Dịch: Anh ĐàoBeta: Cá nhỏTrong xe vẫn yên lặng như mọi khi.
Mối quan hệ của Bùi Ninh và Diệp Tây Thành vẫn giống như trước đây, họ không dồn hết tâm trí để nói về cái gì đó.
Diệp Tây Thành nghiêng mặt nhìn Bùi Ninh, cô đang chăm chú xem tin tức, anh giơ tay nắm lấy tay cô, điện thoại của Bùi Ninh sắp hết pin, cô mở túi xách lấy sạc điện thoại.
Diệp Tây Thành nắm phải khoảng không.
Anh nhìn cô, một chút cô cũng không nhận ra.
Một lúc sau.
"Ngày mai là ngày cuối cùng của tháng này." Diệp Tây Thành nhắc nhở cô.
Bùi Ninh nghiêng nhìn anh: "Bản tổng kết công việc của tháng này tối mai em sẽ đúng giờ gửi vào email của anh."
Diệp Tây Thành không biết cô đang không rõ thật hay là đang giả vờ không biết nữa: "Không phải báo cáo."
Bùi Ninh nhất thời không nghĩ ra: "Cái gì cơ?"
Diệp Tây Thành liếc nhìn cô: "Bức thư 2000 chữ, chiều mai tan làm đưa cho anh."
"....." Bùi Ninh: "Ngày mai em nhiều việc lắm." Có hội nghị phải tham gia, còn phải cùng anh tham gia hoạt động thương vụ, làm gì có thời gian mà viết thư cho anh chứ, hơn nữa một chút dàn ý cô cũng không có.
Diệp Tây Thành không chút mềm lòng: "Đó là việc của em, em tự nghĩ cách đi." Sau đó lại nói tiếp với cô: "Đầu tháng sau anh sẽ cho em nghỉ một tuần."
Bùi Ninh còn cho rằng mình nghe nhầm, "Bảy ngày."
"Ừ." Diệp Tây Thành hỏi cô: "Ngoại trừ về nhà còn muốn đi đâu nữa?"
Bùi Ninh không có điều gì đặc biệt muốn làm cả: "Em đến Hoa Ninh được hai tháng, đã nghỉ gần một tháng rồi, em không muốn mọi người bàn tán thảo luận sau lưng đâu. Chỗ nào cũng không muốn đi, chỉ muốn ở công ty."
Diệp Tây Thành giải thích: "Từ giữa tháng sau đến cuối năm không có thời gian nghỉ ngơi đâu."
Bùi Ninh đối với việc tăng ca cũng không có ý kiến gì: "Không sao đâu, dù sao cũng thoải mái hơn khi làm việc ở ngân hàng đầu tư, mỗi tháng nên có một ngày nghỉ đúng chứ, em chỉ cần một ngày về thăm ông bà thôi."
Diệp Tây Thành cũng không định thương lượng với cô, thương lượng cũng không đạt được kết quả, anh quyết định: "Tới lúc đó chúng ta sẽ đi leo núi, anh sẽ sắp xếp."
Chẳng bao lâu bọn họ đã đến khách sạn, khách mời của khách sạn cũng lần lượt bước vào.
Diệp Tây Thành gặp phải người quen, sau khi giới thiệu qua Bùi Ninh anh bảo cô đi lấy chút gì đó ăn, chút nữa không tránh khỏi việc phải uống rượu.
Anh cùng bọn họ tiếp tục nói chuyện.
Bùi Ninh cũng gặp người quen, là Hạng Dịch Lâm cùng hai người bạn từ thuở nhỏ, La Khang và Phan Kình Triết.
Bọn họ cho rằng cô đang phụ trách công việc kinh doanh của ngân hàng đầu tư Hải Nạp ở Trung Quốc, cô đến đây bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái, Bùi Ninh nhận ra rất nhiều giám đốc điều hành và quản lý của các doanh nghiệp.
Trong những trường hợp như vậy, Bùi Ninh khá là thông thạo.
