Chương 47

Dịch: Anh Đào

Beta: Cá nhỏ

Bùi Ninh thao thức cả đêm, trời gần sáng cô không chống đỡ được nữa liền ngủ một lúc, vẫn chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì chuông điện thoại đã vang lên.

Một đêm này dày vò, nhiều hơn là những nỗi lo lắng không tên.

Điều Bùi Ninh làm ngay sau khi thức dậy là xem điện thoại, rất yên tĩnh, không có bất kỳ tin tức nào.

Nằm trên giường ngây ngốc một lúc cô bỏ điện thoại sang một bên thức dậy.

Kéo rèm ra, bầu trời u ám, rất nhiều mây.

Trên sông Hoàng Phố, trời yên biển lặng.

Vẫn như thường ngày, Bùi Ninh ăn sáng xong mới đến công ty.

Từ khi tiếp quản công việc của Đầu tư Hoa Ninh, cô đã không có thời gian để tập thể dục, mỗi ngày chỉ có thể lợi dụng khoảng thời gian từ nhà đến công ty.

“Bùi Ninh.” Giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến.

Cô quay mặt lại, là Thiệu Chi Quân.

Cô làm như không có việc gì, “Anh rể, chào buổi sáng.”

Thiệu Chi Quân hất cằm: “Lên xe đi.”

Trời quá lạnh, anh ta lập tức đóng cửa sổ lại, tài xế tấp vào lề đường.

Bùi Ninh muốn từ chối, sau khi suy nghĩ lại thôi.

Sau khi lên xe, Thiệu Chi Quân nhìn cô: “Đã ốm như vậy rồi sao không gọi tài xế đón em?”

Bùi Ninh: “Đi có mấy phút là đến rồi, không cần phiền phức như vậy.” Giọng mũi của cô vẫn rất nặng, vừa rồi bị gió thổi qua, nước mắt rơi xuống.

Thiệu Chi Quân cho cô nghỉ mà không để lại dấu vết: “Buổi chiều đừng đến nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Bùi Ninh biết anh ta dụng tâm, nhìn giống như muốn tốt cho cô, thực ra là nhân cơ hội cô không có ở đây bọn họ sẽ dễ dàng thực hiện các giao dịch hợp đồng và giao dịch cá nhân.

Bùi Ninh giả ngốc, đồng ý: “Cảm ơn anh rể, sáng nay em có một cuộc họp, sau đó em sẽ đến bệnh viện truyền nước.”

Rất nhanh sẽ đã đến dưới lầu công ty.

Đợi thang máy còn có những đồng nghiệp khác, Bùi Ninh cùng Thiệu Chi Quân cũng không nói gì nhiều. Cô đứng ở vị trí xa nhất, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Thiệu Chi Quân.

Có lẽ là bên kia chưa kiểm tra email.

Đến văn phòng, thư ký đem vào cho cô một ly cà phê nóng: “Giám đốc Bùi, cuộc họp sáng nay lúc 9 giờ rưỡi.”

“Được.” Bùi Ninh mở máy tính, bắt đầu xử lý email.

Mọi thứ dường như vẫn đang diễn ra theo đúng trật tự của nó, nhưng những email trước mặt vẫn như cũ không có chuyển động nào.

Bùi Ninh thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến 9 giờ.

Rõ ràng kim đồng hồ không phát ra bất cứ âm thanh nào nhưng cô vẫn nghe được tiếng tích tắc chuyển động mỗi giây của chúng.

Nó giống như đang lội qua trái tim, cô có thể cảm nhận được điều đó mà trái tim dường như cũng đập nhanh gấp đôi.

Bùi Ninh hít thở sâu, sau đó bắt đầu tập bài giảm căng thẳng.

Sau khi tập xong trái tim mới bình tĩnh lại được chút, không dễ gì mới xem hết được một email.

Lại nhìn đồng hồ, 9 giờ 8 phút.

Điện thoại vẫn im lặng như cũ.

Không lẽ xảy ra sơ suất gì, David không phải người không đáng tin như vậy.

Bùi Ninh muốn gọi điện thoại cho David, số điện thoại cũng tìm được rồi nhưng sau đó cô lại tắt màn hình.

Đợi thêm chút đi.

Bên kia mới vào làm chưa được 10 phút, vẫn nên cho bọn họ có thời gian xem tài liệu và email.

Cô giải thích như vậy để an ủi chính mình.

