Chương 2: 2.1

Editor: Củ Cải Trắng

Hạ Tập Thanh tùy ý đi trên đường, muốn tìm người thì có thể đến cửa hàng tiện lợi gọi điện. Chỉ là loại cửa hàng này hiện giờ hiếm thấy không nói, mở cửa hàng lúc ăn Tết lại càng ít ỏi.

Vốn dĩ Hà Tập Thanh không ôm quá nhiều hi vọng nên cũng không mấy thất vọng.

Trên tờ giấy không chỉ ghi số điện thoại còn để lại địa chỉ. Địa chỉ này thật ra anh biết nhưng nơi đó cách trung tâm thành phố quá xa, đã là vùng ngoại thành.

Hiện tại trời đã muộn, xe bus cũng đình chỉ hoạt động. HÀ Tập Thanh đành nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài ở công viên một đêm, tính mai lại tiếp tục tìm đại ca.

Hiện tại nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, Hà Tập Thanh mặc mỗi bộ đồ mỏng manh, nằm trên chiếc ghế dài mà run cầm cập. Thật sự nằm không nổi, liền đứng dậy dạo bước, mong có thể làm ấm cơ thể.

Nếu không, đi MacDonald ngồi một đêm?

Hạ Tập Thanh vừa đi vừa nghĩ.

Chính là, lại không có tiền mua đồ vật, thật sự là không dám đi.

Hạ Tập Thanh rối rắm đến giữa mày nhíu chặt.

May mắn hiện tại không có ai. Bằng không, với vẻ mặt hung thần ác sát kia, sợ là sẽ dọa đến không ít người.

Hắn cuối cùng thở dài. Vẫn là không có mặ mũi đi, đành ở lại công viên một đêm vậy.

Chờ ngày hôm sau , Hạ Tập Thanh liền thu thập rời khỏi công viên.

Ở trung tâm thành phố, lộ tuyến xe buýt rắc rối. Khi đến các khu, Hạ Tập Thanh đi qua vài nhà ga. Rốt cuộc tìm được xe đi thẳng ra ngoại thành mà không cần đổi chuyến.

Hắn ngồi trên xe bus chậm rãi lắc lư 2 tiếng đồng hồ liền tới nơi .

Cùng trung tâm thành phố không giống nhau. Hạ Tập Thanh nhìn qua thấy phòng ở chung cư không quá năm tầng. Nhà lầu đều là cá thể tự mình xây dựng nên tầm nhìn trống trải. Xa xa còn nhìn thấy cánh đồng lúa xanh mượt đâu.

Hai bên đường hàng cây thưa thớt, xi măng trên đường có chút rạn nứt. Tuy là trên đường thiếu xe cộ nhưng dù sao cũng là thành phố A, ven đường vệ sinh còn tính là sạch sẽ.

Hạ Tập Thanh xuống xe nhìn xung quang, không thấy người đi đường liền có chút luống cuống. Hắn đối nơi đây là không biết gì, cũng không biết phải đi đâu liền tùy tiện cái phương hướng rồi đi tới.

Hạ Tập Thanh cũng là may mắn. Đi không bao lâu liền nhìn thấy một thiếu niên đầu smart bẩy màu, đi đường lắc lư, ngón trỏ đỉnh bóng rổ xoay chuyển. Chỉ là cứ hai bước liền phải dừng lại nhặt bóng.

Hạ Tập Thanh liền bước tới gọi hắn:" Xin hỏi, phố Thạch Miên đi như thế nào?"

Đầu Smart tháo tai nghe ra, bóng rổ chuyển kẹp dưới nách, trông gương mặt thanh tú nhìn tuổi vẫn là một thiếu niên: " Ngươi muốn đi phố Thạch Miên? Ta là ở nơi đó, ta liền mang ngươi đi."

" Cảm ơn." Hạ Tập Thanh thấp giọng nói, đi theo phía sau thiếu niên.

" Không cần cảm tạ." Thiếu niên xua tay," Ca, ta kêu Lộ Dương. Ngươi tên là gì?"

" Hạ Tập Thanh. "

" Hắc, Hạ Ca. Ngươi như thế nào cùng ngũ ca tên văn vẻ, diện mạo soái khí như vậy."

"Ân"

" Hạ Ca, ngươi là tới nơi này tìm người thân sao?" Lộ Dương hiếu kỳ hỏi.

" Tìm người."

Lộ Dương hứng thú:" Ai a? Phố Thạch Miên ta đều biết, người nọ tên họ là gì? Có khi ta biết đâu."

" Vương Kiện."

Lộ Dương vừa nghe liền vộ ngực nói:" Xảo, là đại ca ta a!"