Chương 25: 25: Vết Cào

Dịch: Anh Đào

Beta: Cá nhỏ

Diệp Tây Thành mua thuốc xong trực tiếp quay lại xe, Bùi Ninh vẫn luôn nhìn anh.

"Nhìn gì anh chứ?" Diệp Tây Thành điềm nhiên như không hỏi.

Bùi Ninh: "Một ngày anh hút mấy điếu?"

Diệp Tây Thành: "Không cố định, bận thì ngày anh không hút điếu nào, rảnh thì hút mấy điếu."

"Anh bớt hút đi."

"Được."

Diệp Tây Thành đưa thuốc và bật lửa vừa mua cho cô: "Để ở chỗ em đi, ngày hút mấy điếu tùy em quyết định."

Bùi Ninh: "...." Không kịp đề phòng.

Diệp Tây Thành trực tiếp đặt thuốc lên đùi cô, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bùi Ninh tạm thời đặt thuốc lá và bật lửa vào trong túi xách: "Đặt ở chỗ em rồi thuốc hết hạn anh cũng không được nửa điếu đâu."

Diệp Tây Thành: "Vậy anh không hút nữa."

Anh không nghiện thuốc lá lắm, lúc đi xã giao sẽ hút hai điếu.

Từ lúc cô trở về, rất lâu rồi anh không hút.

Đến dưới lầu công ty, anh bảo Bùi Ninh lên lầu trước, anh đi gọi điện thoại.

Bùi Ninh mở chai nước đã uống trước đó đưa cho anh, "Uống thêm chút đi anh." Hôm nay đại khái anh đã đem những lời trong một tháng nói hết, phá vỡ kỷ lục trước đó.

Lúc Diệp Tây Thành đang uống nước Bùi Ninh chỉnh lại áo sơ mi cho anh, vừa rồi cô ôm anh nên áo sơ mi có chút nhăn.

Anh nói: "Không sao, chút nữa anh thay cái khác."

Bùi Ninh vẫn cố gắng chỉnh lại cho anh, lúc lên lầu có đi ngang qua khu thư ký, hình ảnh của anh phải lưu ý.

Bùi Ninh lên lầu, tài xế cũng xuống xe, trên xe chỉ còn lại mình Diệp Tây Thành, anh gọi điện thoại cho trợ lý Vạn, "Cuối năm anh vẫn nên quay lại để giúp tôi."

Trợ lý Vạn: "Vậy Bùi Ninh..."

Diệp Tây Thành: "Lúc đó cô ấy đến công ty ở Thượng Hải, cách nhà gần."

Trợ lý Vạn hiểu chuyện gì vừa mới nói, "Để Bùi Ninh đầu tư vào Hoa Ninh?"

"Ừ."

Đến công ty đầu tư có lợi cho kế hoạch nghề nghiệp của Bùi Ninh, có điều Vạn Đặc vẫn nhắc nhở anh: "Nhảy dù sang bên đó? Tạm thời bên đó không có vị trí tuyển dụng."

Diệp Tây Thành: "Trong lòng tôi có tính toán."

Trợ lý Vạn: "Được.

Còn điều gì khác muốn tôi làm không?"

Diệp Tây Thành dặn dò: "Biệt thự mà tôi đầu tư gần đây là biệt thự gần nhất với Hoa Ninh bên Thượng Hải, anh cho người bắt đầu sửa soạn, trang trí theo phong cách mà Bùi Ninh thích, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh phong cách của cô ấy."

Trợ lý Vạn: "Tôi sẽ đi sắp xếp."

Diệp Tây Thành "ừ" một tiếng.

Anh và Bùi Ninh cũng coi như là ổn định, trở về Thượng Hải làm việc cô có thể thường xuyên về thăm ông bà, có thời gian ở cùng ông bà hơn.

Trợ lý Vạn định tối nay mới báo cáo công việc cho Diệp Tây Thành, nhưng bây giờ liền báo cáo luôn: "Tổng giám đốc, tôi sẽ báo cáo với anh về tình hình của dự án cơ sở hạ tầng thông tin liên lạc ở Pháp."

Lúc đầu anh không tham gia đàm phán dự án này, là Bùi Ninh tham gia, còn làm phiên dịch viên cho Diệp Tây Thành.

