Editor: Méo
Thư Trinh ngây người ba giây rồi liều mạng xua tay, điên cuồng giải thích, "Không, không phải như cậu nghĩ đâu."
"Không phải xin lỗi cái kia."
Hoắc Trầm bị bộ dạng sốt ruột của cô chọc cho buồn cười, tâm trạng so với vừa nãy tốt hơn nhiều, đuôi lông mày cậu khẽ nhếch, cao giọng hỏi cô: "Vậy xin lỗi cái gì?"
Thư Trinh: "..." Mà cậu ta cũng chẳng cần xin lỗi đâu.
Cô im lặng một lát, nhìn nhân viên phục vụ bê đồ nướng BBQ với tôm hùm đất lên, vội nói: "Vừa rồi tôi gọi tôm hùm đất xào cay!"
Hoắc Trầm: "..." Cậu hơi ngẩn ra, sau đó cười rộ lên, khẽ nâng giọng ở cuối câu, "Vì chuyện này?"
Thư Trinh gật đầu: "Đúng vậy! Là chuyện này."
Hoắc Trầm xua tay, nhìn vào bàn thức ăn rồi lười biếng cười nhạo, nói với Thư Trinh: "Mau ăn đi."
Thư Trinh lập tức cầm lấy chiếc đũa, Hoắc Trầm chỉ vào chỗ nào thì ăn chỗ đấy, thậm chí còn ân cần bóc tôm hộ cậu.
Cô! Thư Trinh! Đại tiểu thư! Bóc tôm cho người khác!
Tin này truyền ra Thư Dạng nhất định trào phúng cô đến chết!
Vậy đừng để nó lan ra là được rồi!
Bên cạnh họ, đám Hứa Từ khẽ thì thầm rỉ tai nhau, hạ giọng xuống hết cỡ mà giao tiếp.
"Mẹ ơi, anh Trầm đổi tính rồi? Vừa nãy tôi thấy cậu ta cười còn hơi dịu dàng nữa chứ?"
"Không phải hơi đâu, rất nhiều mới đúng."
"Sao anh Trầm đột nhiên dễ nói chuyện vậy, tôi còn nhớ lần trước tôi gọi nhầm tôm hùm đất xào cay, bị anh Trầm bắt ăn ba ngày liên tiếp. Đến giờ vẫn còn nhớ vị cay rát họng đấy."
"Cậu có thể so với tiên nữ à? Cho cậu mượn cái gương soi nhé?"
"Cám ơn, không cần. Tôi nhìn như thế nào tôi tự biết, không thể dựa vào giá trị nhan sắc như tiên nữ."
Thư Trinh mơ hồ nghe thấy gì đó nhưng lại không rõ. Cô cũng lười để ý bọn họ, toàn tâm toàn ý "hầu hạ" vị đại gia Hoắc Trầm.
Hoắc Trầm rất hưởng thụ, không thèm khách khí với cô. Thư Trinh bóc bao nhiêu con tôm, bấy nhiêu con vào miệng cậu hết. Một lúc sau, Thư Trinh mím môi nhìn Hoắc Trầm một cái, trong mắt đều là phẫn nộ.
Nhưng Hoắc Trầm người này không có tính tự giác, cậu thậm chí còn không phát hiện ra cảm xúc trong mắt Thư Trinh thay đổi. Còn gõ bát thúc giục cô: "Nhanh lên, sắp ăn xong rồi. Tốc độ tay của cậu chậm quá."
"Phải luyện nhiều hơn nữa."
Thư Trinh chỉ kém không cầm cả đĩa vỏ tôm ném vào mặt Hoắc Trầm. Nhưng cô cẩn thận suy nghĩ, biểu hiện hôm nay của cậu ta, thôi, vẫn nên nhịn thì hơn.
Bắt đầu từ ngày mai, cô phải khôi phục trạng thái lạnh lùng mới được, tuyệt đối không cho Hoắc Trầm cơ hội lên mặt.
Thời điểm rượu được mang lên, Thư Trinh theo phản xạ định cầm chai bia lên để mở, lại bị một bàn tay to ấn xuống.
Lòng bàn tay rất rõ ràng, ngón tay thon dài đẹp đẽ, mu bàn tay còn hiện gân xanh nhàn nhạt.
Thư Trinh giương mắt nhìn lên, quả nhiên là tay Hoắc Trầm.
