Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Anh Đào

Beta: Cá nhỏ

Mấy ngày tiếp theo Diệp Tây Thành đều ở lại Thượng Hải.

Vốn dĩ nghĩ dùng hết bao có thể tạo người, kết quả Bùi Ninh bị ốm.

Hai ngày trước Thượng Hải đón một đợt không khí lạnh, nhiệt độ giảm mạnh, trực tiếp chuyển từ cuối thu sang mùa đông lạnh giá.

Bà nội biết Bùi Ninh bị ốm nên bảo cô mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy qua chạy lại nữa.

Bùi Ninh đồng ý với bà, kết thúc điện thoại cô uống cốc nước ấm, tiếp tục nhìn tài liệu.

Khoảng thời gian này cô đều đem tư liệu của các dự án trước đó xem lại một lần, bao gồm cả khách hàng, phát hiện không ít tai quái, đều có liên quan đến Thiệu Chi Quân. Nhưng lượng thông tin trong tay còn hạn chế nên tạm thời không tra được gì.

Còn có một khả năng, vốn dĩ chỉ là một hoạt động nhỏ rất bình thường, chỉ là cô thần hồn nát thần tính.

Nhưng chỉ mong là do cô nhạy cảm suy nghĩ nhiều.

Trong trường hợp Thiệu Chi Quân to gan, đây là những hoạt động bất hợp pháp vậy thì sẽ khó giải quyết.

Tất cả các dự án này đều không liên quan đến Diêu Hi, nhưng Thiệu Chi Quân đã dám làm những chuyện này cũng không loại trừ khả năng anh ta vì ham muốn của bản thân cùng Diêu Hi qua lại vì lợi ích mà không quan tâm gì đến Hoa Ninh.

Đại khái là cô bị Diêu Hi còn có Trang Hàm bẫy đến sợ nên trong lòng vẫn còn ám ảnh, chỉ cần bất cứ chỗ nào có sự xuất hiện của Diêu Hi cô sẽ nghi ngờ.

“Cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Bùi Ninh tưởng là thư ký.

Diệp Tây Thành đẩy cửa bước vào, “Em vẫn chưa bận xong sao?”

Bùi Ninh: “Em xong ngay đây.” Cô đã chuyển màn hình.

Vẫn chưa có đầu mối nên chuyện này tạm thời cô chưa nói với Diệp Tây Thành, nói rồi anh lại tăng thêm sự phiền não. Những dự án này trước đó đều qua tay Thiệu Chi Quân và Diệp Nhuế, Diệp Nhuế có tham gia hay không cô vẫn không chắc chắn.

Nếu như đây chỉ là một thao tác không quan trọng và bình thường cô sẽ không quan tâm.

Suy cho cùng nước trong quá thì không có cá.

Bùi Ninh không quan tâm chuyện này nữa hỏi Diệp Tây Thành: “Sao hôm nay anh lại có thời gian qua đây? “ Bình thường anh đều ở văn phòng chi nhánh Hoa Ninh.

Diệp Tây Thành: “Qua đây thăm em, thuận tiện tìm Thiệu Chi Quân bàn chuyện.” Anh bước qua, Bùi Ninh ôm lấy eo anh, dựa vào người anh.

“Sao vậy? Còn khó chịu sao?” Diệp Tây Thành sờ trán cô, vẫn sốt nhẹ.

“Em không sao.”

“Đưa em đến bệnh viện truyền nước nhé.” Diệp Tây Thành thu dọn tài liệu qua một bên, “Tối nay không cần tăng ca, đi bệnh viện.”

Bùi Ninh lắc đầu, nói không cần. Nói anh đứng im để cô dựa vào anh một lúc.

Hơi thở trên người anh có tác dụng an thần, cô ngửi chúng, rất yên ổn.

Diệp Tây thành không yên tâm, “Ngày mai anh phải đi công tác, ngộ nhỡ em sốt cao thì làm sao?”

Bùi Ninh: “Em cũng không còn nhỏ, chỉ là bị cảm thôi mà, một mình em cũng có thể tự đến bệnh viện, bị sốt không cần truyền nước, uống nhiều nước nóng là được rồi.”

Cô đẩy anh: “Anh đi tìm anh rể đi.”

Diệp Tây Thành cúi người, dùng trán mình chạm với trán cô, không quá nóng. Anh cũng không cố chấp đưa cô đến bệnh viện nữa, “Hôm nay không cho phép tăng ca nữa, lát nữa cùng anh về nhà.”

Bùi Ninh gật đầu.

Diệp Tây Thành đi tìm Thiệu Chi Quân, cửa phòng Thiệu Chi Quân không đóng, lúc Diệp Tây Thành bước vào, anh ta đang nhìn màn hình máy tính ngây người.

“Đang suy nghĩ nhân sinh sao?” Diệp Tây Thành đóng cửa.

Thiệu Chi Quân hoàn hồn, “Sao cậu lại đến đây?”

“Đến thăm Ninh Ninh.”

“Cô ấy bị sao?”

“Bị sốt nhẹ.”

