Chương 6

Buổi tối đó, Cố Nam Giai nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động im lặng hồi lâu, nhưng vẫn chủ động gửi lời mời kết bạn cho Mạnh Hàn Chu.

Sau khi yêu cầu kết bạn được gửi đi, nó giống như một hòn đá ném xuống biển mà không có bất kỳ phản hồi nào.Còn cô vẫn đang rón rén quan sát từ trên bờ.

Đêm hôm trước vì bệnh của mẹ mà cô không chợp mắt được, đêm thứ hai vì không thêm bạn thành công với Mạnh Hàn Chu cô lại thức trắng nửa đêm.

Cơ thể buồn ngủ, nhưng tinh thần vẫn cố chồng đỡ, Cố Nam Giai cảm thấy mình như đang trong trạng thái chóng mặt và bay nhẹ nhàng.

Mạnh Hàn Chu chỉ thông qua xác nhận kết bạn vào sáng hôm sau, sau đó không gửi bất kỳ tin nhắn nào.

Khi Cố Nam Giai nhìn thấy nó, điều duy nhất mà hệ thống nhắc nhở là "Các bạn đã trở thành bạn bè, hãy chào hỏi anh ấy."

Thời gian xác nhận kết bạn là 4 giờ 50 phút sáng.

Hình như lịch làm việc của bác sĩ thật đặc biệt...

Cô đã thức gần như cả đêm, nhưng thời điểm đó cô đang ngủ nên đã bỏ lỡ nó một cách hoàn hảo.

Cô đã nhấp vào vòng kết nối bạn bè của Mạnh Hàn Chu, không có bất kỳ nội dung cá nhân nào chỉ là chia sẻ hai liên kết từ tài khoản chính thức của Bệnh viện Nhân dân Tỉnh.

Giống như chiếc xe của anh, sạch sẽ và nhàm chán.

Sau khi bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để chào hỏi, giao diện trò chuyện của họ chỉ trống rỗng, bị chìm xuống bởi hàng loạt tin nhắn mới.

-

Ba ngày sau, kết quả sinh thiết được đưa ra, Phù Văn Quyên được chẩn đoán mắc bệnh ung thư tuyến giáp.

Ca phẫu thuật được sắp xếp rất nhanh chóng, bệnh nhân phải nhập viện ngay trong ngày.

Điều này làm gia đình họ ngạc nhiên.

Tìm được chuyên gia số 1 của tỉnh đã khó, giường bệnh càng khan hiếm, Cố Nam Giai cho rằng lại là Mạnh Hàn Chu giúp đỡ, liền nhắn tin cảm ơn.

Khi cô đang xếp hàng làm thủ tục nhập viện, Mạnh Hàn Chu đã gửi một dấu chấm hỏi.

Việc viết thêm một chữ có thể làm thay đổi gì...

Cố Nam Giai khẽ cau mày, giải thích tình hình cho anh, anh nói có lẽ chỉ là có chỗ trống ngẫu nhiên, ca phẫu thuật của thầy anh cũng được sắp xếp ngay, anh cũng không có giúp gì.

Tin nhắn của Mạnh Hàn Chu trên WeChat ngắn gọn và bình tĩnh như một người xa lạ, khiến cô cảm thấy một sự chia cắt.

Cô hơi thất vọng, chẳng lẽ người xoa đầu cô hôm đó không phải là anh sao?

Sau khi cô thông báo kết quả cho Mạnh Hàn Chu, điện thoại của anh rung lên, anh trả lời: 【Cô không sao chứ? 】

Cố Nam Giai đã lường trước trước với kết quả này, tỷ lệ chấp nhận rõ ràng là cao hơn nhiều so với vài ngày trước.

Cô không sao, nhưng gia đình cô thì không.

Biểu hiện rõ nhất là của cha mẹ.

Trước khi có kết quả, bọn họ còn có một ít hi vọng chẩn đoán sai, nhưng một khi có kết quả chẩn đoán, hy vọng của bọn họ liền tiêu tan.

Rốt cuộc đó là ung thư.

Dù con cái cố lạc quan đến đâu, quan niệm của người lớn tuổi không thể thay đổi ngay lập tức.