Thư Trinh hơi ngơ ngác, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Hoắc Trầm kéo vại bia tới trước mặt mình, hỏi Thư Trinh: "Cậu biết uống rượu?"
"Biết chứ." Thư Trinh rất thản nhiên, giơ ngón tay cái, nói: "Ngàn chén không say."
"Ồ." Hoắc Trầm cười nhẹ, hàng mi cong dài nhìn về phía Thư Trinh, bình tĩnh nói, "Một cô gái, uống rượu làm gì."
"Uống cái khác?"
Nghe giống như câu hỏi, nhưng ngữ điệu kia, đúng hơn là một câu trần thuật.
Thư Trinh cảm thấy Hoắc Trầm quản có hơi nhiều.
"Uống cái gì ư?" Thư Trinh suy nghĩ một lát, nói, "Anh Trầm, em muốn uống trà sữa."
Hoắc Trầm: "Mẹ, cậu nói chuyện cẩn thận cho tôi."
Dừng một chút, Hoắc Trầm hỏi: "Uống vị gì? Tôi đi mua cho cậu."
Thư Trinh cười hì hì nhìn Hoắc Trầm: "Vị cay nhất."
Hoắc Trầm: "..."
Nhưng bây giờ đã khuya, tiệm trà sữa đều đã đóng cửa từ sớm. Hoắc Trầm nhanh chân chạy một vòng cũng không tìm được quán nào.
Cuối cùng bất đắc dĩ tìm một cửa hàng tiện lợi gần nhà, mua đủ các loại trà sữa có sẵn mang về.
Lúc Thư Trinh thấy Hoắc Trầm xách theo một túi đầy chai lọ trở về, vẻ mặt có phần ngốc nghếch. Hoắc Trầm không nói một lời đưa qua cho cô, Thư Trinh vội nhận lấy, mở túi ra nhìn nhìn một cái, trong lòng tặng cho Hoắc Trầm một trái tim.
"Anh Trầm, cậu thật là tri kỷ."
Hoắc Trầm: "Ha ha."
Bữa ăn này rất nhanh đã xong, lúc ra về Hoắc Trầm đến quầy thu ngân thanh toán, lại nghe thấy đã có người trả tiền.
Hoắc Trầm hơi sửng sốt, nhìn mã thanh toán trong tay, cảm thấy có tiền thì được lắm sao?
Hoắc Trầm có chút kích động hỏi: "Ai trả?!" Tư thế đủ dũng mãnh, dọa cho chị gái thu ngân giật mình. Như thể không phải được trả tiền giùm, mà là đoạt 800 triệu của cậu ta.
Chị gái thu ngân chỉ vào Thư Trinh đang đứng ở cửa chờ cậu, môi nhỏ khẽ nhếch, cười khanh khách nói: "Chính là cô bé kia."
"Nửa giờ trước cô bé ấy đến thanh toán."
"Bạn gái em sao?" Chị gái nhỏ nổi lên tâm tư bát quái, hỏi, "Bạn gái em rất thương em đấy. Nói cái gì mà bạn trai gia cảnh bần hàn, phùng má giả làm người mập. Một hai muốn đãi khách một bữa thật lớn, một đại tiểu thư như em ấy..."
Nhìn ánh mắt của Hoắc Trầm, chị gái nhỏ lập tức sửa miệng, "Ra ngoài với bạn trai còn phải bán trang sức lấy tiền mặt để trả tiền cơm."
Hoắc Trầm: "..."
Hoắc Trầm nhớ lại, nửa giờ trước Thư Trinh lấy cớ đi vệ sinh, hóa ra là trộm đi thanh toán.
Trả tiền thì trả tiền, còn phải biên soạn ra một tuồng kịch yêu đương thảm khốc cảm động như vậy làm gì?
Còn bịa ra được như thế, sao không làm tác giả viết tiểu thuyết trên Tấn Giang luôn đi?
Hoắc Trầm không nói gì, rũ mắt nhìn giá tiền trên đó, nhớ kĩ trong đầu rồi rời đi.
Khi hai người về đến nhà, điện thoại di động của Thư Trinh khẽ rung, nhận được tin chuyển khoản.
Người gửi tới không phải kim chủ mà là Hoắc Trầm. Thư Trinh nhìn con số, so với hóa đơn cô trả còn nhiều hơn một 100.