Có điều về sau anh sẽ tiếp nhận nó, ý của Diệp Tây Thành là mấy năm trước Bùi Ninh làm việc quá bận rộn, thể lực cạn kiệt, anh muốn mượn thời gian cô làm trợ lý của anh để điều hòa lại.

Trợ lý Vạn trực tiếp nói: "Doanh nghiệp Hi Hòa cũng cũng tham gia đấu thầu."

"Hi Hòa?" Diệp Tây Thành cau mày, anh nhớ không nhầm: "Hi Hòa không đủ tư cách đảm nhận một dự án lớn như vậy."

Trợ lý Vạn: "Hi Hòa lần này mượn tư cách của Hạng Thị, chủ tịch Diêu đã nói chuyện với bố Hạng Dịch Lâm, còn về phân chia như nào tạm thời chưa biết."

Bây giờ thỏa thuận hợp tác toàn diện của dự án EFG này đã được ký kết, trong tương lai Hạng Dịch Lâm sẽ không tránh khỏi việc gặp phải Diệp Tây Thành.

Hi Hòa sợ Hạng Thị thay lòng đổi dạ, lại lần nữa quay đầu ăn cỏ cũ tìm Hoa Ninh tái hợp, nếu như vậy Hi Hòa còn có thể tiếp tục cung cấp pin cho Hạng Thị không, cho dù không xác định, ô tô Hạng Thị vẫn là khách hàng lớn nhất của pin Hi Hòa.

Vì vậy Hi Hòa chuẩn bị mượn tư cách của Hạng Thị để đảm nhận dự án này, sau đó trả cho Hạng Thị một khoản phí khổng lồ, dự án này về cơ bản là Hi Hòa kiếm tiền về cho Hạng Thị.

Vì để giữ được trái tim Hạng Thị, Hi Hòa đã chiến đấu hết mình.

Trợ lý Vạn lo lắng: "Bên Pháp bên kia chính là sân nhà của Hạng Dịch Lâm." Tập đoàn Hoa Ninh của bọn họ lợi thế yếu hơn một chút.

Diệp Tây Thành nhàn nhạt đáp: "Thế thì sao?"

Trợ lý Vạn hiểu, tiếp tục báo cáo công việc khác, "Tổng giám đốc, dự án CSA, ngày mai tôi sẽ qua đó kết nối với chính quyền địa phương bên đó."

Diệp Tây Thành: "Ừ, cuối tuần tôi cũng qua đó."

CSA:Community Support Agriculture, nông nghiệp hỗ trợ cộng đồng.

Dự án bắt đầu hoạt động vào năm ngoái, nông trại được xây dựng ở quê hương của Bùi Ninh.

Lúc Diệp Tây Thành đến văn phòng, liền để thư ký thông báo cuộc họp lúc 5 giờ rời xuống 6 giờ.

Thư ký khó hiểu, nhưng vẫn đáp: "Được, tôi lập tức đi thông báo."

Cho đến khi rời khỏi văn phòng Diệp Tây Thành, thư ký vẫn không hiểu, họ nghĩ anh cũng không tham gia, sao lại thay đổi thời gian rồi? Từ trước đến nay anh không quan tâm chuyện này.

Không kịp nghĩ nhiều, cô ấy nhanh chóng đi thông báo.

Bùi Ninh đúng lúc đi tìm thư ký lấy mấy phần tài liệu, thuận miệng hỏi: "Sao lại thay đổi thời gian rồi?" Còn cho rằng bộ phận phụ trách tạm thời có chuyện.

Thư ký lắc đầu, đưa cằm hất về phía văn phòng Diệp Tây Thành.

Bùi Ninh hiểu, là ý của Diệp Tây Thành.

Thư ký nói thêm: "Có điều có hoãn hay không hoãn thì sau khi hội nghị kết thúc bọn họ cũng không thể rời đi."

"Hả?" Bùi Ninh không hiểu.

Thư ký: "Tối nay 9 giờ còn có một hội nghị, là cuộc họp video với bộ phận kinh doanh ở bên nước ngoài.

Có điều hội nghị đó chị Bùi không cần tham gia, trợ lý Vạn sẽ chủ trì."

