Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lam Diệu Dương giơ chiếc thẻ nhớ nhỏ lên nhìn, nhìn có vẻ chỉ là một chiếc thẻ nhớ điện thoại bình thường.

Điện thoại Lam Diệu Dương không có chỗ để thẻ nhớ, thế là anh nhét thẻ nhớ này vào một cái khe thẻ trong ví. Sau đó anh dùng tấm thẻ kia tiếp tục kiểm tra từ vị trí đó sau gương còn gì nữa không, lúc này không tìm ra vật gì khác.

Lam Diệu Dương nhớ lại một chút thời gian Nghê Lam tiến vào toilet này, cũng gần như vậy, hẳn là cô không kịp làm chuyện khác.

Lam Diệu Dương đi ra khỏi toilet, ở vị trí anh với Nghê Lam lôi kéo nhau nhìn một lượt, không có vấn đề gì.

Lam Diệu Dương quyết định về công ty trước. Anh gọi điện thoại cho Cổ Hoắc, kêu anh kiếm một cái đầu đọc thẻ nhớ, trở về anh muốn dùng.

Trên đường về công ty Lam Diệu Dương không nói một lời, anh lo lắng không biết nên xử lý việc này thế nào.

Đêm đó khẩn cấp tìm chỗ giấu đồ như vậy, trong thẻ này có cái gì quan trọng?

Nguy hiểm không?

Chắc là nên nói cho Nghê Lam, kêu cô đến công ty anh, bọn họ cùng nhau xem thử.

Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Nghê Lam, cô không nghe máy. Lam Diệu Dương có chút không vui, đang chờ thêm chút nữa rồi gọi lại, lại có điện thoại gọi tới.

Là Lam Diệu Ninh. Lam Diệu Dương nhận điện thoại của chị gái.

Lam Diệu Ninh hỏi anh lúc tan làm có tiện ghé qua cửa hàng nào đó giúp cô lấy bộ vest cô đặt may cho Liên Húc không, cô bận quá nên quên chuyện này, gần nửa tháng rồi không lấy, hôm nay chủ tiệm gọi điện thoại cho cô cô mới nhớ. Nhưng hôm nay cô đưa Bảo Bảo đi kiểm tra sức khỏe, cha mẹ của Liên Húc cũng tới, còn phải đưa Bảo Bảo ra sân bay đón, lịch trình mấy ngày sau đều kín hết rồi, đều không rảnh.

Lam Diệu Dương đồng ý, anh nói bây giờ anh đang ở ngoài, đang trên đường về công ty, một chút nữa có thể ghé cửa tiệm kia, anh sẽ đi lấy cho cô.

Lam Diệu Ninh chụp hóa đơn gửi qua điện thoại cho em trai.

Hai chị em trò chuyện một hồi, chẳng mấy chốc đã đến nơi rồi. Lam Diệu Dương cúp điện thoại, kêu Trần Châu lái xe đến cửa tiệm, chờ anh ở dưới bãi đậu xe, anh sẽ cầm quần áo xuống thẳng.

Cửa tiệm Lam Diệu Dương muốn lấy đồ ở lầu ba, anh rất quen thuộc tiệm này, mấy bộ quần áo của anh cũng là đặt may ở đây. Lam Diệu Dương ra khỏi thang máy, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Nghê Lam. Lúc này điện thoại đổ chuông rất lâu, rốt cuộc Nghê Lam nghe máy rồi.

“Alo.” Đầu bên Nghê Lam nghe rất ồn, tiếng xe cộ ồn ào giống như đang trên đường lớn.

“Em đang ở đâu đó?” Lam Diệu Dương hỏi cô.

“Đang trên đường tới công ty.” Nghê Lam đáp.

“Ký hợp đồng?” Lam Diệu Dương nhớ tới tổ tiết mục từng nói Phong Phạm hứa sẽ ký hợp đồng trong hôm nay.

Lam Diệu Dương đã thỏa thuận xong với tổ tiết mục, chờ Nghê Lam ký anh sẽ ký. Cho nên tổ tiết mục rất để tâm, một mực thúc giục Phong Phạm.

