Chương 24: Đừng giả vờ!

Cầu người không bằng cầu mình.

Lâm Niệm hành động cấp tốc, quyết định rất nhanh, tắt đi màn hình, áp lên tai, "Alo?"

"Em gần đến rồi anh mới nói mình không có nhà. Tại sao anh không nói với em sớm hơn?"

Cô dừng lại hai bước tại chỗ, sau đó chậm rãi đi xuống. Túi nhựa phát ra tiếng sột soạt, Lâm Niệm giả vờ đang đối thoại, chú ý tới động tĩnh phía sau.

"Em mua đồ cho anh rồi."

"À... Được rồi. Vậy thì lần sau, khi nào anh ở nhà thì gọi cho em, em sẽ đến gặp anh."

Người đàn ông chỉ kịp nhìn rõ một bóng người, không nhanh không chậm đi xuống lầu, giọng điệu nhẹ nhàng, có chút do dự cùng tiếc nuối.

Nữ, khách của ai đó trong tòa nhà này đến thăm.

Người đàn ông thu hồi đầu, tiếp tục chán nản ngồi xổm ở cửa chống trộm, vẻ mặt u ám.

Hai ngày trước, tinh thần ông lão không yên, tâm trạng không tốt, hơn nữa ở Nam Bình trời mưa mấy lần, nhiệt độ không khí lúc cao lúc thấp nên ông ngã bệnh.

Người già vào viện rất khó ra, viện phí vô cùng đắt đỏ, lại còn nằm trên giường bệnh mơ mơ hồ hồ nói sảng, Tưởng Hùng nghe không rõ. Mỗi ngày đều quá mệt mỏi với công việc, không muốn gánh vác gánh nặng này chút nào.

Hôm qua anh ta đánh bài thua sạch sành sanh, muốn quay lại nhà ông lão lấy ít tiền, lại nghe thấy Tưởng Quốc Bảo chửi mắng anh ta và những người ở tầng dưới ——

Nói anh ta không có tiền đồ, không sống như mong đợi, và rằng ông già của anh ta bị bắt nạt cũng không biết làm thế nào để giúp ông ta trút giận.

Mọi người trong phòng đều im lặng, vụиɠ ŧяộʍ dò xét anh ta, vô cùng mất mặt.

Giang Hùng quay người rời đi, vốn không định để ý đến ông ta, cho đến sáng nay, trong lúc vô tình, anh ta nhìn thoáng qua tiểu tử dưới lầu.

Nhìn thoáng qua liền có thể biết không phải người Nam Bình, cũng không biết xuất thân từ gia tộc nào, còn trẻ, cao gầy, quần áo và phụ kiện đều có vẻ đắt tiền.

Dân cờ bạc vô thiên vô pháp luôn nhanh nhạy trong phương diện này. Giang Hùng nghĩ lại, nói không chừng có thể nhân cơ hội này để moi tiền, trả nợ cờ bạc, số tiền này có thể coi là tiền bồi thường chữa bệnh.

Lợi hại hơn nữa thì thế nào? Trên biên giới Nam Bình, ngay cả một con rồng mạnh mẽ cũng không thể áp đảo một con rắn địa phương, huống chi là tiểu tử choai choai.

Hơn nữa, tiểu tử kia lại khıêυ khí©h ông già trước, điều này hoàn toàn không hợp lý.

Tưởng Hùng hừ một tiếng, dựa vào cửa chống trộm, tiếp tục lướt điện thoại.

Không biết qua bao lâu, trời tối Giang Hoài mới trở về Nam Bình. Tiếng mô tô ầm ầm cắt ngang màn đêm và dừng lại trước toà nhà ngang.

“Ôi cái mông của em.” Tiểu Bàn che mông, nhảy xuống với vẻ mặt đau đớn.

“Hai người đi cùng một chiếc mô tô vẫn là quá chật.” Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Không, là hai người đàn ông.”

Giang Hoài dùng ngón trỏ móc chìa khóa xoay hai vòng trong không khí, sau đó mở điện thoại lên, chỉ thấy một cuộc gọi nhỡ, nhưng khi anh gọi lại thì không có ai bắt máy.

Giang Hoài cau mày, ngước mắt liếc nhìn cửa sổ lầu ba.

Đen. Không có ai ở đó.

"Ài, anh, đầu bếp Cố Kỳ mới thuê thật giỏi, em cảm thấy còn nấu ăn ngon hơn dì trong nhà chú Giang, nếu không đã không mất nhiều tiền mời từ nước ngoài về."

Đèn kích hoạt bằng âm thanh trong hành lang bật sáng theo tiếng bước chân cùng tiếng dông dài của Tiểu Bàn.

Giang Hoài không trả lời, gọi lại cho Lâm Niệm, nhưng vẫn không có ai trả lời. Mắt anh tối sầm lại.

Rất tốt.

Có người lúc sáng rời đi không nói một lời, bây giờ điện thoại gọi cũng không nghe.

"Nhưng đã lâu rồi em không ăn cơm dì nấu, anh không ở nhà, em không dám vào."

Bước chân dừng lại ở bậc cuối cùng, một khoảnh khắc im lặng.

“Anh là ai?” Giang Hoài híp mắt hỏi.

"Hả?” Tiểu Bàn có chút choáng choáng, “Anh muốn lái xe nên không uống rượu, Cố Kỳ rót hết vào người em, nhưng làm sao anh cũng say thế? Em là ai cũng không nhận ra?”