Bùi Ninh gật đầu, thảo nào cô không biết có cuộc họp đó.

"Cô vừa định quay trở về văn phòng của mình, Diệp Tây Thành đi ra, "Trợ lý Bùi, 10 phút sau bắt đầu mở họp với đầu tư Hoa Ninh bên kia."

Thư ký bừng tỉnh, hóa ra trợ lý Bùi còn có việc khác cần làm, vì vậy hội nghị lúc 5 giờ đã lùi lại.

Bùi Ninh cầm mấy đồ cần dùng cho cuộc họp đến văn phòng của Diệp Tây Thành, cô không quét thẻ vào mà trước tiên gõ cửa.

Bây giờ cô đã nhớ kỹ, nhất định phải nhận được câu trả lời của Diệp Tây Thành mới tiến vào.

Bên trong không trả lời, Bùi Ninh tiếp tục gõ cửa, "Tổng giám đốc."

Diệp Tây Thành tự mình qua mở cửa, sau khi Bùi Ninh bước vào, anh đóng cửa lại còn khóa cửa từ bên trong.

Bùi Ninh nghĩ, mở có cuộc họp thôi mà, cần phải bảo mật như vậy sao?

Diệp Tây Thành: "Nhìn gì anh?"

Bùi Ninh: "Anh khóa cửa trong làm gì chứ?"

Diệp Tây Thành hất cằm về phía phòng nghỉ, "Vào đi, có chuyện cần nói với em?"

Bùi Ninh vô thức nhìn đồng hồ, "Kịp mở họp chứ?"

"Ừ." Diệp Tây Thành bình thản đáp, tự mình đi đến phòng nghỉ, Bùi Ninh bước vào theo sau anh, ngay khi cô vừa mới bước vào, cửa tự động đóng lại.

Căn phòng tối đen như mực, tất cả rèm che cửa sổ đã được kéo ra, chỉ còn vài ánh sáng lọt qua khe cửa phòng tắm, miễn cưỡng có thể nhìn thấy giường ở đâu.

Bùi Ninh mơ hồ, sau khi phản ứng lại biết anh có ý gì, nhưng cô vẫn giả ngu hỏi: "Anh muốn nói gì với em?"

Căn phòng ngoại trừ ái muội ra không còn gì khác.

Diệp Tây Thành ôm cô vào lòng, động tác rất nhẹ, xoa xoa má cô: "Em đi tắm trước đi, anh đi lấy quần áo cho em." Sau đó buông cô ra sau đó đi vào tủ quần áo của chính mình đưa cho cô mặc.

Bùi Ninh nhỏ giọng nói: "Bên ngoài còn có thư ký đấy."

Diệp Tây Thành: "Ban nãy gọi em vào họp, tất cả mọi người đều nghe thấy."

Anh tìm một bộ quần áo ở nhà đặt bên giường, cũng không thúc giục cô, để cho cô có thời gian chuẩn bị và tiêu hóa.

Anh bỏ áo sơ mi ra khỏi quần và bắt đầu cởi cúc áo.

Bùi Ninh đừng đó không động đậy, vẫn luôn nhìn anh, trong ánh sáng mờ ảo, anh đặc biệt gợi cảm và quyến rũ, xung quanh được bao phủ bởi những hormone mạnh mẽ tỏa từ người anh.

Chút lý trí duy nhất của Bùi Ninh còn xót lại: "Về nhà đi anh."

Toàn bộ cúc áo sơ mi của Diệp Tây Thành đều đã được cởi ra, anh bước tới ôm cô thấp giọng nói: "Anh muốn em ngay bây giờ."

Vừa rồi anh đã kiềm chế lại kiềm chế nhưng vô dụng.

Sự bốc đồng không lý trí này trước nay chưa từng có.

Anh khàn giọng nói: "Em...em không muốn anh sao?" Anh cắn vào má cô, cố gắng kiềm chế hô hấp của mình.

Nụ hôn của anh đi từ má đến sống mũi của cô, sau đó chiếm lấy môi cô.

Bùi Ninh bắt đầu chậm rãi đáp lại anh, cô ném tập giấy và bút trên tay xuống bàn cách đó không xa, tập giấy trượt trên bàn một đoạn sau đó dừng lại ở mép bàn, bút đen trực tiếp rơi xuống đất.