Thiệu Chi Quân: “Vậy bảo cô ấy sớm trở về nghỉ ngơi đi, gần đây là mùa cúm, trong công ty có mấy người bị nặng rồi, chắc là do lây nhau.” Anh ấy đưa thuốc cho Diệp Tây Thành.

Diệp Tây Thành không lấy.

Thiệu Chi Quân tự mình châm thuốc, “Tìm anh có việc gì?”

Diệp Tây Thành: “Trao đổi với anh chuyện đầu tư vào cảng.”

“Cậu nói đi.” Thiệu Chi Quân gạt tàn thuốc.

Gia đình anh ấy trước đây là công ty kinh doanh cảng và vận tải biển, sau đó bố bị ốm một trận liền giao quyền quản lý cho anh ấy, kết quả lại thành như bây giờ…

Cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông luôn trực tiếp và đơn giản, thời gian hút một điếu thuốc cũng nói được kha khá.

Diệp Tây Thành đứng dậy, “Anh vẫn chưa về sao?”

Thiệu Chi Quân “ừ” một tiếng, cũng không nói không muốn về nhà. Anh ấy tắt máy tính, cùng Diệp Tây Thành ra khỏi văn phòng. Hôm nay là thứ 6, có lẽ Diệp Nhuế đã đưa bọn trẻ đến Thượng Hải.

Nhưng anh ấy không muốn quay về chút nào, trở về ngoại trừ không ngừng cãi vã cũng không còn gì khác.

Vô cùng nhàm chán.

Diệp Tây Thành đi đến văn phòng của Bùi Ninh, Thiệu Chi Quân bước đến thang máy bên kia.

Bùi Ninh cảm giác bản thân mình chưa kịp làm gì Diệp Tây Thành đã quay trở lại rồi, “Sao nhanh vậy anh?”

Diệp Tây Thành: “Cũng không phải nói chuyện về đối tượng, cần nhiều thời gian làm gì chứ.” Bắt đầu thu dọn đồ đạc giúp cô, chuẩn bị tan làm về nhà.

Bùi Ninh cười: “Ý của anh chính là, chỉ có nói chuyện với em mới cần nhiều thời gian đúng không?”

Diệp Tây Thành “ừ” một tiếng, kéo cô rời đi.

“Đi thang bộ đi anh, vừa vặn có thể ra mồ hôi.”Bùi Ninh chỉ tay về phía bên trái, bên đó chính là lối đi an toàn, bình thường cửa kính đều khóa, có thẻ quẹt.

Diệp Tây Thành nhìn cô: “Em còn sức đi sao?”

“Có chứ.” Bùi Ninh nói: “Bình thường em đều đi thang bộ, đã quen rồi.”

Diệp Tây Thành tùy theo cô, cùng cô đi thang bộ.

Đi hơn 20 tầng, Bùi Ninh thật sự cảm thấy có hơi mệt.

Diệp Tây Thành quàng lại khăn cổ cho cô, “Còn đi được nữa không?”

“Anh để tài xế quay về rồi sao?”

“Ừ.”

Bên này cách chung cư của bọn họ không xa, anh qua bên này đã bảo tài xế quay về.

Bùi Ninh: “Vậy chúng ta tản bộ ngắm cảnh đêm đi.” Cô ôm lấy cánh tay Diệp Tây Thành, toàn bộ trọng lượng cơ thể của cô đều do anh chống đỡ. Đã rất lâu rồi cô cùng Diệp Tây Thành không thong thả tản bộ sau giờ tan làm như này rồi.

Đi qua cửa hàng tiện lợi, Diệp Tây Thành nói muốn vào mua đồ.

“Anh muốn mua gì chứ?” Cô thuận miệng hỏi.

Diệp Tây Thành: “Bao.”

Với trạng thái như bây giờ, trưa nay còn phải uống thuốc, không phù hợp với việc làm mà không đeo bao.

Diệp Tây Thành rất nhanh đã từ cửa hàng tiện lợi ra, nói với cô: “Buổi tối về nhà ra mồ hôi, nói không chừng sẽ hết sốt.”

Bùi Ninh: “Nhưng em không có sức.”

Diệp Tây Thành: “Không cần em động.” Lại nói: “Có lần nào em động sao?”

Bùi Ninh: “......”

Ăn cơm xong, Bùi Ninh đi tắm nước nóng nên thoải mái không ít, nhưng toàn thân vẫn còn đau mỏi, đầu cũng khó chịu.

Diệp Tây Thành điều chỉnh nhiệt độ phòng ngủ lên cao, mặc áo phông cũng thấy nóng.

“Không được phép hôn môi, ngộ nhỡ anh bị lây thì sao.” Bùi Ninh nghiêng mặt.

Diệp Tây Thành hôn cổ cô, “Để anh xoa bóp cho em, giảm đau nhức.”

“Có tác dụng sao?”

“Tay nghề không chuyện nghiệp, nhưng chắc là sẽ có hiệu quả.” Anh đi vào phòng tắm lấy tinh dầu.

Bùi Ninh đã nằm sấp trên giường, trên người phủ khăn tắm.

Diệp Tây Thành định vén khăn tắm lên nhưng lại bị Bùi Ninh ấn xuống, ra hiệu anh tắt đèn đi.