"Cậu còn muốn ăn đến khi nào nữa?" La Khang vẫn luôn nhìn Bùi Ninh ăn, cô thực sự là đang tranh chấp với bọn họ, nói cũng không nói, từ lúc ngồi xuống đến giờ cô chỉ ăn đồ ngọt, nửa đĩa đã bị cô ăn hết.
Bùi Ninh nhướn mày: "Chuẩn bị ăn cho đến khi kết thúc."
Phan Kình Triết lắc ly rượu trong tay: "Để cậu ấy ăn đi, nếu cậu ấy có thể ăn cho đến khi kết thúc, tôi lập tức đổi họ mình thành họ Bùi luôn."
Bùi Ninh nhìn anh ta: "Cậu đừng có mà nhiều lời, nếu không con trai và con gái cậu đều theo họ tôi đấy."
Cô buông nĩa xuống, lau miệng.
Hai người trước mắt là bạn từ thuở nhỏ của Hạng Dịch Lâm, đã từng là bạn thân nhất của cô.
Hai người họ đã sớm kết hôn, con gái của Phan Kình Triết đã đi học mẫu giáo, hôm nay vợ anh ta không đến vì đang mang bầu bé thứ hai, vừa rồi cô mới biết.
Vợ của La Khang cũng mới sinh con trai được sáu tháng nói là thân thể chưa hồi phục nên cũng không tới.
Cô với vợ của hai người này rất thân thuộc, ngày trước khi còn ở nước ngoài cuối tuần nào bọn họ cũng tụ tập.
Một năm 2 tháng trước, cô kéo phương thức liên lạc của tất cả bọn họ vào danh sách đen.
Sau đó ngoài người bạn thân đang định cư ở bên Melbourne và ông chủ cũ Tề Cận Châu ra, cô một người bạn cũng không có.
Phan Kình Triết quay mặt lại thấy Hạng Dịch Lâm và Trình Ti cũng bước đến bên này, anh ra hiệu cho La Khang chặn lại, sau đó cụng ly của mình với ly của Bùi Ninh: "Đi thôi, đưa cậu đi làm quen thêm mấy người, không phải bây giờ cậu đang làm việc ở trong nước sao, phải tích lũy thêm nhân mạch, nếu không thương vụ từ đâu tới chứ?"
Bùi Ninh cũng nhìn thấy Hạng Dịch Lâm, cô lập tức thu hồi lại tầm mắt, cầm lấy ly rượu vang đỏ cụng ly với Phan Kình Triết: "Vậy thì cảm ơn giám đốc Phan."
"Qua bên kia đi." Phan Kình Triết nói chuyện với cô: "Khi nào cậu đến nhà tôi thăm con gái tôi? Con bé suốt ngày ồn ào tìm cậu chơi, nói rằng con bé nhớ cậu rồi, gọi điện thoại cho cậu cũng không được."
Bùi Ninh đổi chủ đề: "Bảo bối đang học lớp chồi rồi nhỉ?"
Phan Kình Triết cười bất lực, cô đây là triệt để muốn vạch rõ ranh giới với bọn họ.
Ngập ngừng một lúc, Bùi Ninh nói: "Tôi chỉ có thể làm được như vậy thôi, chính là nếu gặp nhau trong xã giao chỉ có thể chào hỏi với bọn cậu." Chỉ vậy thôi.
Phan Kình Triết bất lực: "Được rồi, không miễn cưỡng cậu nữa, cậu vui là được." Anh ta hất cằm: "Đi thôi, đưa cậu đi xung quanh, hôm nay có rất nhiều lão đại trong ngành tài chính đến đây."
Hai người đang nói chuyện thì Diệp Tây Thành bước qua đây.
Phan Kình Triết bắt tay với Diệp Tây Thành, hai người lịch sự trao đổi với nhau vài câu, Phan Kình Triết đang định kéo Bùi Ninh rời đi, tránh được bạn trai cũ số một lại không tránh được bạn trai cũ số hai.
Tối nay bạn trai cũ cùng nhau tập hợp sao.
