Chương 3: Chưa từng thấy qua?

Bảy giờ sáng.

Chiếc loa hỏng ở tầng dưới đã được bật lên đúng giờ, tiếng tập thể dục theo đài phát ra như muốn chọc thủng màng nhĩ, giống như một con quỷ ăn thịt người, đúng hẹn lại vang lên, kéo Lâm Niệm ra khỏi giấc mơ.

Lẽ ra cô sớm đã quen thuộc, nhưng lúc này cô đang mê man nằm ở trên giường, cánh tay cong lên, khuỷu tay che mắt ngẩn người.

Trong khu nhà lụp xụp này không chỉ có người thuê trọ như cô mà còn có một số hộ bảy tám chục tuổi không chịu di dời.

Người ở lầu dưới là ông lão đã ngoài bảy mươi đang kéo lê tấm thân tàn tạ, bởi vì chính mình không ngủ được, cho nên cũng không muốn để cho người khác ngủ, hàng ngày vào lúc sáu giờ ở lầu dưới đều dùng tiếng loa đứt quãng giống như radio tập thể dục theo đài, còn mình thì ngồi trên chiếc ghế nhựa, nheo mắt nhìn cô nữ sinh trung học đi ngang qua.

Gần đây mưa bụi nhiều, buổi sáng luôn mưa nên ông ta đổi thành bảy giờ.

Lâm Niệm nhắm mắt lại một lúc, tiêu hóa hết giấc mơ có chút kỳ lạ của mình, sau đó cúi xuống cởi bỏ lớp vải vóc giữa hai chân, mở rèm cửa lọt ra ánh sáng.

Ánh nắng ban mai tràn vào từ hai chấn song cửa sổ.

Buổi sáng ở Nam Bình thực sự rất đẹp. Trời sương mù mông lung phun ra một chút xíu ánh sáng, cây đa xum xuê, những ngôi nhà xiêu vẹo cũng phảng phất không khí của phim xưa.

Đột nhiên, một tiếng chửi rủa chói tai vang lên.

Chậu hoa lao xuống trước mặt cô, rơi từ lầu cao xuống đất bê tông, phát ra âm thanh răng rắc.

Lâm Niệm đứng trước cửa sổ, mặt không đổi sắc suy nghĩ.

Nếu như không có những ông già quậy phá chết tiệt cùng với đôi vợ chồng trẻ cãi nhau suốt ngày ở lầu trên thì sẽ đẹp hơn.

Cô đẩy cửa phòng ra, ánh mắt đảo qua phòng khách rồi dừng lại.

Suýt nữa quên mất, hôm qua bị quỷ ám nên mới nhặt được người về.

Tối hôm qua, để nhường chỗ cho anh ngủ, cô đã di chuyển đồ dùng trong nhà, hiện tại cửa đã bị chặn, đường hẹp không thể ra ngoài.

Trong phòng khách, màn hình điện thoại di động loé lên, điện thoại bật loa ngoài, âm lượng được vặn xuống mức thấp nhất, tùy ý đặt ở trên bàn trà.

Chủ nhân của điện thoại dường như cũng không thèm để ý, nếu như không phải đúng lúc ông lão dưới lầu chuyển âm thanh, trong tĩnh lặng, hầu như không có bất kỳ âm thanh gì.

"A Hoài, chừng nào thì anh trở về nha? Cái nơi đổ nát kia có cái gì tốt, bọn em đều nhớ anh chết đi được."

Một giọng nữ nũng nịu, ngữ khí thân mật.

Chữ "bọn em" này, rất thiêng liêng.

Lâm Niệm dựa vào khung cửa nghĩ.

Chàng trai ngồi trên ghế sô pha không có chút cảm xúc gì, vỏ da màu xám hơi lõm xuống. Phần thân trên của anh để trần, dáng người xen lẫn giữa cường tráng và gầy gò, đường cong cơ bắp mềm mại, eo thon và cơ bụng săn chắc.

Vài vết sẹo đỏ sưng tấy nằm trên làn da lạnh bạch, đặc biệt dễ thấy.