Không tắt đèn cũng không được, cô giữ chặt lấy khăn tắm không buông. Diệp Tây Thành nghĩ cô xấu hổ nên đành đi tắt đèn. Cởi khăn tắm ra, yết hầu anh chuyển động nhẹ, hơi thở ngưng trệ, cúi người hôn xuống lưng cô.

Bùi Ninh co rúm lại, “Ngứa.”

Diệp Tây Thành lại hôn xuống, ném khăn tắm sang một bên, xoa bóp toàn cơ thể cho cô.

Sau khi xoa bóp cơ thể thoải mái hơn nhiều.

Bùi Ninh xoay người định nằm ngửa lại nhưng Diệp Tây Thành không cho, đè lại bắt đầu hôn cô.

Bùi Ninh: “Em nằm sấp không thoải mái.”

Diệp Tây Thành: “Chút nữa khác ổn.”

Đầu lưỡi anh nóng bỏng.

Cũng có thể là nhiệt độ của chính cơ thể cô.

Không biết có phải là do bị ốm hay không, Bùi Ninh cảm thấy khó thở. Bị anh hôn như vậy cô cảm thấy khó thở, vẫn luôn nhỏ giọng lầm bầm, sau không chịu được nữa: “Diệp Tây Thành, em sắp không thở được nữa.”

Cô hít thở sâu.

Diệp Tây Thành không trả lời, vẫn đang hôn cô.

Mấy giây sau, Diệp Tây thành ngẩng đầu: “Gọi anh anh sẽ không hôn nữa.”

Mới đầu cô không gọi, sau đó không ngừng run rẩy nhưng Diệp Tây Thành vẫn không buông tha cho cô.

“Chồng à.”

Diệp Tây Thành dừng lại, vươn tay lấy bao.

Sau đó hai người ôm chặt lấy nhau.

Hai chân Bùi Ninh quấn lấy eo anh, chịu đựng sức mạnh của anh.

Bùi Ninh ôm chặt lấy cổ anh, muốn hôn anh nhưng sau đó lại dừng lại. Diệp Tây Thành không quan tâm đến việc cô có bị cảm hay không, mở môi cô ra, tiến thẳng vào.

Sau khi kết thúc, cả người Bùi Ninh toàn là mồ hôi. Diệp Tây Thành lấy chăn cuốn chặt người cô lại, hôn lên trán cô: “Anh đi rót nước cho em, uống càng nhiều nước sẽ ra mồ hôi, ngày mai chắc sẽ khỏi.”

Bùi Ninh yếu ớt gật đầu, ngay cả “vâng” cũng không thèm nói.

Bùi Ninh còn cho rằng sau khi vận động sẽ tốt hơn chút, kết quả hôm sau còn nghiêm trọng hơn.

Diệp Tây Thành đã ra sân bay, đầu óc cô mê muội, uống thuốc xong lại tiếp tục ngủ.

Mơ hồ ngủ cả một ngày thứ 7, uống thuốc cũng không có tác dụng, còn sốt cao hơn.

Thật sự không thể chống cự lại được nữa, sáng chủ nhật Bùi Ninh đến bệnh viện.

Chuyển mùa nên có nhiều người bị cảm, phòng truyền dịch của bệnh viện luôn trong tình trạng quá tải.

Từ bệnh viện đi ra đã là buổi trưa, Bùi Ninh đi gần đó ăn trưa. Cơ thể đã thoải mái không ít, cô không về nhà mà đến thẳng công ty.

Hai ngày nay không đến công ty, công việc trước đó vẫn còn đang chồng chất.

Bận rộn khoảng hai tiếng, Bùi Ninh ngáp mấy cái, vừa mệt lại buồn ngủ.

Trong văn phòng có phòng nghỉ ngơi, cô định chợp mắt một lúc sau đó tiếp tục làm việc.

Kết quả giấc ngủ này rất ngon, lúc tỉnh dậy đã sắp 6 giờ.

Trời đã tối.

Hôm nay là cuối tuần nên không biết mấy người Thiệu Chi Quân tăng ca không, nếu như không có ai tăng ca Bùi Ninh định về nhà. Nếu như một mình cô ở lại đây cũng có chút sợ.

Mở cửa phòng ra, hành lang bên cô tối om, lúc trưa đến trời vẫn còn sáng nên cô không bật đèn hành lang, đèn phía trước vẫn còn sáng.

Thiệu Chi Quân có lẽ là đang tăng ca, cô chuẩn bị bước qua đó chào hỏi.

Trong phòng có tiếng trò chuyện.

“Ý của cô chính là kéo Bùi Ninh xuống nước, chúng ta đều bình an vô sự. Chúng tôi và tài khoản của cô đều được giải quyết.”

“Không biết cô ta nắm thóp được chúng ta bao nhiêu.”

“Có thể là không ít, cũng có thể không đủ để đe dọa chúng ta.”

“Như vậy không thể đánh cược, ai biết được là cô ta không có chứ? Con thỏ nhỏ nóng nảy cũng cắn người, nếu công ty của cô ta cùng tổng giám đốc Diệp sáp nhập, cô ta còn không kéo chúng ta xuống cùng sao?”