Cuối cùng chưa kịp nói xin lỗi không tiếp được với Diệp Tây Thành, Diệp Tây Thành đã hỏi Bùi Ninh: "Em ăn gì chưa?"
Bùi Ninh: "Ăn không ít rồi."
Diệp Tây Thành cụng ly của mình với ly của Phan Kình Triết: "Giám đốc Phan, xin lỗi không tiếp được." Anh uống một hơi cạn hết rượu vang đỏ trong ly, duỗi tay nắm lấy Bùi Ninh đi vào trong, nói với cô: "Đêm nay em chỉ được uống nhiều nhất là hai ly."
Bùi Ninh: "Vâng."
Phan Kình Triết: "...."
Kinh ngạc quên cả uống rượu.
Bùi Ninh cùng Diệp Tây Thành... tái hợp rồi sao?
Vậy không phải là chọc nát tim phổi Hạng Dịch Lâm sao?
Anh ta nhanh chóng đi tìm La Khang.
Tiệc rượu có rất nhiều người, đa số mọi người đang nói chuyện với nhau, rất ít người chú ý tới Diệp Tây Thành đang nắm tay Bùi Ninh, chỉ có điều những người nhìn thấy một màn này đều nhìn chằm chằm không buông.
Diệp Tây Thành dẫn Bùi Ninh đi không xa sau đó buông cô ra, ra hiệu cho cô khoác tay anh.
Bùi Ninh làm theo lời anh, nhẹ đặt tay của mình lên cánh tay anh, đón nhận những ánh mắt ngạc nhiên từ bốn phía xung quanh.
Cũng may là đêm nay cô xõa tóc, nếu không sẽ có người nhìn thấy tai cô đang ửng đỏ.
Vợ Hạng Dịch Lâm là Trình Ti cũng nhìn thấy màn này, hôm nay là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Bùi Ninh ngoài đời thật, trước đó chỉ nhìn thấy qua ảnh ở trong điện thoại của Hạng Dịch Lâm, Bùi Ninh trong ảnh đã đẹp xuất sắc, nhưng dung mạo ngoài đời cùng khí chất thanh cao cao quý ấy so với trong ảnh còn đẹp hơn nhiều, sau khi trang điểm tinh xảo, vẻ đẹp ấy không ngừng khiến những người phụ nữ khác phải xuýt xoa.
Đặc biệt là đôi mắt kia, một khí chuyển động sự thông minh tài trí đó đã quyến rũ rất nhiều người.
Cũng có thể là do vùng đất Giang Nam dưỡng thành, làn da trắng nõn nà, bộ lễ phục cao cấp đã tôn lên những đường cong yêu kiều của cô.
Bùi Ninh cùng với những người phụ nữ nhu mì khác hoàn toàn không giống nhau, trên người của Bùi Ninh toát lên vẻ đẹp khỏe khoắn của thể thao.
Có rất nhiều tin đồn và câu chuyện liên quan đến Bùi Ninh, rất nhiều rất nhiều, cô ấy cũng đã nghe qua không ít.
Nghe nói cô ấy là người phụ nữ sở hữu thương hiệu thời trang may mặc xa xỉ và định chế cao cấp nhất nhì trong giới tài chính, các loại túi của cô ấy nhiều đến nỗi chính mình cũng không biết được cái nào mới tung ra mẫu mới nữa.
Những người không biết hoàn cảnh gia đình cô ấy đều cho rằng cô ấy là cô công chúa nhỏ được nuôi dạy cẩn thận bởi một gia đình giàu có, suy cho cùng thì một số khí chất vẫn không thể rời khỏi được việc do tiền bồi dưỡng lên, một số sở thích chỉ có những cô gái sống trong nhung lụa mới có.
Sau này cô ấy mới biết được, vợ chồng nhà họ Diệp thực sự coi cô như hòn ngọc quý trên tay mà nuôi dưỡng.
...
Đêm nay là tiệc rượu từ thiện, đầu tiên chính là phân đoạn bán đấu giá.