Cô dùng tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên hôn anh.

Nụ hôn này một chút dịu dàng cũng không có, gần như gọi là cắn, là Bùi Ninh cắn Diệp Tây Thành, xen lẫn giải tỏa.

Không dễ gì hai người mới trút bỏ được nỗi lòng, còn là những chuyện đau lòng.

Hôn xong, nước mắt cô rơi xuống.

Diệp Tây Thành vốn dĩ muốn để cô đi tắm trước, bây giờ làm gì có thời gian quan tâm chứ.

Cho dù có mất lý trí đến đâu đi chăng nữa anh vẫn nghĩ cô chỉ có một bộ quần áo này ở trong phòng nghỉ của anh, không thể làm bẩn cũng không thể làm nhăn, một chút nữa còn phải mở họp.

Anh buông cô ra, bước vào phòng tắm lấy khăn choàng tắm.

Bùi Ninh bị anh hôn gần như mất oxy, vừa mới hoàn hồn được mấy giây, anh từ trong nhà tắm đi ra, "Anh lấy áo choàng tắm..." làm gì? Mấy chữ sau còn chưa nói ra, Diệp Tây Thành đem cả môi của cô vào trong miệng của mình, mấy chữ kia lại bị cô nuốt xuống.

Sau đó quần áo làm thế nào mà được đặt ở cuối giường, một chút ấn tượng cô cũng không có.

Gió từ điều hòa thổi ra khiến cô không khỏi rùng mình, Diệp Tây Thành dùng áo choàng tắm quấn lấy người cô.

Diệp Tây Thành buông môi cô ra, bắt đầu hôn từ cằm cô, cuối cùng Bùi Ninh cũng có thể hô hấp, hít một hơi thật sâu.

Diệp Tây Thành bế cô lên, không có sự trói buộc của váy, Bùi Ninh dùng chân của mình quấn lấy eo anh giống như trước đây.

Diệp Tây Thành trực tiếp bế cô đi đến cái bàn trong văn phòng bên cạnh giá sách, đặt cô ngồi xuống đó, cô vẫn ôm chặt lấy eo của anh.

Nước mắt trên mặt Bùi Ninh vẫn chưa hoàn toàn khô hẳn, Diệp Tây Thành lấy mu bàn tay của mình lau cho cô, từ góc bàn lấy ra cái hộp màu xanh ngọc.

Bùi Ninh định thần lại: "Anh mua lúc nào thế?"

Phòng nghỉ vẫn luôn do cô sắp xếp thu dọn, về cơ bản anh có cái gì cô đều biết, càng huống chi nói đến trong nhà.

Diệp Tây Thành xé bao ra, "Lúc mua thuốc."

Bùi Ninh: "......" Mọi nghi vấn lúc trước đều đã rõ ràng, anh không phải đi mua thuốc, chính là đi mua thứ này.

Diệp Tây Thành đưa đồ đặt vào trong tay Bùi Ninh, "Em đeo cho anh." Anh chống hai tay lên bàn sau đó tiếp tục hôn cô.

Bùi Ninh căng thẳng trong chốc lát, sau đó nhắm mắt lại, tay từ từ tiến lại gần người anh.

Phòng nghỉ cách âm quá tốt, tất cả âm thanh bên ngoài đều bị chặn lại, lúc này trong phòng cô chỉ nghe thấy tiếng thở của Diệp Tây Thành, càng ngày càng gấp gáp, giọng mũi cũng dày đặc.

Lực anh hôn cô cũng lớn hơn nhiều.

Cô 18 tuổi đã cùng anh ở bên nhau, mấy năm đó những chuyện thân mật làm cũng không ít, nhưng hiện tại đột nhiên Bùi Ninh có chút căng thẳng không giải thích được, tay không tự chủ mà run lên, một phút qua đi mà vẫn chưa đeo xong.

Sau đó không còn cách nào khác, cô chỉ có thể dừng hôn Diệp Tây Thành, vừa nhìn vừa đeo lên cho anh.

Tay cô nóng bỏng, sau đó lan đến cả mang tai.

Lại nửa phút nữa trôi qua, cuối cùng cũng đeo được.