“Có điều cô ta cũng đã cho chúng ta một hồi chuông cảnh tỉnh, là mấy năm nay chúng ta bất cẩn.”

“Cũng không thể kéo Bùi Ninh xuống nước được, đến lúc đó chúng ta không cho tổng giám đốc Diệp mặt mũi.”

Lúc này Thiệu Chi Quân mới nói, “Nếu thật sự muốn khổ trước sướиɠ sau nhất định phải kéo Bùi Ninh xuống, cùng hội cùng thuyền với chúng ta.”

“Nhưng… tổng giám đốc Diệp đối với anh…” Không phải một từ hay để diễn tả.

Một mảng yên tĩnh.

Thiệu Chi Quân: “Vậy cũng không còn cách nào khác, nếu như muốn lưu lại cho chúng ta một đường thoát. Tôi cùng Diệp Nhuế… nói không chừng ngày nào đó sẽ ly hôn. Khi đó Diệp Tây Thành còn để ý đến mối quan hệ này sao? Không đâu. Bây giờ cậu ta đối xử với tôi tốt cũng bởi vì tôi là chồng của Diệp Nhuế, chả qua là cậu ta đối xử tốt với chị mình.”

Dừng mấy giây, anh ta nói tiếp: “Nếu như về sau thực sự có vấn đề, nếu như nhà họ Diệp không giậu đổ bìm leo đã là một ân huệ. Tôi không hy vọng bọn họ đối xử với tôi thế nào, nếu như Bùi Ninh cũng tham gia vào Diệp Tây Thành không thể không quan tâm Bùi Ninh, như vậy chúng ta mới an toàn.”

Có người lo lắng: “Nhưng Bùi Ninh tính phòng vệ rất cao, muốn kéo cô ta xuống, khó lắm.”

Thiệu Chi Quân: “Cô ta một nửa đã cùng thuyền với chúng chúng ta rồi.”

“Anh có ý gì?”

“Tôi đã bảo Diệp Nhuế lấy ủy quyền của Diệp Tây Thành, có sự ủy quyền của Diệp Tây Thành cô ta sẽ không đề phòng. Giao dịch chiều mai chính là một giao dịch lớn, chúng sẽ được hoạt động dưới danh nghĩa của Bùi Ninh, sau này cô ta sẽ tham gia vào tất cả các giao dịch.”

Bùi Ninh ôm chặt trái tim mình, tim cô đập rất nhanh.

Trong văn phòng mấy người vẫn đang thương lượng cho buổi giao dịch ngày mai.

Cô không thể tiếp tục nghe trộm, ngộ nhỡ có người phát hiện sẽ phiền phức.

Cô dựa vào tường chạy về văn phòng của mình, cũng may dưới đất có thảm. Cô vẫn kiễng chân theo phản xạ có điều kiện, sợ mình phát ra tiếng động.

Thiệu Chi Quân cùng mấy người không phát hiện ra bên ngoài có gì khác thường, vẫn nói tiếp.

Có người hỏi Thiệu Chi Quân: “Diệp Nhuế có biết anh lấy ủy quyền của Diệp Tây Thành làm gì không?”

Thiệu Chi Quân dập điếu thuốc: “Không biết.”

Bùi Ninh trở về văn phòng của mình thì tắt đèn đi, buổi chiều cô ngủ ở trong phòng nghỉ, đèn ở trong văn phòng cô không mở. Bọn họ cho rằng hôm nay cô không đến tăng ca.

Hô hấp bình phục, cô lặng lẽ mở cửa ra để lại một khe hở.

Đèn bên hành lang Thiệu Chi Quân vẫn sáng, đoán là nửa tiếng nữa cũng không rời đi.

Bùi Ninh hít thở sâu, để bản thân mình điềm tĩnh trở lại.

Uống một cốc nước lớn, lý trí dần dần khôi phục, Bùi Ninh lấy túi ra tìm thẻ ra vào.

Cửa văn phòng Thiệu Chi Quân không nhìn được bên này của cô, bên này cũng tối nên bọn họ sẽ không chú ý.

Cô khóa cửa văn phòng lại, quẹt thẻ, đi thang bộ xuống.

Cho đến bây giờ Bùi Ninh vẫn không dám tin Thiệu Chi Quân vậy mà tính toán đổ hết mọi thứ lên lên đầu mình.

Hóa ra lúc trước Thiệu Chi Quân cam đoan với Diệp Tây Thành, nói cái gì mà sẽ đề phòng Diêu Hi hóa ra là giấu đầu hở đuôi.

Bùi Ninh không dám đi cửa chính đại sảnh, sợ gặp phải mấy người Thiệu Chi Quân hoặc người quen, cô trực tiếp đi thẳng qua cửa sau đi vòng sang tòa nhà kế bên.

Bên này dòng người qua lại.

Trời đã tối, cô đã sớm hòa vào biển người dưới màn đêm.

Lời của dịch giả: Hóa ra là nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà, trước đó tôi còn nghĩ Thiệu Chi Quân không đến nỗi nào.