Cà phê vẫn bốc khói nghi ngút, mùi thơm thoang thoảng khắp phòng.

Bùi Ninh cầm cốc cà phê lên, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ chuyện gì đó. Cô nhấp một ngụm mà không hề suy nghĩ, đột nhiên mắt nheo lại, đầu lưỡi suýt chút nữa bị bỏng.

Cô để cốc cà phê xuống, lấy tay che miệng.

Bây giờ cô không quan tâm đầu lưỡi có đau hay không, toàn bộ tâm tư đều đặt trên điện thoại.

Hai phút nữa trôi qua, mọi thứ vẫn như cũ.

Chưa bao giờ thời gian lại trôi qua chậm như hôm nay.

Bùi Ninh mở điện thoại, trong nhóm chat công ty không có bất cứ tin tức nào, những tin nóng hổi cũng không có.

Cô ấn tắt màn hình.

Chưa đầy mấy giây, cô lại mở khoá.

Mở rồi lại tắt.

Lặp đi lặp lại.

Cô thầm thở dài, còn 10 phút nữa là bắt đầu họp.

Rốt cuộc là xảy ra nhầm lẫn ở chỗ nào?

9 giờ 19 phút, Bùi Ninh đứng dậy cầm tài liệu chuẩn bị đến phòng họp.

Cô vừa đứng dậy, điện thoại có tiếng rung.

Nhóm chat công ty bùng nổ, cô mở ra xem, thở một hơi thật dài.

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.

Chỉ có điều đây mới là bước đầu.

Bùi Ninh để tài liệu xuống, nghiêm túc xem tin nhắn trong nhóm chat, giống hệt như những gì cô dự tính.

Tin tức về Thiệu Chi Quân tràn ngập trong nhóm chat.

Bàn về diễn xuất, cô không được xem là kỹ năng hoàn hảo, nhưng cũng không đến nỗi vụng về.

Cô hoảng hốt chạy về phía phòng làm việc của Thiệu Chi Quân, vừa đến cửa hơi thở đã hổn hển, “Anh rể, anh xem tin nhắn trong nhóm chưa?”

Sắc mặt Thiệu Chi Quân trắng bệnh, biểu cảm nghiêm trọng, vô cùng sững sờ.

Qua mấy giây mới để ý Bùi Ninh ngoài cửa, “Em cũng xem rồi?”

Bùi Ninh gật đầu, bước vào: “Là kiểm tra bình thường, hay là?’

Thiệu Chi Quân không có bất kỳ phòng bị nào với Bùi Ninh: “Xem ra là có người cố tình báo cáo.” Anh ta đang đợi điện thoại, không biết anh ta có bao nhiêu tư liệu trong các bộ phận liên quan.

Vừa rồi anh ta nhận điện thoại, giống như sét đánh giữa trời quang*.

(*Sét đánh giữa trời quang: Tai nạn ngoài dự tính, đột ngột)

Anh ta và một số người trong nhóm bị báo cáo vì thao túng thị trường chứng khoán và hoạt động tư nhân bất hợp pháp.

Chứng cứ có bao nhiêu, hiện giờ anh ta vẫn không biết.

Có điều vừa rồi người quen gọi điện thoại qua, nói chứng cứ không phải ngụy tạo bởi vì trên hợp đồng có chữ ký của anh ta, đó không phải là những hợp đồng trên mặt bàn*.

(*Chắc chỗ này ý chỉ những hợp đồng kiểu kí sau lưng bất hợp pháp mà t ko biết dùng từ nào, ai biết cmt giúp t nha.)

Bùi Ninh trông có vẻ lo lắng, cô không hỏi nhiều.

Thiệu Chi Quân nhìn cô, cô cũng là người trong ngành, những hành động này cũng thường thấy, nếu hỏi nhiều thì sẽ giống như kẻ ngốc.

Bùi Ninh: “Bây giờ phải làm sao đây? Em có thể giúp gì không?”

Thiệu Chi Quân: “BUổi họp sáng nay sẽ do em chủ trì, trước tiên trấn an họ trước đã.” Bởi vì không chỉ có anh ta bị báo cáo mà bốn thành viên trong ban quản lý của họ cũng bị báo cáo.

Bùi Ninh lại hỏi: “Anh rể, anh gọi điện cho Tây Thành chưa?”

Thiệu Chi Quân nhìn cô: “Em không gọi?”