Bùi Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, Diệp Tây Thành ôm lấy vai cô, hai người nhìn nhau trong chốc lát, đều chủ động hôn đối phương, đặc biệt là Diệp Tây Thành, muốn đem cô khảm vào trong cơ thể mình.

Anh không cho cơ thể cô quá nhiều thời gian thích ứng, khoảng cách giữa hai người là âm.

Tay và chân của Bùi Ninh bị anh cầm đến phát đau, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn chịu đựng.

Sau đó tất cả âm thanh của cô đều bị nụ hôn Diệp Tây Thành chặn lại.

Mặt bàn quá cứng, Bùi Ninh nằm lâu nên eo bị đau, cô thương lượng với Diệp Tây Thành: "Em đứng dậy dựa vào vai anh được không?"

Diệp Tây Thành không quan tâm lời cô nói.

Bùi Ninh: "Diệp Tây Thành được không?"

Cô kìm nén lại không phát ra bất cứ âm thanh nào khác.

Diệp Tây Thành: "Đợi chút."

Bây giờ trừ xương quai xanh của anh có thể nhìn, tất cả chỗ khác đều bị cô cắn, cào.

Vết xước bị thấm mồ hôi, bây giờ toàn bộ thân trên của anh đều đau nhức, anh làm sao có thể để cho cô tiếp tục làm việc ác.

Bùi Ninh nằm trên bàn, hai tay nắm lấy mép bàn, cô cảm giác giây tiếp theo cô sẽ ngã từ trên cái bàn này xuống, "Nhẹ chút, bàn bị anh đυ.ng sắp hỏng rồi."

Sức lực của Diệp Tây Thành không giảm đi chút nào.

Bùi Ninh không chịu được, các ngón chân của cô đều căng cứng.

Về sau, giọng cũng khàn đi.

Không biết là nước mắt hay mồ hôi, lăn từ má xuống.

Cô muốn hôn, muốn anh ôm cô, nhưng tư thế này khó có thể.

Lúc kết thúc, Bùi Ninh hét tên anh, giọng nức nở còn có làm nũng, Diệp Tây Thành cảm giác cô sắp lêи đỉиɦ, anh nắm lấy vai cô dùng sức ôm chặt cô vào lòng.

Cả hai người cùng lúc gọi tên nhau, giọng nói trùng hợp.

Sau khi sóng to gió lớn qua đi, mọi thứ dần trở nên tĩnh lặng.

Diệp Tây Thành ôm lấy cô, Bùi Ninh đặt cằm của mình lên vai của anh, ai cũng không lên tiếng, bây giờ Bùi Ninh mới phát hiện cô thích cảm giác tĩnh lặng như này, không có nhiều lời vô nghĩa, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.

Cho đến khi cô hoàn toàn bình phục lại, Diệp Tây Thành mới buông cô ra, "Em đi tắm đi."

"Anh tắm trước đi." Bùi Ninh vẫn còn mệt, tiếp tục ngồi trên bàn nghỉ ngơi.

Diệp Tây Thành đi vào phòng tắm, không đóng cửa, có điều ở vị trí của Bùi Ninh cũng không nhìn thấy anh, rất nhanh trong phòng tắm đã truyền đến tiếng nước chảy.

Bùi Ninh khép áo choàng lại, nhìn thời gian, mới 3 giờ rưỡi.

Diệp Tây Thành tắm rất nhanh, lúc cô đang thất thần anh đã đi ra, ôm cô từ bàn lên: "Tắm xong rồi nằm."

Bùi Ninh bước vào phòng tắm định đóng cửa, Diệp Tây Thành nói: "Không cần gội đầu đâu."

Bùi Ninh vô thức sờ tay lên tóc, vừa rồi ra mồ hôi, không gội sao được?

Cô nói: "Em gội qua thôi."

Diệp Tây Thành: "Dậy rồi gội sau."

Bây giờ Bùi Ninh quả thực vừa buồn ngủ lại mệt, cô chạy đến giường nằm xuống: "5 giờ gọi em." Cô nói với Diệp Tây Thành.

"Ừ." Diệp Tây Thành lấy điện thoại qua đặt báo thức.