Chương 45:

Dịch: Anh Đào

Beta: Cá nhỏ

Mấy ngày tiếp theo Diệp Tây Thành đều ở lại Thượng Hải.

Vốn dĩ nghĩ dùng hết bao có thể tạo người, kết quả Bùi Ninh bị ốm.

Hai ngày trước Thượng Hải đón một đợt không khí lạnh, nhiệt độ giảm mạnh, trực tiếp chuyển từ cuối thu sang mùa đông lạnh giá.

Bà nội biết Bùi Ninh bị ốm nên bảo cô mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy qua chạy lại nữa.

Bùi Ninh đồng ý với bà, kết thúc điện thoại cô uống cốc nước ấm, tiếp tục nhìn tài liệu.

Khoảng thời gian này cô đều đem tư liệu của các dự án trước đó xem lại một lần, bao gồm cả khách hàng, phát hiện không ít tai quái, đều có liên quan đến Thiệu Chi Quân. Nhưng lượng thông tin trong tay còn hạn chế nên tạm thời không tra được gì.

Còn có một khả năng, vốn dĩ chỉ là một hoạt động nhỏ rất bình thường, chỉ là cô thần hồn nát thần tính.

Nhưng chỉ mong là do cô nhạy cảm suy nghĩ nhiều.

Trong trường hợp Thiệu Chi Quân to gan, đây là những hoạt động bất hợp pháp vậy thì sẽ khó giải quyết.

Tất cả các dự án này đều không liên quan đến Diêu Hi, nhưng Thiệu Chi Quân đã dám làm những chuyện này cũng không loại trừ khả năng anh ta vì ham muốn của bản thân cùng Diêu Hi qua lại vì lợi ích mà không quan tâm gì đến Hoa Ninh.

Đại khái là cô bị Diêu Hi còn có Trang Hàm bẫy đến sợ nên trong lòng vẫn còn ám ảnh, chỉ cần bất cứ chỗ nào có sự xuất hiện của Diêu Hi cô sẽ nghi ngờ.

“Cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Bùi Ninh tưởng là thư ký.

Diệp Tây Thành đẩy cửa bước vào, “Em vẫn chưa bận xong sao?”

Bùi Ninh: “Em xong ngay đây.” Cô đã chuyển màn hình.

Vẫn chưa có đầu mối nên chuyện này tạm thời cô chưa nói với Diệp Tây Thành, nói rồi anh lại tăng thêm sự phiền não. Những dự án này trước đó đều qua tay Thiệu Chi Quân và Diệp Nhuế, Diệp Nhuế có tham gia hay không cô vẫn không chắc chắn.

Nếu như đây chỉ là một thao tác không quan trọng và bình thường cô sẽ không quan tâm.

Suy cho cùng nước trong quá thì không có cá.

Bùi Ninh không quan tâm chuyện này nữa hỏi Diệp Tây Thành: “Sao hôm nay anh lại có thời gian qua đây? “ Bình thường anh đều ở văn phòng chi nhánh Hoa Ninh.

Diệp Tây Thành: “Qua đây thăm em, thuận tiện tìm Thiệu Chi Quân bàn chuyện.” Anh bước qua, Bùi Ninh ôm lấy eo anh, dựa vào người anh.

“Sao vậy? Còn khó chịu sao?” Diệp Tây Thành sờ trán cô, vẫn sốt nhẹ.

“Em không sao.”

“Đưa em đến bệnh viện truyền nước nhé.” Diệp Tây Thành thu dọn tài liệu qua một bên, “Tối nay không cần tăng ca, đi bệnh viện.”

Bùi Ninh lắc đầu, nói không cần. Nói anh đứng im để cô dựa vào anh một lúc.

Hơi thở trên người anh có tác dụng an thần, cô ngửi chúng, rất yên ổn.

Diệp Tây thành không yên tâm, “Ngày mai anh phải đi công tác, ngộ nhỡ em sốt cao thì làm sao?”

Bùi Ninh: “Em cũng không còn nhỏ, chỉ là bị cảm thôi mà, một mình em cũng có thể tự đến bệnh viện, bị sốt không cần truyền nước, uống nhiều nước nóng là được rồi.”

Cô đẩy anh: “Anh đi tìm anh rể đi.”

Diệp Tây Thành cúi người, dùng trán mình chạm với trán cô, không quá nóng. Anh cũng không cố chấp đưa cô đến bệnh viện nữa, “Hôm nay không cho phép tăng ca nữa, lát nữa cùng anh về nhà.”

Bùi Ninh gật đầu.

Diệp Tây Thành đi tìm Thiệu Chi Quân, cửa phòng Thiệu Chi Quân không đóng, lúc Diệp Tây Thành bước vào, anh ta đang nhìn màn hình máy tính ngây người.

“Đang suy nghĩ nhân sinh sao?” Diệp Tây Thành đóng cửa.

Thiệu Chi Quân hoàn hồn, “Sao cậu lại đến đây?”

“Đến thăm Ninh Ninh.”

“Cô ấy bị sao?”

“Bị sốt nhẹ.”