“Ừm.” Nghê Lam đáp lời, hỏi: “Chương trình không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

“Không có.” Lam Diệu Dương nhìn xung quanh, không có người. Anh dừng lại, thấp giọng: “Em ký hợp đồng xong thì đến công ty anh một chuyến, có chuyện quan trọng nói với em.”

Nghê Lam: “…” Giọng điệu này của tiểu Lam tổng không hay lắm nha, là tinh thần không qua nổi sao?

“Chuyện quan trọng gì?”

Nghê Lam đoán không ra được giọng điệu của Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương trái lại hiểu cô. “Chuyện đứng đắn. Trong đầu em đang nghĩ chuyện gì bậy bạ phải không?”

“Làm gì có.” Nghê Lam khẳng khái hùng hồn, “Em một cô gái đứng đắn như vậy không bị tiền bạc cám dỗ, uy hϊếp không khuất phục.”

“Anh thấy đồ em giấu ở phòng 2001 rồi.” Lam Diệu Dương nén giọng thấp hơn.

Nhưng Nghê Lam nghe rõ rồi, cô lập tức trở nên nghiêm túc.

Cô đến phòng 2001 dùng quy tắc ngầm với Lam Diệu Dương kỳ thật là vì để giấu đồ?

Bỗng nhiên Nghê Lam như nhớ ra gì đó, đầu óc cô ong ong xuất hiện một số hình ảnh mơ hồ, giống như cô đang soi gương, nhìn thấy mặt mình.

“Em giấu cái gì?”

“Một chiếc thẻ nhớ.”

“Anh xem chưa? Bên trong là nội dung gì?” Nghê Lam đột nhiên khẩn trương lên.

“Chưa, điện thoại của anh chỉ có một chỗ nhét thẻ, không đọc được. Chút nữa anh về công ty, chờ em tới rồi chúng ta cùng xem.”

“Anh ở đâu vậy?” Nghê Lam hỏi anh.

Lam Diệu Dương nói tên cửa tiệm, “Anh tiện đường lấy quần áo giúp chị anh một chút, xíu nữa là về rồi. Em yên tâm, không có ai biết anh tìm ra thẻ đâu. Lúc đó chỉ có mình anh thôi. Anh sẽ không nói với ai, coi như chưa xảy ra chuyện gì. Cho nên người và thẻ đều an toàn. Em nhanh đến Phong Phạm đi, khi nào ký xong thì tới công ty anh.”

“Được. Vậy xíu nữa gặp.” Nghê Lam cúp điện thoại, cô đạp xe hỏa tốc về hướng Phong Phạm.

Lam Diệu Dương thuận lợi lấy đồ xong, anh cười cảm ơn nhân viên cửa tiệm, lúc mang đồ ra khỏi cửa đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Chếch đối diện xa xa với anh có một người đàn ông đội mũ, mặc jacket màu xanh đen, quần jean, chiều cao trung bình, đang nghiêng người gọi điện thoại. Lam Diệu Dương không thấy chính diện mặt anh ta, nhưng sườn mặt nhìn vô cùng bình thường, là kiểu ở trong một đám đông cũng không dễ tìm gì.

Lam Diệu Dương lướt mắt nhìn anh ta một cái rồi quay đầu, nhưng anh lướt lướt điện thoại, chọn chế độ tự chụp, dựa vào thân hình che chắn nhìn phía sau một chút.

Người đàn ông kia lại tiếp tục tiến lên không gọi điện thoại nữa, xoay người đi theo hướng anh đang đứng, vừa đi vừa đánh giá mặt tiền cửa tiệm, giống như đang dạo phố xem đồ.

Anh bị theo dõi?

Lam Diệu Dương rất chắc chắn người đàn ông này không phải chó săn. Do bản thân là cậu ấm vương quốc giải trí, từ nhỏ đã bị minh tinh vây quanh, gặp quá nhiều phóng viên và chó săn, anh quá quen thuộc phong thái và cách ăn mặc của nhóm người này, người đàn ông này tuyệt đối không phải.

Lam Diệu Dương lặng lẽ nhấn xuống phím tự chụp, chụp lại dáng vẻ của người đàn ông kia. Đáng tiếc anh ta đội mũ quay đầu, Lam Diệu Dương không thể chụp thẳng mặt.

