Chương 22: Con rắn.

"Đúng đúng, rất tốt, chính là tư thế này, Lâm Niệm hơi hơi quay mặt."

"Ok, nhìn nhau đi, rất tốt, giữ yên."

Cố Kỳ vươn cổ, cúi đầu và nhanh chóng lật qua các mẫu ảnh.

Sự căng thẳng trong bộ ảnh này như bùng nổ khỏi màn hình, khơi dậy khát khao sáng tạo của anh ta hơn bao giờ hết. Sau khi nhìn nó hai lần, anh ta lại giơ máy ảnh lên để tìm góc.

"Hai người có thể giả bộ hôn không? Chính là cảm giác, mặt sát lại gần. Đúng rồi, Giang Hoài đừng nhúc nhích."

"Chà, cậu có thể ấn ót cô ấy cũng được."

"Khoảng cách này rất tuyệt, bảo đảm... cái quái gì vậy. Hôn thật à?"

Cố Kỳ duy trì tư thế ngồi xổm, kinh ngạc nhìn hai người trong ống ngắm.

Cô gái dạng chân ngồi lên người anh, hai tay quấn dây leo ôm lấy cổ anh, Giang Hoài ấn gáy cô, hơi ngẩng đầu hôn cô.

Đường quai hàm cong rõ, môi mỏng kề nhau.

Nửa người trên của Lâm Niệm gần như hoàn toàn dựa vào anh, hàng mi mảnh khẽ run, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên mặt.

Không ai động đậy.

Không khí hoàn toàn yên tĩnh.

Không có nụ hôn sâu, chỉ vẻn vẹn dán sát lại.

Nhưng cũng đủ chấn kinh.

Cố Kỳ há hốc mồm kinh ngạc, vẫn không quên bấm nút chụp, chụp xong cứ đứng đó không biết nói gì.

Anh ta có chút không hiểu hai người bọn họ đang suy nghĩ cái gì, không dám nói lung tung, chỉ có thể nhìn Tiểu Lý.

Cũng may nụ hôn này kéo dài không lâu, so với đêm hôm ấy, xem như vừa chạm liền tách ra. Ván cờ kéo dài giữa hai người kết thúc tại đây.

Lâm Niệm cụp mắt xuống, nhanh chóng xuống khỏi người Giang Hoài: "Không sao chứ?"

Đôi cánh bồng bềnh bay đi cùng với chú bướm kia, vạt áo không chút lưu tình lướt qua cánh tay.

Giang Hoài buông lỏng dựa vào lưng ghế, con ngươi đen kịt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc sau, anh đưa tay lau vết ướt trên quần.

"Không sai biệt lắm..." Cố Kỳ chần chờ nhìn Giang Hoài nói, "Đi."

Lâm Niệm ừ một tiếng, cuối cùng cũng có thời gian tìm kiếm ánh mắt vừa rồi rơi trên người mình. Cô nghiêng đầu lần theo cảm giác.

Một cô gái cao gầy xinh đẹp, có mái tóc đỏ đang dựa ở cửa, khuôn mặt sáng sủa, khoanh tay nhìn cô.

Ánh mắt giao nhau trong không khí hai giây, Lâm Niệm cũng không trốn tránh, đối phương nhướng mày, dẫn đầu nhìn đi chỗ khác.

"Sao cô lại lên đây?" Cố Kỳ hỏi.

Giọng điệu tùy ý, rất quen thuộc.

"Lên xem người mới.” Kiều Vi cười cười, duỗi đôi chân dài dưới lớp quần nóng bỏng, ngồi xuống chiếc ghế sô pha trước đó Giang Hoài ngồi, ngay cả động tác bắt chéo chân cũng đẹp mắt.

Đại mỹ nữ.

“Bộ này không phải dành riêng chụp cho tôi sao?” cô ta hỏi.

Cố Kỳ tặc lưỡi, "Cô không muốn nhuộm tóc."

Kiều Vi chậc một tiếng, cụp mắt, nhẹ giọng nói với người đang chậm rãi đứng dậy đi về phía này: "Đã lâu không gặp, Giang thiếu."

Thì ra là người quen cũ.

Lâm Niệm nhíu mày, không nhìn nữa, đi theo Tiểu Lý để tẩy trang.

Phòng thay đồ yên tĩnh hơn bên ngoài.

“Em gái, em thật xinh đẹp.” Tiểu Lý tháo trang sức, dùng bông tẩy trang thấm dầu thoa lên mặt, chân thành khen.