Cô nói sự thật rằng bố mẹ cô đang có tâm trạng không tốt.

Mạnh Hàn Chu an ủi cô, nói rằng anh đã đọc báo cáo kết quả kiểm tra của dì, sau khi phẫu thuật không cần xạ trị và hóa trị, chỉ cần tái khám định kỳ là đủ, anh còn nói ca phẫu thuật sẽ do thầy của anh thực hiện nên không có vấn đề gì cần phải lo lắng quá nhiều.

Anh ấy xem nó khi nào?

Cố Nam Giai rất ngạc nhiên, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, cô có cảm giác vững chắc được ai đó hỗ trợ.

Thái độ của Mạnh Hàn Chu cũng vô tình ảnh hưởng đến cô, khóc lóc lo lắng cũng vô ích, quan trọng nhất là giải quyết vấn đề.

Vì số lượng giường bệnh tại Bệnh viện Tỉnh đang rất khan hiếm, hiệu suất làm việc cần được đặt lên hàng đầu.

Phù Văn Quyên sẽ trải qua ca phẫu thuật vào ngày thứ hai nhập viện, nếu không có sự cố gì, bà sẽ được xuất viện sau ca phẫu thuật một tuần.

"Liệu có quá nhanh không?" Câu hỏi của Cố Cửu Quang tràn đầy sự mơ hồ.

Cả gia đình đã sẵn sàng cho cuộc chiến chống ung thư dài hạn, kết quả... làm sao chỉ ở viện một tuần?

Y tá nói: "Chú và dì, đừng ở một nơi như phòng bệnh quá lâu."

Cố Cửu Quang và Phù Văn Quyên vẫn còn lo lắng nên đã nhờ Cố Nam Giai hỏi lại bác sĩ Mạnh.

Gần đây cả nhà căng thẳng, Mạnh Hàn Chu đã giúp đỡ rất nhiều.

Hai vợ chồng già đã trò chuyện với Mạnh Hàn Chu về những điều liên quan đến sức khỏe, thậm chí ngay cả bệnh nhân ở giường bên cạnh cũng đùa rằng nếu không biết, họ có thể tưởng Mạnh Hàn Chu là con rể của hai người.

Một câu nói vô tình từ bệnh nhân bên cạnh đã làm Phù Văn Quyên bật cười.

Bà lặng lẽ hỏi Cố Nam Giai khi không có ai xung quanh, bác sĩ Mạnh có phải là người theo đuổi cô không?

Cố Nam Giai rất ngạc nhiên khi mẹ cô vẫn nhớ tình tiết này, cô cố né tránh và khuyên mẹ nghỉ ngơi tốt vì cần phẫu thuật, đừng nghĩ đến những điều khác.

Phù Văn Quyên cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy bệnh nhân khác phẫu thuật thành công, gánh nặng tâm lý cũng được giải tỏa rất nhiều nên bà bắt đầu nghĩ đến những việc khác.

Dù Cố Nam Giai cố che giấu, Phù Văn Quyên vẫn không bị đánh lừa: "Đừng lừa mẹ, ta đã nhận ra từ khi gặp tại đồn cảnh sát. Tiểu Mạnh này khá đáng tin, hãy cân nhắc đi."

Tiểu Mạnh...

Cố Nam Giai thầm mỉm cười.

"Mẹ gặp anh ta bao nhiêu lần? Sao lại nói là đáng tin?"

Tổng cộng chỉ gặp nhau 1 lần ở đồn cảnh sát.

"Nó quan tâm đến gia đình chúng ta, không thể là giả được." Phù Văn Quyên dùng khuỷu tay đẩy cô.

"Chỉ là người quen giúp đỡ thôi, mẹ đừng lo lắng." Cố Nam Giai vén góc chăn cho Phù Văn Quyên.

Cô không khỏi lo lắng, vấn đề hiện tại là người ta còn chưa theo đuổi cô mà đã lo đến như vậy.

-

Phẫu thuật của Phù Văn Quyên diễn ra suôn sẻ, Cố Nam Giai cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vã quay lại đài phát thanh làm việc.

