Chương 7: Bạn trai.

Cô không ở đây để thu tiền thuê nhà, mà là người ở cửa.

Vương Lệ Phương đứng trong hành lang, móng tay đỏ chót lắc lắc trên mặt, nghịch nghịch mái tóc xoăn đã lỗi thời từ tám trăm năm trước, giả bộ nói: "Niệm Niệm nha, hôm qua trong điện thoại cháu đã hứa với ta rồi, cháu định trả tiền thuê nhà cho ta trong ngày hôm nay a."

Lâm Niệm quay lại bước vào phòng khách.

Vương Lệ Phương thò nửa người vào, vội vàng nói: "Nếu cháu chưa đóng nổi thì dì Vương cũng không làm khó cho cháu, chỉ cần dọn ra ngoài trước ngày ba mươi là được. Nhìn đi, ta mang cây chổi tới cho cháu rồi đây."

Lâm Niệm đi tới, cầm lấy cây chổi đưa lại cho dì Vương cùng với phong thư.

"Thực xin lỗi dì Vương a, chuyến này có thể tay không rồi."

Vương Lệ Phương dừng một chút, nhìn cô vài lần, nghi ngờ mở phong thư, lấy ra một xấp tiền, đưa ngón tay cái và ngón trỏ lên miệng để dính nước bọt, nhanh chóng đếm.

"Một, hai, ba... Mười một, mười hai."

Không có vấn đề.

Sắc mặt Vương Lệ Phương có chút kỳ quái, lông mày cay nghiệt rũ xuống, trong lòng mơ hồ lộ ra một chút hối hận rõ ràng.

Nha đầu chết tiệt này thật thông minh, mới đầu năm thuê nhà đã ký hợp đồng, trong đó có điều khoản nói rằng tiền thuê nhà không được tùy ý tăng lên. Lúc này bà cảm thấy thua lỗ, thật vất vả mới nghe được tin cô nghỉ công việc làm thêm, không biết cô lấy tiền ở đâu ra.

"Đủ rồi a.” Cuối cùng, Vương Lệ Phương đành phải cầm chổi, rất là bất đắc dĩ, “…Vậy ta đi đây.”

Lâm Niệm gật đầu, "Tạm biệt dì Vương."

Trong nhà có tiếng lách cách, tiếng khóa cửa khép mở vang lên, theo sau đó là tiếng bước chân trong phòng khách.

Không cần nhìn cũng có thể nghe ra sự tản mạn của người kia.

Vương Lệ Phương thật giảo hoạt làm sao, bà ta ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, dừng bước chân chậm chạp của mình rồi quay lại nhìn vào bên trong.

Lâm Niệm đứng ở cửa để chặn, bà ta liền trèo lên vai cô rồi chui đầu vào. Đôi mắt bị thịt trên mặt ép thành một dải hẹp quét nhanh qua lại.

Bên trong là một người đàn ông, vừa mới tắm xong.

Lại dò xét, trên ghế sô pha trong phòng khách còn bày biện gối đầu, rõ ràng là đã bị ngủ qua.

Vương Lệ Phương rụt đầu lại, rất đắc ý, "Được đó Lâm Niệm, lúc trước ta đã nói rõ ràng với cháu rằng việc cho thuê lại là không được phép. Đây coi là chuyện gì xảy ra a?"

"Đây không phải là cho thuê lại, đây là..."

"Cháu đây là vi phạm điều khoản trong hợp đồng đi?” Vương Lệ Phương nóng nảy ngắt lời, lại đưa chổi, khóe mắt, đuôi lông mày mang theo vui mừng, “Ta không cần phí bồi thường vi phạm hợp đồng, chỉ cần hủy hợp đồng là được rồi.”

"..."

Lâm Niệm nhất thời không nói nên lời, lười giải thích đây là tiền thuê chung.

Cô xem như đã nhìn ra, lão thái bà này chính là muốn đuổi cô đi, còn biến đổi giọng điệu vô cùng linh hoạt.

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.

Lâm Niệm lịch sự mỉm cười, lạnh lùng nói: "Để dì thất vọng rồi, dì Vương."

"Nhưng đây không phải là người thuê nhà, đây là bạn trai của cháu."

Lâm Niệm làm ra vẻ kinh ngạc, "Lão nhân gia người quản thiên quản địa quản hàng xóm vượt quá giới hạn, sẽ không phải muốn quản đến chuyện người khác yêu đương đi?"

Vương Lệ Phương nhướng đôi lông mày dài đến huyệt thái dương, nhưng bà ta nhất thời không nói chuyện.

Lâm Niệm giật giật khóe miệng, giễu cợt nói: "Làm sao, hay dì lại nói ở trong nhà này nuôi nam nhân, cùng xú nam nhân ở chung sẽ tổn hại công đức dì à?"

"..."

Đợi đến khi Vương Lệ Phương bước đi với vẻ mặt vô cảm, Lâm Niệm mới đóng cửa lại một tiếng "Ba", bước vào với một chút tức giận.

“Bao nhiêu?” Người trên sô pha đột nhiên hỏi.

“......Cái gì?” Cô quay lại.

Giang Hoài dùng khăn lông lau tóc hai lần, buông xõa sau gáy, mái tóc đen trên trán được vuốt ngược ra sau, lộ ra vầng trán đầy đặn, cụp mắt xuống chơi game.

Nhẹ nhàng hơn một chút, trẻ trung hơn một chút.

“Tiền thuê nhà của tôi.” Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nói ngắn gọn.

Lâm Niệm ồ một tiếng, do dự một chút, thử dò xét hỏi: "... Hai nghìn?"

Nam Bình là một thành phố cực kỳ nhỏ, giá cả hàng hóa không cao, mức giá này được coi là ở mức trung bình. Khi Lâm Niệm đưa ra mức giá này, chính mình cũng thấp thỏm đến không được, nghĩ thầm nếu cắt một nửa thì cũng không sao.

Ai ngờ, Giang Hoài thờ ơ ừ một tiếng, gõ ngón tay lên màn hình, nói ra một dãy số.

Sạch sẽ gọn gàng, lại có một chút hững hờ lãnh đạm.

Lâm Niệm bỗng nhiên dừng lại một lúc lâu, mãi sau cô mới nhận ra rằng đây có thể là số điện thoại di động của anh.

Cô tìm kiếm WeChat của anh, biệt danh của anh là một dấu chấm và ảnh đại diện của anh tối đen như mực.

Lâm Niệm ở giao diện thêm một thẻ hỏi: "Tôi nên ghi chú anh là gì?"

Thực ra cô không biết tên cụ thể của anh, không chắc đó là từ nào.

Nhưng người kia nhất thời không có phản ứng.

Đợi đến khi tiếng thủy tinh vỡ vụn từ điện thoại vang lên, Giang Hoài mới ngước mắt lên, cười nửa miệng nhìn cô.

"Cô không phải sớm đã nghĩ ra rồi sao?"

Lâm Niệm: "A?"

Đôi mắt anh hẹp dài đen nhánh, đuôi mắt anh nhắm nghiền một cách mỉa mai và ác ý, đôi môi mỏng khẽ hé mở.

"Bạn trai, hoặc là xú nam nhân, đều có thể."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Niệm (cứ cười): ... ĐượcAnh quay đầu gõ hai chữ vào điện thoại: Đồ ngốc.