Diệp Tây Thành không đi tới chỗ ngồi của mình, vị trí đó cách Hạng Dịch Lâm rất gần, anh đưa Bùi Ninh ngồi ở đằng sau, ánh đèn mờ mịt, không ai chú ý tới họ.
Bùi Ninh vỗ nhẹ vào cánh tay anh, Diệp Tây Thành quay mặt lại, "Sao thế?"
"Anh lên phía trước ngồi đi, em ngồi ở đây." Bùi Ninh biết chỗ ngồi của anh là được sắp xếp ở phía trước, có điều ai sắp xếp thì cô không rõ lắm.
Diệp Tây Thành vốn dĩ là không muốn qua đó: "Ngồi ở đâu cũng như nhau mà."
Ghế trước là Hạng Dịch Lâm cùng với những người khác, Phan Kình Triết hỏi La Khang: "Ban nãy Diệp Tây Thành dắt Bùi Ninh đi cậu có nhìn thấy không?"
La Khang: "Nhìn thấy rồi, Hạng Dịch Lâm cũng nhìn thấy."
Phan Kình Triết: "Đáng đời."
La Khang: "Đúng là đáng đời."
Hạng Dịch Lâm ngồi bên cạnh Phan Kình Triết, đoạn đối thoại của bọn họ anh ta không nghe rõ cho lắm, nhưng cũng đoán được đại khái.
Anh ta lườm bọn họ, cảnh cáo: "Câm miệng!"
Phan Kình Triết nào phải là một người nghe lời như vậy chứ, càng không cho nói anh ta lại càng nói, tiếp tục khıêυ khí©h Hạng Dịch Lâm: "Chạy trốn cũng không thể nào thay đổi được sự thật, về sau nói không chắc cậu còn phải gọi Ninh Ninh một tiếng bà Diệp đấy."
Sắc mặt Hạng Dịch Lâm căng chặt, Phan Kình Triết trêu chọc: "Tôi cảm thấy mì dưa chua Laotan nên để cậu làm người đại diện, cái mùi chua này, không ai hợp hơn cậu.
Đang nói thì Trình Ti từ nhà vệ sinh bước đến và ngồi xuống bên cạnh Hạng Dịch Lâm, lúc này Phan Kình Triết mới dừng chủ đề này lại.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình đã bắt đầu lấy tranh ra để bán đấu giá, đây không phải bức tranh nổi tiếng, mà nó được vẽ bởi một đứa bé ở viện phúc lợi, bức tranh với khát vọng về tình yêu thương của bố mẹ.
Người dẫn chương trình vừa công bố đấu giá, Hạng Dịch Lâm đã giơ tấm biển của mình lên, ra giá sáu con số.
Con số đó có thể mọi người không hiểu ý nghĩa của nó là gì, nhưng Phan Kình Triết và La Khang biết, đó là ngày đầu tiên Bùi Ninh đi làm, cũng là mật mã điện thoại Hạng Dịch Lâm.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạng Dịch Lâm, Trình Ti còn ngồi bên cạnh đấy, cậu ta điên rồi sao?
Phan Kình Triết âm thầm đá chân Hạng Dịch Lâm một cái, Hạng Dịch Lâm không thèm nhìn cậu ta.
Ngay vừa lúc người dẫn chương trình hỏi mọi người ở hiện trường rằng có ai muốn tăng giá không, Diệp Tây Thành ở hàng sau giơ tấm biển của mình lên, cao hơn Hạng Dịch Lâm không ít, con số đó Phan Kình Triết và La Khang cũng biết, là sinh nhật âm lịch của Bùi Ninh.
Hạng Dịch Lâm không tiếp tục tăng giá thêm nữa, cuối cùng Diệp Tây Thành lấy được bức tranh đó.
Buổi đấu giá tiếp tục thêm một tiếng nữa mới kết thúc, sau đó là thời gian uống rượu và vui chơi.
Bùi Ninh đứng dậy, "Em đi vệ sinh."