Bùi Ninh nằm xuống giường, chăn gối đều là mùi của anh, cô vừa liếc mắt nhìn, cơ thể lại chìm xuống, Diệp Tây Thành đè lên người cô, cô đẩy anh: "Đè chết em mất, em không thở được."

Diệp Tây Thành đứng nửa người dậy, kéo chăn giữa hai người sang một bên, cúi người bắt đầu hôn cô, thân thể Bùi Ninh vẫn còn mẫn cảm, anh hôn cô, cô bất giác run lên.

Bùi Ninh: "Em muốn ngủ một lúc." 6 giờ còn mở họp, không thể tiếp tục điên cuồng nữa.

Diệp Tây Thành: "Anh tự có tính toán, sẽ không để em đến muộn.

Nếu như đến muộn, anh gọi điện thoại qua đó nói hội nghị bên này vẫn chưa kết thúc."

Bùi Ninh: "..."

Lần trên giường này anh cho cô những nụ hôn và màn dạo đầu đầy đủ.

Bùi Ninh cảm giác lần này cùng lần trước hoàn toàn khác nhau, lần trước đơn giản chỉ là thô bạo, chỉ là mãnh liệt chiếm giữ thân thể của nhau.

Lần này là dịu dàng nhẫn nại, thuộc về tâm hồn.

Bùi Ninh khều khều cổ anh: "Em nói làm sao mà anh lại suy nghĩ chu đáo để cho em ngủ một tiếng chứ?"

Diệp Tây Thành: "Anh chỉ nói để em nằm lên giường chứ không bảo để em ngủ."

Bùi Ninh: "..."

Lúc mới đầu chuyển động còn nhẹ nhàng, sau đó vẫn là kịch liệt.

Không có tiếng bàn, trong phòng chỉ còn hơi thở của nhau.

Lần này thời gian so với lần trước lâu hơn rất nhiều, thể lực Bùi Ninh cũng dần cạn kiệt, cô nói: "Em còn muốn họp nữa, để dành cho em chút sức đi."

Diệp Tây Thành gật đầu, chỉ là gật đầu, không có ý định kết thúc.

Vào thời khắc cuối cùng, theo lực đạo của anh, ngón chân Bùi Ninh duỗi ra, ngay giây phút đó cô mất đi nhận thức, Diệp Tây Thành chỉ cảm thấy cổ mình nóng bỏng, đau rát.

Đúng lúc báo thức kêu.

Bùi Ninh giật mình, "5 giờ rồi?"

Diệp Tây Thành: "5 giờ 20, đủ để em tắm rửa." Nói xong hôn cô.

Bùi Ninh không quan tâm đến sự vuốt ve của anh, đẩy anh ra, cầm quần áo chạy vào trong nhà phòng tắm.

Tay Diệp Tây Thành không trụ được, anh ngã xuống giường, anh: "..."

Đây là lần tắm gội nhanh nhất của Bùi Ninh, cả gội đầu mà mới có 20 phút, cô cầm máy sấy tóc lên, vừa bật lên lại quay ra cửa gọi: "Diệp Tây Thành."

"Hả?" Diệp Tây Thành bắt đầu mặc áo choàng tắm, dọn dẹp giường.

"Anh qua đây sấy tóc giúp em."

Diệp Tây Thành bỏ công việc trong tay xuống đi vào phòng tắm, cô đưa máy sấy cho anh: "Anh sấy tóc giúp em, em còn phải mặc quần áo sau đó trang điểm nữa, nếu không sẽ tới không kịp."

Đợi cô mặc quần áo xong mới nhớ ra là không mang theo túi trang điểm.

Diệp Tây Thành mở máy sấy ở mức to nhất, tai Bùi Ninh không chịu được, cố cũng nóng rực: "Anh mở gió nhỏ chút, nóng chết em rồi, rốt cuộc là anh có biết sấy tóc không? Sấy tóc không để gần như vậy."

Diệp Tây Thành: "Không biết." Trước đây anh có sấy tóc cho cô nhưng số lần không nhiều, sớm đã không nhớ được làm như nào.

Bùi Ninh ghét bỏ đẩy anh ra, "Không cần anh nữa, tự em làm."

Thu dọn toàn bộ xong, cách thời gian mở họp còn mười phút nữa.

Bùi Ninh ra phòng ngoài tìm tập giấy và bút.