Lam Diệu Dương đi một đoạn, xác định người đàn ông kia đi theo anh.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, mà tầng này phần lớn đều là nhãn hiệu xa xỉ, người đến cũng không nhiều. Lúc nãy anh đi thang máy, trong thang chỉ có một mình anh.

Lam Diệu Dương có chút cảnh giác. Nhưng anh rất chắc chắn lúc mình tìm thấy thẻ không có ai biết, thậm chí cả Trần Châu cũng không biết.

Người đàn ông này có ý đồ gì đây?

Lam Diệu Dương vừa bấm điện thoại cho Nghê Lam vừa bình tĩnh chọn một cửa tiệm cực kỳ cao cấp đi vào.

Nhân viên cửa tiệm nhận ra Lam Diệu Dương, nhanh chóng nhiệt tình tiến lên đón: “Anh Lam, xin chào.”

Lam Diệu Dương cười cười, chỉ hơi gật đầu với cô nhân viên, chỉ chỉ vào chiếc ghế salon bằng da thật. “Tôi nghe một cuộc điện thoại. Gần đây có sản phẩm gì mới không? Mang catalog cho tôi xem.”

Cô nhân viên mỉm cười nói được, dẫn Lam Diệu Dương qua ngồi, kêu anh chờ một chút, sau đó nhanh chóng đi lấy.

Nghê Lam dừng xe đạp ở ven đường, vừa mở điện thoại đã nghe cậu ấm nhà giàu đang phóng khoáng với người khác, lại còn điện thoại trực tiếp nữa à?

“Sao thế?” Nghê Lam thở hổn hển.

Lam Diệu Dương ngồi trên ghế salon, vừa khéo đối diện với cửa kính mặt tiền cửa tiệm. Đối diện phía trước cửa tiệm, người đàn ông thần bí kia dừng lại một lúc, xong tiếp tục đi dạo phía trước.

“Anh gửi cho em tấm hình, em xem có nhớ ra được chút gì không.” Lam Diệu Dương nói xong, chuyển sang giao diện WeChat, gửi ảnh chụp người đàn ông bí ẩn kia cho Nghê Lam.

Nghê Lam nhìn rồi, “Ảnh anh chụp thành vậy, có nhớ cũng nhận không ra nha.”

“Anh cảm thấy hắn ta đang theo dõi anh.” Lam Diệu Dương nói.

Nghê Lam căng thẳng, “Anh còn ở cửa tiệm không? Ở đâu? An toàn không?”

“An toàn.” Lam Diệu Dương đáp.

Lúc này cô nhân viên đi lại, “Anh Lam, mời uống nước, đây là catalog mới.”

“Đừng uống.” Nghê Lam dặn anh.

“Ừm.” Lam Diệu Dương đáp với bên này, nói cảm ơn với cô nhân viên, anh chỉ chỉ điện thoại của mình, ra hiệu là mình đang nghe điện thoại, cô gái kia thức thời đứng ra xa.

Nghê Lam không xác định được tiếng ‘Ừm’ này của anh có phải nói với mình không, thế là lại nói lần nữa: “Đừng uống.”

Lam Diệu Dương trấn an cô, “Anh không uống, yên tâm, người kia không vào được.”

“Bọn họ có mấy người? Chắc chắn là đang theo dõi anh hả?”

Lam Diệu Dương kể lại tình huống cho Nghê Lam, sau đó nói: “Tiền quần áo của người kia từ đầu đến chân còn không mua nổi một món đồ trong cửa tiệm nào ở tầng này, hắn ta không phải kiểu khách hàng của chỗ này.”

Nghê Lam xoa xoa thái dương, nghệ sĩ nhỏ ở tầng cuối cùng lão đại giới giải trí nói chuyện quả là gian nan, phú thương biết xem bề ngoài đúng là có lý có căn cứ, khiến người ta khó chịu.

“Vệ sĩ của anh đâu?” Nghê Lam hỏi.