Trong một lúc không có phản hồi, Tiểu Bàn ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra người ta không hề hỏi mình.

Trước mặt họ còn có một người đàn ông khác, vốn dĩ đang ngồi xổm ở cửa chống trộm, nhưng khi nhìn thấy họ thì từ từ đứng dậy. Cường tráng rắn chắc, sắc mặt khó coi, khoé mắt có một vết sẹo dài.

Anh ta nhìn Giang Hoài từ trên xuống dưới, lập tức lạnh giọng hỏi: "Cậu biết Tưởng Quốc Bảo?"

Giang Hoài hơi híp mắt, "Ai?"

“Đừng mẹ nó giả vờ.” Tưởng Hùng cáu kỉnh, cho rằng Giang Hoài đang giả ngu, cho nên tức giận, sắc mặt cùng giọng nói đều trở nên hung ác, "Cậu dọa ba tôi nhập viện! Chúng ta nói xem nên giải quyết chuyện này như thế nào đi! ?!"

Giang Hoài nhìn anh ta hồi lâu mới nhớ ra.

Ông già đáng chết ở tầng dưới.

Dội một chai nước đã sợ đến mức nhập viện, cảm giác cách cưỡi hạc đi tây phương cũng không xa.

Giang Hoài hờ hững nhướng mi nhìn anh ta, người trước mắt có một vết thương ở khóe mắt, làn da ngăm đen, trong móng tay còn dính bùn đỏ thẫm. Chìa khóa treo ở dây lưng, màn hình điện thoại đang sáng, còn đang đấu địa chủ.

Nhà ai đứng đắn để con mình làm loạn với đương sự, ngồi xổm trước cửa nhà người khác, cha già nằm viện còn có tâm tư đấu địa chủ, xem mỹ nữ phát sóng trực tiếp?

Thấy anh không nói lời nào, Tưởng Hùng cho là đang gây hấn, lửa giận xông lên não, hai bước đi tới trước mặt anh, mượn một bậc thang mới miễn cưỡng cao bằng Giang Hoài, vươn tay muốn nắm lấy cổ áo anh.

"Có bản lĩnh gây sự, không có bản lĩnh bồi thường tiền đúng không? Cái loại nhu nhược nào thế?"

Giang Hoài thoải mái tránh sang một bên, giống như tránh người khác ném rác.

Ngu xuẩn.

Ngay cả mí mắt anh cũng không nhấc lên, luôn lười quan tâm đến loại người này.

Tưởng Hùng vồ hụt, lại chửi bới.

"Nhìn mày giống dạng chó hình người, tao còn tưởng mày là người có học thức, kết quả không phải không có tố chất, mẹ mày không dạy mày đạo lý cơ bản sao?"

"Thằng khốn nào được mẹ sinh ra mà không được mẹ nuôi, tao nhổ vào!" Anh ta nhổ nước bọt.

Giang Hoài dừng lại.

Không biết lần này chạm vào công tắc gì, giống như một con cá không biết trời cao đất rộng chạm vào vảy ngược của rồng, không khí xung quanh đột nhiên ngưng tụ lại, khiến người ta khó thở.

Tiểu Bàn lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, kinh ngạc sửng sốt, há to miệng, tự giác lui về phía sau một bước, hai tay khẽ run, không biết có nên phát ra tiếng hay không.

"Anh..." Anh ta nhỏ giọng nói.

Đèn kích hoạt bằng âm thanh trong hành lang run run rẩy rẩy nhấp nháy.

Một lúc sau, Giang Hoài khẽ nhướng mày, nâng mí mắt lên, con ngươi đen thăm thẳm, mí mắt tạo thành một vòng cung sắc bén.

Anh thản nhiên đứng thẳng người, hỏi: "Anh muốn bao nhiêu?"

Tưởng Hùng sửng sốt, không nghĩ tới dễ dàng dọa được anh như vậy, nghi ngờ nhìn anh, đưa tay so một con số, "Ba vạn."

“Tôi còn tưởng bao nhiêu?” Giang Hoài cười cười, hất cằm lên, khóe miệng hơi cong lên, giọng mỉa mai lại trào phúng.

Ý cười của anh không chạm đến mắt, giọng nói và vẻ mặt đều rất lạnh lùng, con ngươi đen như dao sắc.

Tưởng Hùng không thể giải thích được cảm giác ớn lạnh sau gáy, theo bản năng muốn thu mình lại.

Giang Hoài cụp mắt, cử động cổ hai lần, đứng ở bậc thang cuối cùng, lập tức cao hơn người đàn ông một cái đầu.

Anh nhấc mí mắt lên, lúc này ánh mắt lạnh lùng cực kỳ sắc bén, mặt mày đều tràn đầy địch ý.

Anh túm lấy cổ áo Tưởng Hùng, nhấc anh ta lên, vội vàng không kịp đề phòng vung một quyền vào một bên mặt anh ta, khiến anh ta phun ra một ngụm máu!

Tưởng Hùng bị đánh ngã về phía sau.

Còn chưa kịp phản ứng, Giang Hoài lại một quyền đấm vào bụng dưới của anh ta, lực đạo rất lớn, gần như lục phủ ngũ tạng đều bị dời đi!

Anh rất muốn nuốt chửng người vào bụng, giọng nói của anh độc ác và nham hiểm——

"Ba mươi vạn mua mạng anh, đủ chưa?"