Thiệu Chi Quân: “Vậy bảo cô ấy sớm trở về nghỉ ngơi đi, gần đây là mùa cúm, trong công ty có mấy người bị nặng rồi, chắc là do lây nhau.” Anh ấy đưa thuốc cho Diệp Tây Thành.

Diệp Tây Thành không lấy.

Thiệu Chi Quân tự mình châm thuốc, “Tìm anh có việc gì?”

Diệp Tây Thành: “Trao đổi với anh chuyện đầu tư vào cảng.”

“Cậu nói đi.” Thiệu Chi Quân gạt tàn thuốc.

Gia đình anh ấy trước đây là công ty kinh doanh cảng và vận tải biển, sau đó bố bị ốm một trận liền giao quyền quản lý cho anh ấy, kết quả lại thành như bây giờ…

Cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông luôn trực tiếp và đơn giản, thời gian hút một điếu thuốc cũng nói được kha khá.

Diệp Tây Thành đứng dậy, “Anh vẫn chưa về sao?”

Thiệu Chi Quân “ừ” một tiếng, cũng không nói không muốn về nhà. Anh ấy tắt máy tính, cùng Diệp Tây Thành ra khỏi văn phòng. Hôm nay là thứ 6, có lẽ Diệp Nhuế đã đưa bọn trẻ đến Thượng Hải.

Nhưng anh ấy không muốn quay về chút nào, trở về ngoại trừ không ngừng cãi vã cũng không còn gì khác.

Vô cùng nhàm chán.

Diệp Tây Thành đi đến văn phòng của Bùi Ninh, Thiệu Chi Quân bước đến thang máy bên kia.

Bùi Ninh cảm giác bản thân mình chưa kịp làm gì Diệp Tây Thành đã quay trở lại rồi, “Sao nhanh vậy anh?”

Diệp Tây Thành: “Cũng không phải nói chuyện về đối tượng, cần nhiều thời gian làm gì chứ.” Bắt đầu thu dọn đồ đạc giúp cô, chuẩn bị tan làm về nhà.

Bùi Ninh cười: “Ý của anh chính là, chỉ có nói chuyện với em mới cần nhiều thời gian đúng không?”

Diệp Tây Thành “ừ” một tiếng, kéo cô rời đi.

“Đi thang bộ đi anh, vừa vặn có thể ra mồ hôi.”Bùi Ninh chỉ tay về phía bên trái, bên đó chính là lối đi an toàn, bình thường cửa kính đều khóa, có thẻ quẹt.

Diệp Tây Thành nhìn cô: “Em còn sức đi sao?”

“Có chứ.” Bùi Ninh nói: “Bình thường em đều đi thang bộ, đã quen rồi.”

Diệp Tây Thành tùy theo cô, cùng cô đi thang bộ.

Đi hơn 20 tầng, Bùi Ninh thật sự cảm thấy có hơi mệt.

Diệp Tây Thành quàng lại khăn cổ cho cô, “Còn đi được nữa không?”

“Anh để tài xế quay về rồi sao?”

“Ừ.”

Bên này cách chung cư của bọn họ không xa, anh qua bên này đã bảo tài xế quay về.

Bùi Ninh: “Vậy chúng ta tản bộ ngắm cảnh đêm đi.” Cô ôm lấy cánh tay Diệp Tây Thành, toàn bộ trọng lượng cơ thể của cô đều do anh chống đỡ. Đã rất lâu rồi cô cùng Diệp Tây Thành không thong thả tản bộ sau giờ tan làm như này rồi.

Đi qua cửa hàng tiện lợi, Diệp Tây Thành nói muốn vào mua đồ.

“Anh muốn mua gì chứ?” Cô thuận miệng hỏi.

Diệp Tây Thành: “Bao.”

Với trạng thái như bây giờ, trưa nay còn phải uống thuốc, không phù hợp với việc làm mà không đeo bao.

Diệp Tây Thành rất nhanh đã từ cửa hàng tiện lợi ra, nói với cô: “Buổi tối về nhà ra mồ hôi, nói không chừng sẽ hết sốt.”

Bùi Ninh: “Nhưng em không có sức.”

Diệp Tây Thành: “Không cần em động.” Lại nói: “Có lần nào em động sao?”

Bùi Ninh: “......”

Ăn cơm xong, Bùi Ninh đi tắm nước nóng nên thoải mái không ít, nhưng toàn thân vẫn còn đau mỏi, đầu cũng khó chịu.

Diệp Tây Thành điều chỉnh nhiệt độ phòng ngủ lên cao, mặc áo phông cũng thấy nóng.

“Không được phép hôn môi, ngộ nhỡ anh bị lây thì sao.” Bùi Ninh nghiêng mặt.

Diệp Tây Thành hôn cổ cô, “Để anh xoa bóp cho em, giảm đau nhức.”

“Có tác dụng sao?”

“Tay nghề không chuyện nghiệp, nhưng chắc là sẽ có hiệu quả.” Anh đi vào phòng tắm lấy tinh dầu.

Bùi Ninh đã nằm sấp trên giường, trên người phủ khăn tắm.