Bùi Ninh lắc đầu: “Em không kịp gọi, với lại cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào. Vẫn là anh gọi đi, xem nên ứng phó như thế nào.”

Thiệu Chi Quân khá bình tĩnh: “Đợi chút, anh gọi điện thoại đã, xem xem rốt cuộc tình hình như nào.” Sau đó lại nhớ ra: “Tin tức trên mạng thì sao?”

Bùi Ninh: “Bây giờ e sẽ liên hệ với bộ phận công chứng của tập đoàn.” Cô nhanh chóng gọi điện thoại qua, bên đó nói với cô rằng đang xử lý.

Xem ra lãnh đạo của tập đoàn cũng đã biết.

Ánh mắt Thiệu Chi Quân vẫn bình tĩnh, anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đã tối sầm lại.

Luồng tin tức trên diện rộng lần này đã nhắm vào anh ta.

Chuông điện thoại reo, anh ta bắt máy ngay, kết quả lại là bố vợ gọi điện đến.

Anh ta nhìn mấy giây, không nhận.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, là ba người khác.

Nhìn thấy Bùi Ninh ở đây bọn họ liền sững sờ, sau đó chào hỏi.

Bùi Ninh đứng dậy, “Anh rể, em đi mở họp đây.”

Thiệu Chi Quân: “Ừ, vất vả cho em rồi.”

“Nên làm mà.”

Bùi Ninh bước nhanh ra khỏi đó.

Cửa phòng làm việc đóng lại.

Trầm mặc mấy giây.

Có người hỏi: “Bây giờ đã biết có bao nhiêu tài liệu bị báo cáo chưa?”

Thiệu Chi Quân lắc đầu, trầm ngâm xoa cằm.

Có người hỏi: “Vậy… cuộc giao dịch chiều này?”

Thiệu Chi Quân không lên tiếng, vẫn đang trầm tư.

Có người nói: “Tổng giám đốc Diệp chắc sẽ cho người khác trong tập đoàn tiếp quản, dù gì bây giờ cũng là thời kỳ nhạy cảm của chúng ta. Cậu ta nhất định sẽ không yên tâm đem dự án quan trọng như vậy cho chúng ta, dù sao thì cậu ta cũng đã ủy quyền nó.”

Thiệu Chi Quân nhìn về phía bọn họ, lúc này mới lên tiếng: “Nói thử cách nghĩ của mấy người đi.”

“Còn có thể nghĩ gì chứ? Không phải đối thủ cạnh tranh thì là Diêu Hi, chúng ta không đắc tội ai khác.”

“Đối thủ cạnh tranh cũng không cần thiết, nói một cách khó nghe chính là chúng ta đều cùng một giuộc. Mọi người có làm gì thì trong lòng tự biết rõ.”

Hai người khác: “....”

Dường như cũng không phản bác được.

Có người phụ họa theo: “Nếu như là Diêu Hi thì cô ta đang muốn thức tỉnh chúng ta, ước chừng mấy mấy tài liệu hoạt động bất hợp pháp này nhiều nhất chính là cảnh cáo phạt tiền.”

“Ừ, Diêu Hi người phụ nữ này còn độc ác hơn so với đàn ông.”

“Cũng không còn cách nào khác, không ác sẽ không bảo vệ được Hi Hòa của bọn họ, cn thỏ gấp lên cũng cắn người. Không biết cô ta còn làm gì khác với chúng ta.”

Nói đến đây điện thoại của Thiệu Chi Quân vang lên, là người quen gọi.

Thiệu Chi Quân nghe máy.

Bên kia nói: “Người tố giác báo cáo thành hai bản, một bản tài liệu không quan trọng được gửi đến tất cả mọi người, những bằng chứng báo cáo quan trọng chỉ được sao chép cho một số nhân viên và lãnh đạo. Báo cáo quan trọng kia tạm thời tôi chưa xem được, đánh giá bọn họ rất nhanh sẽ hoàn thành quy trình, về sau có tiến triển gì tôi sẽ gọi cho cậu. Đúng rồi, tôi sẽ gửi bản báo cáo đó qua email cho cậu.”

Thiệu Chi Quân: “Cảm ơn cậu, người anh em.”

“Lão đại, thế nào?”

Thiệu Chi Quân: “Vẫn còn vướng tay.”

Điện thoại rung lên, email được gửi đến. Email này dường như không có manh mối gì, cho dù có điều tra cũng vô ích.

Có điều anh ta vẫn bảo bộ phận thông tin kiểm tra.