“Anh Châu ở bãi đậu xe.” Giọng nói Lam Diệu Dương rất tỉnh táo, “Chút nữa anh kêu anh ấy lên. Em không cần lo, trong tiệm có nhân viên, có bảo vệ, trong khu thương mại có bảo vệ, kiểu ăn mặc của người kia không vào được. Anh sẽ chờ anh Châu lên. Khắp cửa tiệm đều có camera, hắn ta không dám làm gì đâu. Anh chỉ nói trước với em một tiếng, xem thử có ấn tượng gì với người này không.”

“Không có ấn tượng, em không nhớ rõ người này.” Nghê Lam nghe được giọng điệu của Lam Diệu Dương thật sự không yên lòng, sợ tên ngốc nhà giàu này đánh giá thấp nguy hiểm, không biết bảo vệ mình. “Bọn họ có khả năng không chỉ có một người, anh tuyệt đối phải coi chừng.”

Lam Diệu Dương đứng lên, tiến về phía kính cửa tiệm dò xét bên ngoài một vòng: “Anh có thể nhìn thấy bên ngoài, người kia đi rồi, cũng không có ai khác.”

Anh sợ mình gây chuyện mất mặt, bổ sung thêm: “Cũng có khả năng không phải vì cái này, nhưng hắn ta quả thực rất đáng nghi.”

“Anh không nhìn thấy hắn ta mới nguy hiểm.” Nghê Lam nói.

Lam Diệu Dương cười cười: “Sao, hắn ta giống em tìm một chỗ thay đồ, đóng vai kẻ có tiền vào bắt cóc anh hả? Vậy thì phải cướp được một tiệm quần áo trước. Lúc hắn ta xông tới gần anh là bị bảo vệ đè xuống rồi.”

“Đừng nói giỡn.” Nghê Lam hạ giọng, “Nếu là em, em sẽ khởi động hệ thống báo cháy của cửa tiệm, như vậy tất cả mọi người đều phải sơ tán, bao gồm cả anh. Mọi người sợ hãi sẽ như ong vỡ tổ chạy tới cửa thoát hiểm, sau đó em sẽ chen trong đám người đến bên cạnh anh…”

Lời cô còn chưa dứt, báo cháy của cửa tiệm đã vang lên rồi. Tiếng vang bén nhọn đến chói tai.

Lam Diệu Dương: “…”

Nghê Lam: “…”

Đây thật là, chuyện tốt không linh, chuyện xấu lại linh.

“Hay rồi, báo cháy vang rồi.” Nghê Lam quả thật tức giận: “Giờ anh biết rồi đó, cho dù có trốn trong phòng bị tiền bao vây cũng không thể hiện là anh an toàn.”

Lam Diệu Dương cũng không vui: “Vậy là sẽ chen trong đám người đến bên cạnh anh, sau đó thì sao?”

“Sau đó thì khiến anh hôn mê, người không biết quỷ không hay, sau đó phát huy tinh thần cứu trợ người, vác anh đi trước mặt mọi người, người xung quanh còn cảm ơn khen ngợi hắn ta.”

“Khiêng ra xong thì kéo tới chỗ không người, lục soát người anh, cướp đồ của anh, sau đó vứt anh xuống, đợi lúc anh tỉnh dậy còn không biết chuyện gì xảy ra?”

“Đúng.”

“Không ai có thể biết anh đã tìm được đồ.”

“Là anh nói, chỉ là phỏng đoán. Có lẽ không phải cái này, có lẽ muốn bắt cóc anh để tống tiền một trăm triệu đây.” Nghê Lam thật sự lo lắng cho Lam Diệu Dương, cái tên ngốc này.

“Đoán mò cũng vô dụng. Người ở đây cũng không đông, anh có thể ứng phó.” Lam Diệu Dương vẫn rất bình tĩnh. Trong điện thoại của anh có phần mềm bảo vệ, phía trên có nút định vị thực tế. Đây là chương trình thông thường, bãi đậu xe Trần Châu đang ở chắc chắn cũng nghe thấy cảnh báo cháy, lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh sẽ để Trần Châu biết vị trí thực tế của anh.

Bên phía Trần Châu đã gửi cho anh bản đồ con đường thoát hiểm của cửa tiệm, phía trên biểu thị con đường thuận tiện gần anh nhất. Biểu hiện định vị của Trần Châu đang đi về phía anh.