Diệp Tây Thành định vén khăn tắm lên nhưng lại bị Bùi Ninh ấn xuống, ra hiệu anh tắt đèn đi.

Không tắt đèn cũng không được, cô giữ chặt lấy khăn tắm không buông. Diệp Tây Thành nghĩ cô xấu hổ nên đành đi tắt đèn. Cởi khăn tắm ra, yết hầu anh chuyển động nhẹ, hơi thở ngưng trệ, cúi người hôn xuống lưng cô.

Bùi Ninh co rúm lại, “Ngứa.”

Diệp Tây Thành lại hôn xuống, ném khăn tắm sang một bên, xoa bóp toàn cơ thể cho cô.

Sau khi xoa bóp cơ thể thoải mái hơn nhiều.

Bùi Ninh xoay người định nằm ngửa lại nhưng Diệp Tây Thành không cho, đè lại bắt đầu hôn cô.

Bùi Ninh: “Em nằm sấp không thoải mái.”

Diệp Tây Thành: “Chút nữa khác ổn.”

Đầu lưỡi anh nóng bỏng.

Cũng có thể là nhiệt độ của chính cơ thể cô.

Không biết có phải là do bị ốm hay không, Bùi Ninh cảm thấy khó thở. Bị anh hôn như vậy cô cảm thấy khó thở, vẫn luôn nhỏ giọng lầm bầm, sau không chịu được nữa: “Diệp Tây Thành, em sắp không thở được nữa.”

Cô hít thở sâu.

Diệp Tây Thành không trả lời, vẫn đang hôn cô.

Mấy giây sau, Diệp Tây thành ngẩng đầu: “Gọi anh anh sẽ không hôn nữa.”

Mới đầu cô không gọi, sau đó không ngừng run rẩy nhưng Diệp Tây Thành vẫn không buông tha cho cô.

“Chồng à.”

Diệp Tây Thành dừng lại, vươn tay lấy bao.

Sau đó hai người ôm chặt lấy nhau.

Hai chân Bùi Ninh quấn lấy eo anh, chịu đựng sức mạnh của anh.

Bùi Ninh ôm chặt lấy cổ anh, muốn hôn anh nhưng sau đó lại dừng lại. Diệp Tây Thành không quan tâm đến việc cô có bị cảm hay không, mở môi cô ra, tiến thẳng vào.

Sau khi kết thúc, cả người Bùi Ninh toàn là mồ hôi. Diệp Tây Thành lấy chăn cuốn chặt người cô lại, hôn lên trán cô: “Anh đi rót nước cho em, uống càng nhiều nước sẽ ra mồ hôi, ngày mai chắc sẽ khỏi.”

Bùi Ninh yếu ớt gật đầu, ngay cả “vâng” cũng không thèm nói.

Bùi Ninh còn cho rằng sau khi vận động sẽ tốt hơn chút, kết quả hôm sau còn nghiêm trọng hơn.

Diệp Tây Thành đã ra sân bay, đầu óc cô mê muội, uống thuốc xong lại tiếp tục ngủ.

Mơ hồ ngủ cả một ngày thứ 7, uống thuốc cũng không có tác dụng, còn sốt cao hơn.

Thật sự không thể chống cự lại được nữa, sáng chủ nhật Bùi Ninh đến bệnh viện.

Chuyển mùa nên có nhiều người bị cảm, phòng truyền dịch của bệnh viện luôn trong tình trạng quá tải.

Từ bệnh viện đi ra đã là buổi trưa, Bùi Ninh đi gần đó ăn trưa. Cơ thể đã thoải mái không ít, cô không về nhà mà đến thẳng công ty.

Hai ngày nay không đến công ty, công việc trước đó vẫn còn đang chồng chất.

Bận rộn khoảng hai tiếng, Bùi Ninh ngáp mấy cái, vừa mệt lại buồn ngủ.

Trong văn phòng có phòng nghỉ ngơi, cô định chợp mắt một lúc sau đó tiếp tục làm việc.

Kết quả giấc ngủ này rất ngon, lúc tỉnh dậy đã sắp 6 giờ.

Trời đã tối.

Hôm nay là cuối tuần nên không biết mấy người Thiệu Chi Quân tăng ca không, nếu như không có ai tăng ca Bùi Ninh định về nhà. Nếu như một mình cô ở lại đây cũng có chút sợ.

Mở cửa phòng ra, hành lang bên cô tối om, lúc trưa đến trời vẫn còn sáng nên cô không bật đèn hành lang, đèn phía trước vẫn còn sáng.

Thiệu Chi Quân có lẽ là đang tăng ca, cô chuẩn bị bước qua đó chào hỏi.

Trong phòng có tiếng trò chuyện.

“Ý của cô chính là kéo Bùi Ninh xuống nước, chúng ta đều bình an vô sự. Chúng tôi và tài khoản của cô đều được giải quyết.”

“Không biết cô ta nắm thóp được chúng ta bao nhiêu.”

“Có thể là không ít, cũng có thể không đủ để đe dọa chúng ta.”