Diệp Tây Thành đi cùng cô, nhà vệ sinh ở trên lầu có rất nhiều người, những lời nói không có căn cứ cũng rất nhiều, Diệp Tây Thành đưa cô xuống nhà vệ sinh ở lầu dưới.
Xuống dưới lầu, Diệp Tây Thành đứng bên cửa sổ cho gió thổi bay bớt mùi rượu và chờ Bùi Ninh.
Bên này cũng có không ít khách mời ở lầu trên mượn dùng nhà vệ sinh, có người nhìn thấy Diệp Tây Thành nên lên tiếng chào hỏi: "Anh, sao anh lại ở đây?
Diệp Tây Thành: "Đợi bạn gái."
Người đó cười, vốn dĩ là muốn cùng Diệp Tây Thành hút một điếu thuốc nhưng nghe anh nói vậy: "Vậy không làm phiền anh nữa, trở về rồi nói sau." Xem ra Diệp Tây Thành đối với người phụ nữ đó thực sự nghiêm túc.
Bùi Ninh đi đến cửa nhà vệ sinh bước chân hơi ngưng lại, vợ Hạng Dịch Lâm đang trang điểm trước bồn rửa mặt, Trình Ti cũng nhìn thấy Bùi Ninh từ trong gương, cô ấy cũng ngạc nhiên như Bùi Ninh.
Chê nhiều người ở trên lầu quá ồn ào nên mới xuống dưới này, nào biết được ở đây cũng gặp được Bùi Ninh.
Bùi Ninh không nhìn tiếp, trực tiếp đi vào trong nhà vệ sinh.
Trình Ti đang thất thần thì chuông điện thọai vang lên, cô ấy hắng giọng, bắt máy: "Alo, mẹ ạ." Cô ấy xoay người rời khỏi bồn rửa mặt.
"Đang ở nhà sao?" Mẹ cô ấy hỏi.
"Không ạ, con cùng Dịch Lâm tham gia tiệc rượu."
"Rốt cuộc thì cả ngày bọn con bận rộn cái gì vậy? Đã gần hai tháng không về nhà ăn cơm rồi, cuối tuần này về nhà ăn cơm! Nếu không từ nay về sau cũng không cần về nữa."
"..." Trình Ti lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, lấy một điếu cho vào miệng sau đó lại mò tìm bật lửa.
"Nghe thấy không?"
"Đến lúc đó rồi nói, để con xem Dịch Lâm có phải đi công tác không, nếu như anh ấy không có thời gian thì tự con về.'' Trình Ti kiếm cớ: "Mẹ, bên này còn có người tìm con, con cúp máy trước đây."
Bỏ điện thoại vào túi sau đó châm điếu thuốc.
Lúc Bùi Ninh từ nhà vệ sinh đi ra đã không thấy người ở bồn rửa mặt nữa, cô cho rằng Trình Ti đi lên lầu, kết quả là khi cô quay người lại thì thấy cô ấy đang đứng hút thuốc bên cạnh thùng rác.
Trình Ti ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy cô, hai người nhìn nhau một lúc sau lại giống như người xa lại chầm chậm rời đi.
Bùi Ninh nhanh chóng đi ngang qua Trình Ti, điếu thuốc đó Trình Ti chỉ hút một nửa sau đó ném vào thùng rác lấy ra mấy viên kẹo cao su nhai cho bay đi mùi thuốc, còn phải quay lại tiệc rượu để xã giao.
Khi bước vào sảnh tiệc đột nhiên Diệp Tây Thành dừng lại, Bùi Ninh: "Sao thế anh?" Cô cũng dừng lại.
Diệp Tây Thành không lên tiếng, đem những lọn tóc rơi loạn sau gáy chỉnh lại cho cô.
Bùi Ninh nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt và hành động của anh, đều là anh mà cô rất thân thuộc.
Hành lang bên cạnh có mấy người đàn ông đang đứng đó hút thuốc, có lẽ không nhìn thấy bọn họ.
Đoạn nói chuyện của họ cô đều nghe thấy toàn bộ, Diệp Tây Thành cũng nghe thấy.
