Chương 20: Cắn bướm.

Không khí im lặng hai giây.

Giang Hoài không nghĩ tới anh ta gọi mình, anh vẫn lười biếng ngồi xem kịch, cho đến khi Cố Kỳ nhìn anh chằm chằm hồi lâu mới ý thức được, chậm rãi nhướng nửa mày, trên mặt viết đầy "?".

“...Ở đây không có người mẫu nam nào sao?” Lâm Niệm hỏi.

"Có mà.” Cố Kỳ quay đầu lại, nhìn vẻ mặt có chút vui mừng của cô, "Tôi.”

Lâm Niệm: "..."

"Tôi thường chỉ chụp các cô gái. Đàn ông có gì tốt đâu. Đàn ông bình thường trên đời không có nhiều đâu." Cố Kỳ điều chỉnh thông số camera và hô lên với người phía sau, "Có đi hay không? Không đi thì hôm nay không thể chụp được đâu.”

Không thể.

Giang thiếu không nghĩ tới, thỉnh thoảng mình có tấm lòng hảo tâm, dẫn người ta đi tìm việc làm, còn phải tự mình ra trận.

Giang Hoài thở ra một hơi, tư thế tản mạn đứng lên: "Làm thế nào?"

"Bật đèn lên. Cậu chỉ cần ngồi trên chiếc ghế đó, dựa vào lưng ghế, hai chân tách ra, ngồi thả lỏng là được. Đúng rồi, đó là kiểu một giây sau thiếu kiên nhẫn rút súng ra."

“Tốt lắm, diễn thật tốt nhé.” Cố Kỳ huýt sáo, Giang Hoài mặt không chút cảm xúc liếc nhìn anh ta, dụi mũi giả vờ như không thấy.

"Baby, cô ngồi lên người cậu ấy đi. Đặt tay lên vai cậu ấy."

Sau khi Cố Kỳ tiến vào trạng thái làm việc, toàn bộ thái độ của anh ta đã thay đổi, ngồi sau màn hình và nhìn chằm chằm, anh ta không còn là một công tử thích đùa nữa, chỉ đạo ánh sáng và thiết bị tại hiện trường, hiệu suất cao lại thành thạo điêu luyện.

Dù sao Lâm Niệm cũng đã chụp ảnh hơn một năm, vẫn rất chuyên nghiệp, trên mặt không có biểu cảm gì, chân phải một bước, chân trắng nõn của cô lướt qua trước mặt anh, cô ngồi trên đùi Giang Hoài.

Trung quy trung củ, đầu gối cùng bắp đùi ở giữa, không quá gần cũng không quá xa.

Giang Hoài vẫn ngồi yên như trước, tản mạn lãnh đạm, hai cánh tay tùy ý buông thõng bên hông, những ngón tay xương xẩu thon dài nhanh chóng cuộn lại rồi buông ra.

Cánh tay trắng nõn bị dây leo đen bao phủ, đen trắng đan xen cực kỳ mê hoặc, chậm rãi bao phủ lấy bờ vai của thiếu niên.

Hôm nay Giang Hoài vẫn mặc một chiếc áo phông đen, trên người buông lỏng lẻo.

Người khác có thể cho rằng anh rất gầy, nhưng khi Lâm Niệm chống khuỷu tay lên, cô có thể cảm nhận rõ ràng những đường vân không rõ kết cấu dưới lớp vải của bộ quần áo, một phong cảnh trẻ trung.

Lâm Niệm chậm rãi ngước mắt lên, hàng mi mảnh khẽ rung động, ánh mắt từ hầu kết nhô ra, đến quai hàm sắc bén, đến đôi môi nhạt màu, sống mũi cao, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt đen như mực.

Bốn mắt nhìn nhau.

Môi trường xung quanh yên tĩnh, sân bãi trống trải, động tác mập mờ.

Có một bầu không khí sền sệt trôi nổi trong không khí, không khí trong nháy mắt trở nên ẩm ướt, hơi thở tràn ngập mưa và sương mù.

Tim đập nhanh hơn, Lâm Niệm từ trong đôi mắt hẹp dài của anh nhìn thấy đôi cánh thiên thần khổng lồ phía sau. Những ngón tay tinh tế trắng nõn siết chặt vai, giống như hôn nhau ngoài ban công đêm ấy.

Lâm Niệm hầu như không thể nghe thấy âm thanh của màn trập, phải đếm nhịp thở của mình để chuyển hướng sự chú ý, để không trở thành người đầu tiên tỏ ra rụt rè trong trận giằng co này.

Cố Kỳ không ngừng nhấn nút chụp, sự ngạc nhiên to lớn hiện lên trong mắt anh ta.

"Đúng rồi, lại gần một chút, dùng ánh mắt câu cậu ấy. Tốt lắm. Sau lưng cứng một chút, để cho eo sụp xuống một chút."

Thế là Giang Hoài cảm thấy thân thể Lâm Niệm nghiêng về phía trước, cằm hơi nâng lên, eo và hông cọ sát vào đùi anh rồi lùi lại.

Con bướm trắng trên xương quai xanh đập cánh, theo động tác đó suýt chút nữa đã bay vào miệng anh ngay lập tức.

Hầu kết của Giang Hoài nhấp nhô, đôi mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại, đuôi mắt thu nạp, nhìn chằm chằm vào cái cổ đang rụt lại của Lâm Niệm, mặt không đổi sắc suy nghĩ.

Cảm giác cắn một con bướm là như thế nào?