Thư Trinh thấy Hoắc Trầm cất điện thoại vào túi quần, hỏi cậu: "Anh, tại sao đột nhiên gửi tiền cho em?"
"Anh có phải có ý đồ gì với em không?" Thư Trinh thuận tiện ôm lấy bả vai của mình, ra vẻ đang bảo vệ cơ thể.
Hoắc Trầm rũ mắt, liếc cô một cái, gằn từng chữ một: "Cô dựa vào mà cái gì trả tiền?"
Thư Trinh: "..."
Cô cho rằng sẽ nghe được từ trong miệng Hoắc Trầm như, "Làm sao có thể để con gái trả tiền?" Hoặc là, "Cậu tới nhà tôi, đương nhiên để tôi mời khách." Phải là loại lời này chứ.
Nhưng sự thật là cô suy nghĩ nhiều, Hoắc Trầm người này không theo kịch bản thông thường. Mạch não không giống với người bình thường, cậu ta coi việc mua bán thành kỹ năng cạnh tranh số một. Ai cũng không thể tranh với cậu ta, ai cũng không được thắng.
Thật là trâu bò.
Không thể chọc.
Rốt cuộc mình không suy xét kĩ, lại để người ta trả lại nhiều hơn 200.
Thư Trinh thấy buồn ngủ, cũng không có sức tranh cao thấp với Hoắc Trầm, xua tay nói: "Tôi về phòng ngủ trước."
Hoắc Trầm gật đầu, đợi khi Thư Trinh vào phòng thì cậu mới về phòng của mình.
Một đêm lăn lộn, Thư Trinh cảm thấy cả người đều là mùi tôm hùm đất. Để mình có thể ngủ ngon, không phải mơ đến đống tôm hùm này, Thư Trinh quyết định đi tắm thêm lần nữa, nhân tiện mang quần áo đi giặt.
Thời điểm Thư Trinh cầm theo áo ngủ với khăn tắm vào toilet, đúng lúc Hoắc Trầm mở cửa. Một cỗ khí nóng phả vào mặt, trên tóc Hoắc Trầm còn đang nhỏ nước, một tay cầm khăn lau đầu. Bên dưới mặc một cái quần ngủ, thân trên chỉ khoác áo ngủ...Áo choàng không thắt, để hở một mảng ngực rắn chắc. Tầm mắt rơi xuống, cơ bụng hơi hiện lên, một cảm giác thiếu niên đặc biệt.
Thư Trinh: "..."
Hoắc Trầm: "..."
Hoắc Trầm nhịn, một tay lấy thắt lưng thắt qua, che kín cơ thể của mình. Hai bên tai hơi phiếm hồng, mắng: "Mẹ nó, cậu vào sao không gõ cửa? Có biết phép tắc không? Cậu cố ý đứng ngoài ăn đậu hủ của tôi phải không?"
Thư Trinh cảm thấy người này quả thật quá tự luyến, lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt Hoắc Trầm: "Thấy người đàn ông này không?"
"Chỉ có trưởng thành như vậy mới khiến tôi rung động."
Hoắc Trầm nhíu mày, nhìn vào màn hình điện thoại của Thư Trinh. Cmn, người đàn ông này đẹp trai thật!
Hoắc Trầm cảm thấy áp lực thật lớn, nhưng cậu tuyệt đối không muốn nhận thua, nói: "Hắn ta là ai?"
"Cậu gọi hắn ta đến đây, để tôi so xem có đẹp hơn không. Không so qua màn hình."
"Xem ai đẹp trai hơn."
Thư Trinh nhìn Hoắc Trầm như đang nhìn một đứa ngốc. Idol của cô, cô có thể gọi đến được hay sao? Có khả năng này thì tốt quá rồi.
Thư Trinh lười giải thích với Hoắc Trầm, nói: "Anh ấy bận."
Hoắc Trầm nhún vai cười lạnh một tiếng, vô cùng tự tin nói: "Haha, sợ rồi? Phải không?"
Nếu Hoắc Trầm cười nhạo cô, hoặc là Thư Dạng thì cô đều có thể nhịn.
Nhưng! Bây! Giờ!
Cậu ta cười nhạo chính là idol của cô! Là người cô đặt trên đầu quả tim!
Thư Trinh điên cuồng bảo vệ idol của mình, nói: "Cậu có thể mắng tôi, nhưng mắng anh tôi, tuyệt đối không được."