"Này, anh nhìn thấy người phụ nữ Diệp Tây Thành mang tới bữa tiệc đêm nay không?"
"Mắt không mù."
"Vừa nãy ở lầu dưới đúng lúc em đυ.ng trúng Diệp Tây Thành, anh ta cùng người phụ nữ đó đi đến nhà vệ sinh, còn nói là đang đợi bạn gái, xem ra lần này Diệp Tây Thành thật sự nghiêm túc, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ta công khai thừa nhận.
"Nghe nói năm đó Diệp Tây Thành cùng mối tình đầu của mình bị người trong nhà ngăn cản, sau đó cũng không yêu thêm người phụ nữ nào khác, xem ra sức hấp dẫn của người tên Bùi Ninh này không nhỏ đâu."
"Này, đúng rồi, không phải là anh nói em gái mình vẫn đang độc thân, muốn giới thiệu cho Diệp Tây Thành, để Diệp Tây Thành làm con rể nhà họ Thường sao? Bây giờ hơi khó rồi đấy."
Không có người lên tiếng.
Bọn họ hút thuốc sau, không biết sau đó ai nói: "Đi thôi, ở bên này cũng chẳng có gì, chúng ta đến quầy bar uống rượu." Sau đó rời đi.
Diệp Tây Thành đem Bùi Ninh tiến vào sảnh tiệc rượu, sờ sờ vào tai cô: "Người đều đi cả rồi, em còn ngây ra đó làm gì."
Bùi Ninh: "Không phải là anh cũng nghe sao." Sau đó lại nói: "Những lời vô vị em không để trong lòng đâu."
"Ừ." Diệp Tây Thành cầm lấy hai ly rượu vang đỏ, đưa một ly cho cô: "Uống hết ly này không được uống nữa." Sau đó bọn họ đi tìm người chủ bữa tiệc.
Có thể là do oan gia lộ trách*, hai người cùng vợ chồng Hạng Dịch Lâm lại gặp nhau, hai tập đoàn vừa tuyên bố hợp tác trưa nay, tối nay không thể nào nói là không quen biết được.
(Oan gia lộ trách*: tình cờ gặp phải kẻ thù xưa, kẻ thù gặp nhau nơi đường hẹp (không muốn gặp nhau song đôi bên vẫn chạm trán.)Xung quanh mọi người còn đang nhìn, lần này không thể nào tránh khỏi chào hỏi.
Hạng Dịch Lâm cụng ly với Diệp Tây Thành: "Vừa nãy còn muốn tìm anh uống hai ly, mà đã không thấy người đâu."
Diệp Tây Thành: "Ra ngoài hút điếu thuốc."
Hai người uống cạn ly rượu, đoạn đối thoại vừa rồi xem ra là nói để cho người ngoài nghe.
Lúc này người chủ trì bữa tiệc cũng đi tới, "Hiếm khi thấy hai người cùng nhau tụ tập ở một chỗ, nhất định phải uống nhiều hơn hai ly." Cả tối nay anh ta đều bận, không biết Diệp Tây Thành còn dẫn theo bạn gái đến, vừa rồi nghe bạn mình nói anh ta mới nhanh chóng qua đây xem chuyện gì đang diễn ra.
Ánh mắt người chủ trì bữa tiệc ra hiệu với người đứng bên cạnh Diệp Tây Thành: "Tây Thành, không giới thiệu chút sao?"
Hạng Dịch Lâm đem ly rượu trống không đặt lên bàn bên cạnh, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Diệp Tây Thành, mà Trình Ti không khỏi nhìn về phía Hạng Dịch Lâm.
Trước tiên giới thiệu Bùi Ninh với người chủ trì bữa tiệc, sau đó nhẹ đặt tay lên eo Bùi Ninh, anh nhẹ nhàng đưa cô tiến về phía trước nửa bước, sau đó nói với người chủ trì bữa tiệc: "Bùi Ninh. Ở công ty tôi là cấp trên của cô ấy, về nhà cô ấy là lãnh đạo của tôi."