Lam Diệu Dương nói với Nghê Lam: “Được rồi, không sao rồi, anh Châu sẽ đến đón anh. Anh chuẩn bị ra ngoài rồi.”

“Anh tuyệt đối cẩn thận đó. Dám dùng phương thức này gây rối loạn trật tự công cộng dẫn đến hỗn loạn để bắt người chắc chắn rất có thủ đoạn.” Nghê Lam rất sốt ruột, cô mở điện thoại ra tìm kiếm cửa hàng Lam Diệu Dương gửi cho cô, xem thử cách cô bao xa.

“Giờ anh gọi vệ sĩ lên cũng không kịp rồi. Mấy con đường sẽ bị đám người sơ tán làm tắc nghẽn. Anh chuẩn bị ít đề phòng cho bản thân đi, trong tiệm có vũ khí gì không, đồ cứng có thể đánh, anh cầm một cái đề phòng, không cần vội đi ra ngoài, có bảo vệ không? Anh đi theo bọn họ, đừng đi chung với mấy người kia.”

“Trong tiệm đồ cứng nhất có thể đánh chính là kim cương rồi.” Lam Diệu Dương thở dài.

Nghê Lam: “…”

“Em không ở hiện trường, không rõ tình hình, không cần chỉ huy đâu. Yên tâm, tự anh có thể ứng phó.” Lam Diệu Dương nói.

Lúc này chủ tiệm đã sắp xếp xong, có chút khẩn trưởng lại thông báo tầng này của bọn họ có cửa hàng nào bốc cháy, đã có người đi dập lửa, nhưng vì lý do an toàn mọi người đều phải sơ tán, trong tiệm bọn họ đang làm một số biện pháp liên quan, phải mời Lam Diệu Dương rời đi ngay, đi đến khu vực an toàn.

Lam Diệu Dương lịch sự nói cảm ơn, nói với chủ tiệm: “Các anh cũng cẩn thận chút.”

Sau đó anh cầm quần áo lấy cho Liên Húc ra ngoài, nói với Nghê Lam bên đầu kia điện thoại: “Anh phải đi rồi. Anh không thể rời nhóm người, anh nói với em mấy người đó khác, anh phải ở trong đám người thu hút sự chú ý của bọn họ, càng nhiều người chú ý đến anh, anh càng an toàn. Cái này rất dễ làm, em yên tâm.”

“Không phải…” Nghê Lam biết cô không ở đó không giúp được gì, vội nói: “Anh nghe em nói, nếu như anh thật sự bị bọn họ bắt, tình hình không ổn, anh đừng chống cự, đưa thẻ nhớ cho bọn họ. Cái đó không quan trọng.”

“Sao lại không quan trọng, em biết bên trong là gì sao?” Lam Diệu Dương quan sát xung quanh, không có người tới gần anh, cũng không có bóng dáng người nọ.

Nghê Lam nói: “Em không biết. Em vốn dĩ không nhớ có nó nữa, cho nên có thể coi như nó không tồn tại. Nó không thể so với mạng của một người vô tội. Anh nghe em nói, thật đó, nếu có bị bắt, bọn họ lục soát người anh, đừng chống cự, đồ cứ để họ lấy, điện thoại di dộng của anh không phải thẻ này, bọn họ sẽ thấy, sẽ biết anh chưa xem qua, anh không biết nội dung bên trong là gì, vậy là anh an toàn. Theo lẽ thường bọn họ cũng không muốn nháo ra mạng người, anh là doanh nhân, là người có gia cảnh, chết rồi sẽ phiền phức. Cho nên bọn họ sẽ cố gắng không lộ diện trước mặt anh, anh không bị gϊếŧ người diệt khẩu.”

Cảnh báo cháy vẫn còn vang chói tai. Ngoài tiệm có bảo vệ vội vã chạy về một hướng, dường như nhận được mệnh lệnh gì. Khách mua sắm hiếu kỳ nhìn quanh, cũng nhanh chóng chạy về phía thang cuốn.

Đột nhiên lúc này cửa tiệm mất điện.

Bốn phía tối thui.

Tất cả mọi người hoảng loạn la lên, chạy lung tung trong đám người.
« Chương TrướcChương Tiếp »