"Tôi không cho phép cậu làm nhục anh tôi như vậy."
"Muốn sánh với anh tôi, một nghìn năm sau hẵng quay lại."
"..."
Thư Trinh lảm nhảm một hồi.
Hoắc Trầm cảm thấy khó hiểu, sao lại thế này? Trong câu nói của cô, từng từ một, cậu nghe đều hiểu.
Nhưng khi ghép lại thành một câu, giống như đang giải nghĩa văn học vậy. Một câu nghe cũng không hiểu?
Hoắc Trầm nghẹn một lúc lâu mới nói: "Tôi biết rồi!"
Thư Trinh hơi nhếch lông mày, hỏi: "Cậu biết cái gì?"
Hoắc Trầm: "Cậu yêu sớm!"
Thư Trinh: "..."
Cô còn đang nghĩ, anh trai này cũng biết phản ứng lại.
Thôi đi, nói chuyện với một tên ngốc thật là khó.
Thư Trinh không thèm đôi co với cậu, nói: "Đúng đấy, tôi yêu sớm."
"Còn rất yêu. Có phải cậu hâm mộ lắm đúng không?"
"Phiền cậu tránh ra một chút, tôi muốn đi tắm."
Đại não Hoắc Trầm không biết nghĩ gì, nghe vậy liền tránh ra luôn.
Thư Trinh vào toilet xong lập tức khóa cửa, Hoắc Trầm lúc này mới phát hiện có chỗ nào không đúng. Định gõ cửa, nhưng cảm thấy quấy rầy một cô gái đang tắm thì không thích hợp, đành phải về phòng trước.
Khi Thư Trinh vào toilet, trong phòng vẫn còn một ít sương mù, còn có mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Thư Trinh bước vào phòng tắm liền đóng cửa sổ lại. Vì vậy mùi hương và hơi thở của thiếu niên lập tức bao trùm lên người cô.
Thư Trinh chớp mắt, nhìn hơi nước ngưng đọng rơi xuống mặt gương. Trong đầu hiện lên hình ảnh Hoắc Trầm tắm ở nơi này, dòng nước chảy ra sau lưng, chất lỏng theo khuỷu tay chảy đến eo, tiếp đến cái mông vểnh...
Thư Trinh lập tức dùng sức vỗ vỗ mặt mình, trên đầu chữ sắc có một con dao, em gái ạ!
Hoắc Trầm về phòng liền đặt lưng xuống giường. Trong phòng cậu cũng có toilet, nhưng bình thường tầng hai chỉ có một mình cậu, toilet bên ngoài lại lớn hơn nhiều. Còn có cả bồn tắm, ngày thường cậu tự do mà làm một nam sinh cuồng dã. Vì vậy khoác áo ngủ rất hời hợt. Kết quả...Bây giờ cơ thể quý giá bị người khác nhìn thấy.
Một sự mất mát quá lớn.
Lại không thể đòi đền bù bằng cách nhìn lại cơ thể của người ta.
Hoắc Trầm nằm trên giường thở dài, thôi, về sau vẫn nên sống trong phòng của mình, không ra ngoài nữa.
Bằng không, bị Thư Trinh nhìn thấy một lần nữa, mặc qυầи ɭóŧ cũng chẳng có ích gì?
Loại chuyện này, tuyệt đối không thể xảy ra thêm lần nữa!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng không biết vì sao nhớ lại lúc Thư Trinh nói cô yêu sớm, Hoắc Trầm vậy mà cảm thấy hoảng hốt.
Rốt cuộc là vì sao?
Không lẽ là vì cô yêu sớm, còn mình vẫn là cẩu độc thân, trong lòng cảm thấy khó chịu?
Hoắc Trầm suy nghĩ hồi lâu cũng không ra đáp án, lăn lộn một lát cuối cùng quyết định đắp chăn đi ngủ.
Sáng hôm sau, Hoắc Trầm bị một âm thanh leng keng đánh thức. Cậu mơ màng mở mắt, duỗi tay sờ lấy điện thoại. Nhìn xuống, 8h sáng.
Mẹ nó! Ai nghỉ hè mà 8h sáng đã dậy, có bệnh à?
Cậu vô cùng khó chịu mà gãi gãi mái tóc lộn xộn, dụi mắt, mở cửa phòng ra ngoài.