Từ lúc sự việc xảy ra cho đến bây giờ đã hơn 20 phút trôi qua, Diệp Tây Thành không thể không biết. Bên đó mới có bảy tám giờ tối, không thể nào nghỉ ngơi được.

Nhưng Diệp Tây Thành vẫn không gọi điện thoại cho anh ta, xem ra là muốn anh ta chủ động thẳng thắn.

Thiệu Chi Quân châm thuốc, anh ta quăng bao thuốc lên bàn trà cho mấy người kia.

Rất nhanh người của bộ phận thông tin đã báo cáo đến, báo cáo email này căn bản không tra ra bất cứ manh mối nào, tất cả dấu vết đều được xóa bỏ.

Đang nói chuyện điện thoại của Thiệu Chi Quân có thông báo email đến, được gửi bởi tập đoàn Hoa Ninh. Ban hội đồng quản trị tạm thời đình chỉ mọi công việc của bốn người bọn họ, phối hợp với các bộ phận liên quan để điều tra.

Thiệu Chi QUân xóa email, “hừ” một tiếng.

Hội đồng quản trị đều là máy con cáo già, đều là thí tốt giữ xe, quyền lợi còn lớn hơn cả trời.

Vừa rồi biết bản thân mình bị báo cáo, anh ta đã dự tính được trước rằng anh ta sẽ không thể ở lại Đầu tư Hoa Ninh bởi vì mấy người trong hội đồng quản trị sẽ không cho phép.

Bố vợ lại gọi điện đến, anh ta suy nghĩ, không nhận cũng không được.

“Alo, bố ạ.”

Bố vợ muốn áp chế cơn giận lại nhưng không được: “Thiệu Chi Quân, tên khốn nạn này, mày hồ đồ rồi có phải không!”

Thiệu Chi Quân không lên tiếng, anh ta muốn hút thuốc nhưng không tìm thấy, vừa rồi đã vứt trên bàn trà.

Bố vợ thở hổn hển, “Mày cũng không phải thiếu tiền, mày tham gia vào vũng nước đυ.c này làm gì chứ! Nó giống hệt như đánh bạc vậy mày có biết hay không! Mày nhất quyết đẩy cả nhà vào chỗ chết trong lòng mày mới thoải mái có đúng không! Mày nói thật cho tao biếtm rốt cuộc mày đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn rồi?”

Thiệu Chi Quân: “Quên rồi.”

Bố vợ: “.....”

Tức giận trực tiếp cúp máy.

Thiệu Chi Quân chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng, những người khác cũng không biết làm gì.

Anh ta bảo bọn họ về trước, bàn giao lại hết công việc.

Hội đồng quản trị sẽ không đơn giản chỉ đình chỉ công việc của bọn họ tạm thời như vậy, đằng sau còn không biết những chuyện long trời lở đất nào đang chờ bọn họ. Suy cho cùng điều mà bọn họ ham mê nhất bây giờ chính là giậu đổ bìm leo.

Còn về phần báo cáo tài liệu kia, đợi biết được phần báo cáo còn lại rồi lại bàn tiếp.

Mấy người bọn họ rời đi.

Anh ta ném điện thoại lên bà, dựa người vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bây giờ người đau khổ trong lòng nhất không chỉ có Thiệu Chi Quân mà còn có cả Diêu Hi. Cô ta không ngờ được chuyện như này sẽ xảy ra với anh ta.

Xem hết tin tức, cô ta nhíu mày.

“Thực sự không phải tin đồn?” Chủ tịch Diêu nhìn Diêu Hi, hỏi.

Diêu Hi: “Không phải ạ, con đã hỏi qua người ở Ủy ban Điều tiết chứng khoán, bọn họ đã nhận được báo cáo, chuyện này cũng khá lớn. Đầu tư Hoa Ninh vốn dĩ là cây cao hút gió, trong ngành có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào. Muốn bao nhiêu áp lực có bấy nhiêu áp lực, con nghe nói là lãnh đạo cấp trên tự mình xử lý.”

Chủ tịch Diêu gật đầu, vẫn không yên tâm: “Xem ra Thiệu Chi Quân đắc tội không ít người, vừa hay đối phương nắm được điểm sơ hở của cậu ta. Không biết có nghiêm trọng hay không?”

