trước mắt tiến độ của câu chuyện là Giang Hoàng Trừng còn chưa bị tên cặn bã kia theo đuổi tới tay, vẫn là một thẳng nam 100%.
Mà bây giờ mình kế thừa thân thể nguyên chủ, vậy khẳng định phải giúp nguyên chủ cắt đứt sạch sẽ với tên cặn bã đó, hệ thống chỉ nói muốn nhân vật chính sống sót, chứ không nói nhất định phải dựa theo cốt truyện.
Cho dù cậu có kề dao lên trên cổ mình thì cũng không nên cùng người khác làm chuyện đâm *** được!
Hắn phải tìm một người vợ hiền lành, xinh đẹp và sinh thật nhiều đứa con ra!
Ai da, với vốn liếng như này, tương lai chắc chắn sẽ tìm được một cô vợ tốt!
Lâm Ngộ Giang nhìn anh chàng đẹp trai trong gương, nhếch miệng cười.
Người đàn ông u ám lạnh lùng trong gương cũng cười đến mức không thấy răng không thấy mắt, có thêm vài phần ngốc nghếch và ngây thơ, có cảm giác thiếu niên chưa trải sự đời.
Vốn biến thành một người khác, thân phận vẫn là nhân vật chính của tiểu thuyết gay, trong lòng Lâm Ngộ Giang còn có chút mâu thuẫn cùng quái dị.
Nhưng sau khi phát hiện và suy nghĩ kỹ lại, Lâm Ngộ Giang vốn đang lạc quan rộng lượng, thì ý nghĩ rối rắm kia lập tức tan thành mây khói.
Cậu nhìn vào gương giáo dục nói: “Đàn ông thì phải đầu đội trời chân đạp đất làm chồng!”
Cậu lập tức đắc ý huýt sáo trêu đùa anh chàng đẹp trai này, ngâm nga bài hát lạc nhịp đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Cậu cầm lấy điện thoại của nguyên chủ đặt trên ghế sô pha trong phòng khách, lúc trước đã chú ý tới nhưng ngại cầm, cậu khởi động máy.
Nhưng sau khi bật nguồn thì màn hình yêu cầu mật khẩu số.
Lâm Ngộ Giang chưa kịp hoảng hốt, thì ngón tay đã không khống chế được, theo bản năng nhập mật khẩu số mở khóa.
Giống như thân thể này vẫn còn ký ức của linh hồn trước đó...