"Người cuối cùng mà ông chủ rất thích là chị Vi. Chính là người vừa rồi. Sau đó được anh ấy khen ngợi là người mẫu phẳng mà rất nhiều bên A sẽ muốn biết tên và yêu cầu."

Lâm Niệm nhắm mắt lại, mặc kệ động tác của cô ấy, trong đầu lướt nhanh qua cánh cửa của quán bar dưới tầng ngầm.

Cô gái cầm ly rượu trong ghế dài, mái tóc đỏ ẩn hiện dưới ánh đèn, khuôn mặt sáng sủa kia trùng hợp với Kiều Vi.

Cũng nhớ đến lời cô ta nói.

"Tối nay tôi không quan tâm đến nhân loại, tôi chỉ quan tâm buổi tối Giang thiếu có ai ngủ cùng hay không."

Cô ta thực sự rất xinh đẹp, một vẻ đẹp phóng khoáng và tự tin, một đôi mắt dường như sẽ quyến rũ mọi người.

Đáng tiếc ánh mắt không tốt lắm.

Lâm Niệm tặc lưỡi, cảm thấy lát nữa có khả năng phải bắt xe buýt trở về.

Hai tiếng gõ cửa.

“Ông chủ.” Tiểu Lý hô lên.

Cố Kỳ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lâm Niệm, nhìn cô một lúc.

"Tôi rất thích cô.” Anh ta nói thẳng.

"Trên người cô có một loại cảm giác mâu thuẫn tự nhiên, rất thích hợp đứng dưới ánh đèn sân khấu."

Lâm Niệm nhìn anh ta trong gương sáng, bình tĩnh nói, "Cảm ơn."

"Nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể thảo luận về tiền lương theo giờ và các yêu cầu đãi ngộ khác."

"Giang thiếu, còn nhớ em không? Lúc trước em hát ở dưới lầu, lúc anh cùng đám người Cố Kỳ tới chơi có khen em hát hay."

Kiều Vi nghiêng người nhìn người bên cạnh, giọng nói nhỏ nhẹ đến mức có thể vắt ra nước.

Giang Hoài lười biếng dựa vào lưng ghế, cầm điện thoại lên, tiếp tục trò chơi bị gián đoạn.

Kể từ khi gặp Lâm Niệm, anh đã ngừng chơi game với đồng đội. Luôn bị gián đoạn, thật nhàm chán.

Lúc này, màn hình tràn ngập màu xanh xanh đỏ đỏ, rõ ràng là rắn săn mồi.

“Không nhớ rõ.” Mí mắt vẫn không nhấc lên, anh tập trung, tùy ý vây quanh một con rắn lớn.

Con rắn lớn màu đỏ cứ xoay vòng vòng trong vòng vây mà không thể thoát ra được nên co mình lại thành một quả bóng, hy vọng rằng vòng vây của con rắn đen sẽ không chọc thủng được.

Sắc mặt Kiều Vi hơi sững lại, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh, cười nói: "Không sao, Giang thiếu có rảnh chụp bộ ảnh với em không?"

Giang Hoài không trả lời, thân thể cô ta tiến lại gần, giống như một đứa trẻ nũng nịu ghé vào vai anh, thân mật nói.

"Anh biết đấy, ở chỗ Cố Kỳ có rất ít người mẫu nam, chụp hai người cũng khó, hôm nay vừa vặn anh đến đây, người tốt nhất định sẽ làm đến cùng."

Cửa phòng thay đồ mở ra, Lâm Niệm và Cố Kỳ đi ra nói chuyện qua lại.

Giang Hoài im lặng, chuyên tâm điều khiển phương hướng trên màn hình.

Con rắn lớn màu đỏ choáng váng hoa mắt, ngoài ý muốn đυ.ng phải con rắn đen, lập tức vỡ vụn thành những đốm sáng, từng chút một bị nuốt chửng.

Trong bảng xếp hạng thời gian thực ở ô nhỏ bên trái, "Hoài" đã nhảy lên vị trí đầu tiên.

Lúc này Giang Hoài mới ngước mắt lên, nhìn thoáng qua hai người đang vừa nói vừa cười, dừng hai giây, sau đó lạnh lùng quay sang nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt.

"Người tốt làm đến cùng?"

Anh lặp lại lời cô ta, hơi nheo đôi mắt dài hẹp lại, một lúc sau, cười như không cười mở miệng.

"Cô nghĩ tôi đang phát thẻ người tốt à?"