Diêu Hi: “Ai biết được chứ, chuyện này không to không nhỏ, nói không chừng chỉ phạt tiền cảnh cáo. Cũng có thể do đó mà làm từ ngoài vào, phải xem nhà họ Diệp có lỡ bỏ tiền ra không.” Nói rồi lại thở dài.

Chủ tịch Diêu nhìn con gái mình, không hiểu: “Thiệu Chi Quân chỉ là một người bạn bình thường của con, sao con phải thở ngắn than dài vậy chứ?”

Diêu Hi giật mình, nói nhiều không tốt, giải thích sau đó không nói nhiều.

Cô ta đứng dậy: “Con đi làm việc đây.” Chưa đi được hai bước đã bị kéo lại.

“Con đợi đã!” Chủ tịch Diêu nghiêm khắc.

Diêu Hi giả vờ bình tĩnh: “Còn có chuyện gì ạ?”

Chủ tịch Diêu nhìn cô ta, giống như nhìn thấu. Diêu Hi chột dạ, căn bản không thể nào chống đỡ được ánh mắt dò xét và chất vấn của bố mình. Cô ta mếu máo, không biết bắt đầu từ đâu.

Cơ mặt của chủ tịch Diêu căng chặt, hận không thể rèn sắt thành thép, “Con với Thiệu Chi Quân có giao dịch có phải không? Hả?”

Cô ta gật đầu, thừa nhận.

Chủ tịch Diêu tức giận suýt chút nữa làm vỡ cái chén trong tay, xoa thái dương, nghiến răng nghiến lợi: “Diêu Hi, nếu như mày còn không dừng lại, ngày nào đó mày cũng chết như thế này có biết không?”

Từ trước đến nay bố chưa bao giờ nặng lời với cô ta như vậy, cô ta ủy khuất không thôi, nước mắt suýt chút rơi xuống: “Con làm như vậy cũng là vì Hi Hòa!”

Chủ tịch Diêu xua tay, ý bảo đừng nói nữa, chuyện trước mắt không phải lên án cô ta, mọi chuyện đã không còn ý nghĩa nữa.

Cảnh cáo cô ta: “Về sau không được có bất kỳ qua nào với Thiệu Chi Quân nữa. Đem hết tất cả chứng cứ trước đó có liên quan đến cậu ta xóa sạch đi, thời gian này ngay cả điện thoại của cậu ta cũng không được nhận. Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, miễn cho bị cậu ta ghi âm lại, nếu không con hết đường chối cãi.”

Diêu Hi: “Trong lòng con tự có tính toán, vừa rồi con đã sai người đi thu dọn mọi chứng cứ, không để lưu lại bất kỳ dấu vết nào.”

Điều đáng buồn nhất là tất cả mọi cố gắng từ trước đến giờ của cô ta đều đổ sông đổ bể.

Bởi vì vụ của Thiệu Chi Quân mà tất cả kế hoạch của cô ta bị đảo lộn.

….

Bùi Ninh kết thúc cuộc họp sau đó mở điện thoại, có email. Do tập đoàn gửi đến, tất cả đều liên quan đến mấy người Thiệu Chi Quân.

Giống như những gì cô dự đoán, mấy người Thiệu Chi Quân bị đình chỉ công tác tạm thời.

Bùi Ninh cầm tài liệu rời khỏi phòng họp, lúc đi qua văn phòng Thiệu Chi Quân cô dừng lại nhìn vào cửa văn phòng mấy giây. Đúng lúc này thư ký của Thiệu Chi Quân mở cửa đi ra.

“Giám đốc Bùi.”

Bùi Ninh gật đầu, chỉ vào bên trong.

Thư ký nhíu mày, nhún vai.

Bùi Ninh không hỏi nhiều, rời khỏi đó.

Vừa về đến văn phòng của mình Diệp Tây Thành gọi điện thoại cho cô: “Đang bận sao?”

Bùi Ninh: “Không bận, em vừa họp xong.”

Diệp Tây Thành nghe ra giọng nói của cô không có tinh thần: “Vẫn chưa khỏe sao?”

“Đỡ hơn rồi, hôm nay em phải đi truyền nước nữa.” Bùi Ninh vội vàng hỏi: “Anh biết rồi sao?”

“Ừ.”

“Thiệu Chi Quân có gọi điện thoại cho anh không?”

“Không gọi.”

Bùi Ninh “ồ” một tiếng.

Diệp Tây Thành gọi điện thoại qua là muốn nói với cô: “Chuyện này em không cần bận tâm, để anh xử lý.”