Anh cụp mắt, không nhìn rõ biểu tình, buông lỏng cầm lọ cồn sát trùng, mở nắp đổ lên vết thương bên hông, mặt không chút đổi sắc dùng ngón tay thoa đều.

Sau đó, Lâm Niệm nghe thấy anh lãnh đạm hỏi một câu.

"Cô là ai?"

"..."

Không khí im lặng hai giây.

Người bên kia hiển nhiên là trầm mặc hồi lâu, ấp ứng nửa ngày nói, "Em là Lucy a! Chính là lần trước anh trai anh dẫn anh tới hội sở chơi ......"

Cô ta còn chưa nói xong, Giang Hoài đã giễu cợt nhếch khóe miệng, vươn ngón trỏ ra, dứt khoát cúp máy.

Âm thanh tút tút tút vang lên, rồi khôi phục lại sự yên tĩnh.

Lâm Niệm vốn muốn bảo anh dỡ bỏ chiếc tủ nhỏ chặn cửa, nhưng cô lại nhìn chằm chằm vào ngón tay đó, thất thần trong giây lát.

Anh nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt lỏng lẻo trên đầu gối, xương cổ tay thả lỏng, nhô cao rõ rệt.

Duỗi ra mu bàn tay có gân cốt rõ ràng, đốt ngón tay thon dài, chỗ khớp nối giống như điêu khắc, tràn đầy cảm giác gầy guộc, phát ra bạch quang lạnh lẽo.

Móng tay được cắt tỉa gọn gàng đến không ngờ, đầu ngón tay lấm tấm chất lỏng ướt sũng, thuận theo những đốt ngón tay thon dài nhỏ xuống.

Những ngón tay thon dài được bao phủ bởi chất lỏng trong suốt như pha lê, như thể chúng vừa được rút ra từ một nơi nóng ẩm nào đó.

Hô hấp Lâm Niệm trì trệ, không tự chủ được nghĩ tới ngón tay trong mộng.

Nó lạnh buốt đẩy vào trong cơ thể cô, vừa tới vừa lui nhào nặn xay nghiền, cùng nhau trở nên ướŧ áŧ nóng ẩm, cảm giác đó dường như rất rõ ràng.

Hô hấp Lâm Niệm nặng mấy phần, bất động thanh sắc giấu hai tay ra sau lưng.

Ông lão không mở âm thanh, đôi vợ chồng trẻ ngừng tranh cãi, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tiếng chim hót líu lo xa xa, gió thổi qua tán cây xanh tốt, bóng cây đung đưa xào xạc.

Giang Hoài nhướng mi mỏng, tản mạn liếc nhìn qua.

Cô gái hẳn là vừa mới ngủ dậy, tóc có hơi rối, mềm mại xõa trên vai. Cô thay một chiếc váy hai dây bằng vải bông, màu trắng tinh khiết, cổ hơi trễ, lộ ra một mảng làn da trắng nõn lớn. Những nếp gấp ở gấu váy dày đặc, có dấu vết của một đêm đè nén.

Dáng vẻ lúc ngủ không được thành thật cho lắm.

Giang Hoài hững hờ đưa ra phán đoán của mình.

Cũng không có gì khác, nhưng cô gái này từ trong phòng đi ra vẫn không nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng hướng bụng dưới của anh.

Lá gan rất lớn.

Một lúc sau, anh đứng dậy.

Chiếc quần thể thao màu xám có dây rút hoàn toàn không thể che đậy phản ứng sinh lý bình thường vào buổi sáng, ngược lại nó càng trở nên rõ ràng hơn. Vải vóc phác hoạ ra một hình dáng nhô lên, một khối căng phồng.

Lâm Niệm dời đi nhìn chỗ khác.

Trên khuôn mặt thường ngày thanh lãnh lại bất cận nhân tình hiện ra một tia không được tự nhiên, rất mờ nhạt nhưng anh lại nhạy bén cảm nhận được.

Giang Hoài giật giật khóe miệng, con ngươi thâm thúy, trên mặt tràn đầy châm chọc, mang theo vài phần cà lơ phất phơ vô lại, thần sắc nghiền ngẫm lại ác liệt.

"Làm sao, chưa từng thấy qua?"