Chương 4

Tòa nhà này còn cũ nát hơn chỗ của đàn anh.

Cô bé không nói gì, khi đến cửa nhà, Hứa Trú thấy trong nhà có hai cánh cửa, cửa gỗ bên trong mở toang, chỉ có cửa sắt bên ngoài đóng lại, có thể nhìn thấy toàn cảnh của căn nhà.

Cũ nát, dơ dáy bẩn thỉu, ẩm ướt, âm u, những chữ này có thể bao trọn được nơi này.

Cô bé mở cửa sắt ra hiệu mời vào, Hứa Trú nói: “Cảm ơn.”

Trong nhà chỉ có một người già, ngồi trên chiếc ghế gần ban công để tận hưởng ánh nắng mặt trời, hình như thần trí ông ta không minh mẫn lắp, thấy cô bé trở về, ông ta lập tức a a mấy tiếng với cô bé, trong miệng trống rỗng, chỉ có một chiếc răng duy nhất ở hàm dưới.

Cô bé cười với ông: “Ông nội, nhớ đánh răng cho kỹ.”

Ông lão lập tức im lặng, nhìn đi chỗ khác.

Hứa Trú cau mày hỏi: “Ông nội em đang nói gì vậy?”

Cô bé quay mặt lại, vẻ mặt hiền lành: “Không có gì, ông ấy nghe không tốt lắm, chị, chị đến phòng em đi, em có đồ muốn khoe với chị.”

Hứa Trú vào nhà cùng cô, khi đi ngang qua ông lão, ông đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt già nua đυ.c ngầu của ông có một chút thương cảm.

Cô còn chưa nghĩ xong, cô đã bước vào phòng của cô bé.

Trong phòng của cô bé, không khác bên ngoài lắm, tường lốm đốm, giường gỗ cũ nát, một tấm nệm đen ở trên, bên cạnh giường, có một chiếc bàn mới tinh không vừa với căn phòng.

Cô ngồi xuống mép giường, mở quyển sách màu xanh của cô bé để trên bàn, đó là sách bài tập toán, trong đó có một tờ giấy kiểm tra toán, 99 điểm, tên được điền vào dòng niêm phong là: Bạch Tư Ngữ.

Theo trình độ giáo dục hiện đại, lớp 1 lớp 2 đạt được 99 điểm cũng khá dễ, nhưng lớp 5 lớp 6 thì không dễ như vậy.

Vì vậy, cô bé này là một học sinh giỏi, ít nhất là một học sinh giỏi toán.

Hứa Trú khen: “Bài kiểm tra rất tốt.”

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Tư Ngữ đang cài chốt cửa “lách cách”, sau đó chậm rãi xoay người lại, trong đôi mắt đen láy nở nụ cười, khóe môi nhếch lên cao. Cô bé mỉm cười, rất ngọt ngào.

Hứa Trú đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.

Cùng lúc đó, Cục thành phố W nhận được báo án, có một cô gái mất tích, ba mẹ của cô gái mất tích đang khóc trong hành lang của Cục thành phố.

May mắn thay, nhiều người nghe thấy động tĩnh cũng bước ra khỏi văn phòng để an ủi, khuyên họ.

Có lẽ có quá nhiều lời an ủi, quá nhiều giọng nói đã hiểu, mẹ cô gái khóc càng lớn hơn, sau một lúc, khuôn mặt bà đỏ bừng, trong lòng bực bội, giọng nghẹn ngào nói ra một câu hỗn loạn kèm theo sự đau lòng “Tôi phải làm gì đây!”

Bà thở gấp rồi ngất xỉu.