Khi đến ký túc xá của công ty Trường Thái, đúng sáu giờ.
Cô chỉnh tóc lại, đến khu số 3 tòa nhà số 6.
Chung cư cũ kỹ, nhà cũng cũ, hành lang rất tối, các cửa hầm rác trên mỗi tầng đều nghiêng ngược lên trời, mùi hôi thối trong không khí rất khó chịu, Hứa Trú bước từng bước một đi lên bậc thang.
Cuối cùng đã đến lầu 5, một cầu thang và ba hộ gia đình, cô gõ cửa bên tay trái, nhưng không có động tĩnh, vì vậy cô lên tiếng nói: “Đàn anh, là tôi.”
Cánh cửa gỗ trong cùng mở ra trước, sau đó cánh cửa sắt bên ngoài được mở ra.
Người đàn ông mở cửa là một người đàn ông khoảng 20 tuổi, mặc áo thun ngắn tay và quần dài, ngoại hình bình thường, đeo kính gọng đen, mái tóc hơi lộn xộn, anh ngượng ngùng cười nói: “Làm phiền cô rồi.”
Sau đó anh ta nghiêng người sang một bên, để Hứa Trú đi vào.
Hứa Trú hiền lành cười: “Không cần đâu, trong nhà còn đang nấu đồ ăn, tôi phải nhanh chóng về.”
Vừa nói, vừa đẩy cái túi về phía người đàn ông, rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông lập tức gọi cô: “Cô chờ chút.”
Anh ta để cửa mở, lấy túi đem vào nhà, sau đó nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh mở ra, có một âm thanh lớn mở túi nhựa, sau đó người đàn ông lấy một cây kem, đi đến cửa đưa cho Hứa Trú.
Hứa Trú liếc nhìn bao bì, đó là một thương hiệu kem sô-cô-la giòn lâu năm.
Thành phố W nằm ở trung tâm đất nước, biệt danh là bếp lò, bây giờ là tháng sáu, trời nóng, tặng kem cũng là chuyện bình thường, huống chi bây giờ mặt trời còn chưa lặn, cứ đi qua đi lại, trên người Hứa Trú đã có chút mồ hôi, cho nên cô lập tức tiếp nhận, cười nói: “Cảm ơn.”
Người đàn ông gật đầu, nhìn Hứa Trú đi xuống lầu, đợi không thấy ai rồi mới đóng cửa lại.
Rất lịch sự.
Ra khỏi cửa, Hứa Trú xé bao bì, que kem lạnh bốc hơi, rồi đưa lên mặt.
Khí mát lạnh bốc lên gò má của cô, cô vui vẻ híp mắt, lúc này, một thứ gì đó chạy vọt qua bên cạnh cô, tốc độ rất nhanh, Hứa Trú cảm thấy một nắm lông nhẹ nhàng cọ xát vào bắp chân mình.
Toàn thân cô nổi da gà, cô đứng không vững, que kem tuột khỏi tay, rơi xuống đất.
Bề mặt đường xi-măng sau một ngày tiếp xúc với ánh nắng gay gắt, có chút nóng bức. Que kem rơi xuống đất ngay lập tức tan chảy thành vũng nước và lan ra khắp nơi, vô cùng thê thảm.
Hứa Trú lấy ra một tờ khăn giấy từ trong ba lô nhỏ của mình ra, bọc phần chưa tan chảy lại, nhặt nó lên, ném vào thùng rác bên cạnh, cảm thấy hơi chán nản.
Tiếp tục đi bộ dọc theo con đường xi-măng trong khu dân cư, đột nhiên, bước chân dừng lại.
Con đường hẹp quanh co trước mặt bị một người chặn lại.