“Như vậy không thể đánh cược, ai biết được là cô ta không có chứ? Con thỏ nhỏ nóng nảy cũng cắn người, nếu công ty của cô ta cùng tổng giám đốc Diệp sáp nhập, cô ta còn không kéo chúng ta xuống cùng sao?”

“Có điều cô ta cũng đã cho chúng ta một hồi chuông cảnh tỉnh, là mấy năm nay chúng ta bất cẩn.”

“Cũng không thể kéo Bùi Ninh xuống nước được, đến lúc đó chúng ta không cho tổng giám đốc Diệp mặt mũi.”

Lúc này Thiệu Chi Quân mới nói, “Nếu thật sự muốn khổ trước sướиɠ sau nhất định phải kéo Bùi Ninh xuống, cùng hội cùng thuyền với chúng ta.”

“Nhưng… tổng giám đốc Diệp đối với anh…” Không phải một từ hay để diễn tả.

Một mảng yên tĩnh.

Thiệu Chi Quân: “Vậy cũng không còn cách nào khác, nếu như muốn lưu lại cho chúng ta một đường thoát. Tôi cùng Diệp Nhuế… nói không chừng ngày nào đó sẽ ly hôn. Khi đó Diệp Tây Thành còn để ý đến mối quan hệ này sao? Không đâu. Bây giờ cậu ta đối xử với tôi tốt cũng bởi vì tôi là chồng của Diệp Nhuế, chả qua là cậu ta đối xử tốt với chị mình.”

Dừng mấy giây, anh ta nói tiếp: “Nếu như về sau thực sự có vấn đề, nếu như nhà họ Diệp không giậu đổ bìm leo đã là một ân huệ. Tôi không hy vọng bọn họ đối xử với tôi thế nào, nếu như Bùi Ninh cũng tham gia vào Diệp Tây Thành không thể không quan tâm Bùi Ninh, như vậy chúng ta mới an toàn.”

Có người lo lắng: “Nhưng Bùi Ninh tính phòng vệ rất cao, muốn kéo cô ta xuống, khó lắm.”

Thiệu Chi Quân: “Cô ta một nửa đã cùng thuyền với chúng chúng ta rồi.”

“Anh có ý gì?”

“Tôi đã bảo Diệp Nhuế lấy ủy quyền của Diệp Tây Thành, có sự ủy quyền của Diệp Tây Thành cô ta sẽ không đề phòng. Giao dịch chiều mai chính là một giao dịch lớn, chúng sẽ được hoạt động dưới danh nghĩa của Bùi Ninh, sau này cô ta sẽ tham gia vào tất cả các giao dịch.”

Bùi Ninh ôm chặt trái tim mình, tim cô đập rất nhanh.

Trong văn phòng mấy người vẫn đang thương lượng cho buổi giao dịch ngày mai.

Cô không thể tiếp tục nghe trộm, ngộ nhỡ có người phát hiện sẽ phiền phức.

Cô dựa vào tường chạy về văn phòng của mình, cũng may dưới đất có thảm. Cô vẫn kiễng chân theo phản xạ có điều kiện, sợ mình phát ra tiếng động.

Thiệu Chi Quân cùng mấy người không phát hiện ra bên ngoài có gì khác thường, vẫn nói tiếp.

Có người hỏi Thiệu Chi Quân: “Diệp Nhuế có biết anh lấy ủy quyền của Diệp Tây Thành làm gì không?”

Thiệu Chi Quân dập điếu thuốc: “Không biết.”

Bùi Ninh trở về văn phòng của mình thì tắt đèn đi, buổi chiều cô ngủ ở trong phòng nghỉ, đèn ở trong văn phòng cô không mở. Bọn họ cho rằng hôm nay cô không đến tăng ca.

Hô hấp bình phục, cô lặng lẽ mở cửa ra để lại một khe hở.

Đèn bên hành lang Thiệu Chi Quân vẫn sáng, đoán là nửa tiếng nữa cũng không rời đi.

Bùi Ninh hít thở sâu, để bản thân mình điềm tĩnh trở lại.

Uống một cốc nước lớn, lý trí dần dần khôi phục, Bùi Ninh lấy túi ra tìm thẻ ra vào.

Cửa văn phòng Thiệu Chi Quân không nhìn được bên này của cô, bên này cũng tối nên bọn họ sẽ không chú ý.

Cô khóa cửa văn phòng lại, quẹt thẻ, đi thang bộ xuống.

Cho đến bây giờ Bùi Ninh vẫn không dám tin Thiệu Chi Quân vậy mà tính toán đổ hết mọi thứ lên lên đầu mình.

Hóa ra lúc trước Thiệu Chi Quân cam đoan với Diệp Tây Thành, nói cái gì mà sẽ đề phòng Diêu Hi hóa ra là giấu đầu hở đuôi.

Bùi Ninh không dám đi cửa chính đại sảnh, sợ gặp phải mấy người Thiệu Chi Quân hoặc người quen, cô trực tiếp đi thẳng qua cửa sau đi vòng sang tòa nhà kế bên.

Bên này dòng người qua lại.

Trời đã tối, cô đã sớm hòa vào biển người dưới màn đêm.
« Chương TrướcChương Tiếp »