Diệp Tây Thành đem ga giường đổi sang cái mới, ngẩng đầu nhìn cô: "Tóc sấy khô rồi?"

Bùi Ninh: "Vâng." Cô cúi xuống nhặt bút lên, không có thời gian nói chuyện phiếm, cô đi ra ngoài để bình phục lại hơi thở.

"Em đi đây." Cô hét vào bên trong, cũng không quan tâm Diệp Tây Thành có nghe thấy không, cô mở cửa chạy từng bước nhỏ về văn phòng của mình.

Bên khu thư ký, tất cả mọi người đều đang bận làm việc, giày cao gót của Bùi Ninh giẫm lên thảm, bọn họ chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng đen chạy về phía phòng trợ lý.

Thư ký nhìn thời gian, còn 10 phút nữa.

Một cô thư ký trẻ bên cạnh nói: "Trợ lý Bùi quả thật không dễ dàng gì, đi trên đường mà đều chạy chậm.

Tổng giám đốc cũng thật là, cũng không để thời gian dư dả ra chút, để trợ lý Bùi tan họp trước hai phút?" Sau đó cười nói: "Nếu như là em, tối về nhà nhất định sẽ bắt bạn trai quỳ đầu giường."

Thư ký: "Loại chuyện như quỳ đầu giường này chắc chắn sẽ không xảy ra, hai người họ công tư phân minh, đặc biệt là trợ lý Bùi, có bao giờ em thấy cô ấy làm nũng với tổng giám đốc ở công ty không? Cho dù là lời nói hay cơ thể cũng đặc biệt xa cách.

Nếu không người đàn ông như tổng giám đốc sao chỉ yêu mình trợ lý Bùi chứ?"

Thư ký trẻ trầm ngâm gật đầu: "Cũng đúng."

Bùi Ninh trở lại văn phòng của mình sau đó đi đến phòng nghỉ trang điểm, thời gian không đủ, cô chỉ có thể kẻ mắt, chuốt mascara vài lượt, tô son, mấy bước như lớp nền gì đó toàn bộ đều bỏ qua.

Căn bản là da của cô rất đẹp, cho dù không bôi nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra.

Cô nhìn mình ở trong gương, đầu tóc cùng quần áo không có chỗ nào là không thích hợp, cô cầm điện thoại, máy tính và tư liệu cần dùng cho cuộc họp, vội vàng xuống lầu.

Một giây trước khi bước vào phòng hội nghị cô thầm mắng Diệp Tây Thành, nếu như không phải anh một làm lại một lần, cô làm sao lại vội vã gấp gáp như này chứ.

Cũng may cô không phải là người cuối cùng đến phòng họp.

Trên lầu, Diệp Tây Thành thu dọn phòng xong, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa, nước thấm vào cổ châm chích, sau lưng lại càng rát hơn.

Vừa rồi ở ngoài phòng nghỉ anh không chú ý nhìn gương, bây giờ nhìn vào gương trong nhà tắm, từ yết hầu cho đến xương quai xanh có một vệt máu dài.

Không cần nghĩ, là móng tay Bùi Ninh cào.

Trước đây cô cũng như vậy, mỗi lần làm xong lưng anh đều đau rát.

Nhất là những lúc lần đầu làm chuyện ấy, cô đau, liều mạng cào anh.

Lần cào nghiêm trọng nhất đó chính là hai ngày liền anh không dám tắm.

Diệp Tây Thành lại nhìn vết xước trên cổ, cho dù cài cúc áo sơ mi đến cúc trên cùng cũng không che được, bên ngoài vẫn lộ ra chút máu đỏ tươi.

Tắm xong, Diệp Tây Thành tìm một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào, lại tìm cà vạt để đeo, chiếc cà vạt đẩy cổ áo sơ mi cao lên chút, miễn cưỡng che đi vết xước đó.

Đến khu vực văn phòng bên ngoài, anh chuyển tiếng chuông trở lại, trước đó vì sợ bị làm phiền, mấy cái điện thoại đều bị anh cho về chế độ im lặng.

Cả hai điện thoại đều có cuộc gọi nhỡ, anh mở ra xem, tất cả đều là của anh rể Thiệu Chi Quân..