Mới vừa đứng ở trên cầu thang, đã thấy phòng khách bày mười mấy cái túi lớn. Thư Trinh đang cong lưng dọn dẹp.
Cô mặc một cái áo sơ mi màu vàng nhạt, bên dưới mặc quần short denim. Hai cái đùi vừa trắng vừa dài, Hoắc Trầm nhìn thấy, khóe mắt hơi giật giật.
Mấu chốt chính là, mấy người Hứa Từ đều đang ở đây. Còn rất ân cần mà vây quanh Thư Trinh, tích cực hỗ trợ cô.
Hoắc Trầm không hiểu nổi, bọn họ tới nhà cậu, vậy mà cậu còn không biết. Hơn nữa mấy tên này, từ bao giờ dậy sớm như vậy, không phải bình thường không ngủ đến trưa thì không dậy sao?
Tầm mắt dừng lại trên người Thư Trinh, rốt cuộc hiểu rõ.
Hoắc Trầm cũng không quan tâm mình vừa mới tỉnh ngủ, hình tượng trông chẳng ra sao. Chân dài bước xuống lầu, tùy tiện đứng một chỗ, ánh mắt đảo qua từng người một, nặng nề nói: "Sớm thật."
Mọi người đồng loại dừng tay, nhìn về phía Hoắc Trầm.
Thư Trinh cũng quay lại nhìn, thiếu niên mặc áo ngủ, tóc rối như tổ chim. Dưới mắt hơi xanh xao, như kiểu thức đêm lâu ngày không ngủ. Ngón tay gãi đầu hiện lên khớp xương rõ ràng. Nhưng mà hết thảy những thứ này đều không che lấp được vẻ ngoài đẹp trai của cậu ta. Môi mỏng mũi cao, sườn mặt như được chạm khắc, cả người đứng nơi đó, quả thật xứng danh "Đẹp trai."
Thư Trinh không khỏi cảm khái trong lòng một phen, người này lớn lên thật sự rất đẹp trai. Khó trách bọn Hứa Từ nói người theo đuổi Hoắc Trầm rất đông, nếu không phải trong lòng cô có "anh trai" rồi, không chừng cũng bị sắc đẹp mê hoặc.
Hoắc Trầm chậm rãi bước tới, đến trước mặt Thư Trinh rồi chỉ vào đống hàng hóa lớn nhỏ, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thư Trinh còn chưa kịp mở miệng, Hứa Từ đã giành trước giải thích, nói: "Tối qua em gái Thư Trinh nói hôm nay có một ít đồ chuyển đến, hỏi chúng tôi đến giúp được không. Em gái Thư Trinh có việc chính là anh Trầm có việc, mà việc của anh Trầm chính là việc của chúng tôi, vì vậy bọn tôi đến đây từ sớm để giúp."
Thật đúng là một việc tốt, từ trong miệng Hứa Từ nói ra, giống như chuyện đương nhiên.
Hoắc Trầm híp mắt, không nói chuyện với Hứa Từ. Quay đầu nhìn về phía Thư Trinh, không đợi cô kịp mở miệng, hỏi thẳng: "Sao không nói cho tôi?"
Thư Trinh chớp mắt, giải thích với Hoắc Trầm: "Tôi nghe bọn họ nói cậu ngủ muộn nên dậy cũng muộn. Lúc trước tôi đã hẹn 8h mang đồ tới, đoán là cậu không dậy được nên không có gọi." Dừng một chút, Thư Trinh có ý tốt nói, "Vì vậy tôi để cậu ngủ thêm một chút."
Hoắc Trầm "a" một tiếng, cười lạnh nói: "Vì thế các cậu giấu tôi, làm loại chuyện này?"
Thư Trinh cảm thấy lời này của Hoắc Trầm cũng không có gì, nhưng nghe lại có chỗ nào kỳ quái. Cái gì mà "Giấu cậu ta, làm loại chuyện này?" Như thể cô đi giấu quỹ chứ không phải dọn đồ.
Hoắc Trầm cũng không đợi Thư Trinh trả lời, quay đầu nhìn mấy người Hứa Từ một cái, lạnh giọng: "Cậu ta là bạn cùng phòng của tôi."
Dừng một chút, Hoắc Trầm cao giọng, mang theo sự tức giận, nói: "Các cậu dựa vào cái gì mà tới giúp?"
"???"