Trước khi phẫu thuật, cô đột nhiên có rất nhiều lo lắng và đã gửi vài tin nhắn cho Mạnh Hàn Chu, nhưng anh có lẽ đang bận và không trả lời.

Sau khi chương trình kết thúc, cô mới nhìn thấy Mạnh Hàn Chu trả lời từng câu hỏi một, cuối cùng ghi thêm một dòng ghi chú, vừa rồi anh đang bận.

Trở lại bệnh viện vào buổi tối, Cố Nam Giai gặp Cố Cửu Quang cầm ly nước đi ra ở cửa phòng bệnh, ông vừa nhìn thấy cô đã nói rằng bác sĩ Mạnh vừa đến thăm.

Mạnh Hàn Chu hoàn toàn không nhắc đến điều đó với cô.

Anh lúc nào cũng vậy, trả lời tin nhắn nghiêm túc, thờ ơ, nhưng xử lý mọi việc đều chu đáo và đàng hoàng.

"Phải cảm ơn bác sĩ Mạnh."

"Con biết mà cha."

Cô định vào phòng bệnh, nhưng bị Cố Tích Đông ngăn lại.

"Nam Giai, anh có chuyện muốn nói với em." Khi đi đến cầu thang, Cố Tích Đông hỏi: "Nam Giai, viện phí lần này của mẹ..."

Cố Nam Giai nói rằng cô đã trả 20.000 nhân dân tệ trước, sau khi xuất viện, chi phí sẽ được bảo hiểm y tế hoàn trả, nếu có chênh lệch sẽ được bù thêm hoặc hoàn lại.

Quy trình phức tạp và quy trình thanh toán điện tử phức tạp của bệnh viện lớn, người già không thể hiểu được, cũng không có tâm trí để làm. Cố Cửu Quang vẫn sử dụng tiền mặt cho tất cả các chi trả, ông làm sao biết những điều này.

Cố Tích Đông không nói gì, chỉ xấu hổ hắng giọng, nói thêm: "Chị dâu nhờ anh hỏi một chút."

"Ồ." Không có cảm xúc nào trên khuôn mặt của Cố Nam Giai.

Cố Tích Đông bận rộn công việc, ngoại trừ lần đầu tiên đến bệnh viện khám bệnh, sau đó đều không có xuất hiện, cô biết anh ta đang trốn tránh cái gì, nhưng cô không có tâm tư để quan tâm đến việc đó.

Khi màn đêm buông xuống, Cố Nam Giai đang thẫn thờ trên chiếc ghế dài trong khu vườn ở tầng dưới của bệnh viện.

Ba người con của gia đình Cố trông có vẻ sung túc, nhưng thực tế là những sóng dữ đang lên.

Cô là con thứ hai trong gia đình, được sinh ra khi Phù Văn Quyên 38 tuổi.

Cố Cựu Quang và Phù Văn Quyên khi còn trẻ không thể sinh con, họ nghĩ rằng mình sẽ không thể có con nên đã nhận nuôi một đứa trẻ. Đứa trẻ đó là Cố Tích Đông.

Nhưng khi Phù Văn Quyên 38 tuổi, bà đột nhiên mang thai Cố Nam Giai.

Sau khi có đứa con đầu lòng, cặp vợ chồng này như muốn chứng minh rằng họ cũng có thể sinh con, không màng tất cả, và cuối năm Cố Bắc Thần cũng được sinh ra, gần như là vừa ra khỏi tháng cữ đã mang bầu lại.

Họ liều mạng cũng muốn sinh ra một cậu con trai, suy nghĩ không cần phải nói.

Cố Cựu Quang và Phù Văn Quyên không được học hành cao nhưng vận may của họ luôn tốt, khi còn trẻ họ đã mở một cửa hàng sửa chữa ô tô và kiếm được rất nhiều tiền, sau đó khu vực xung quanh nhà của họ bị giải tỏa, hai ngôi nhà với khoảng sân bị phá bỏ với giá bảy trăm nhân dân tệ với nhiều mét vuông, gia đình Cố đã trở thành một hộ gia đình sở hữu nhiều bất động sản.

Nhà Cố giàu có, không bao giờ khiến ba người con bị thiệt thòi về mặt kinh tế, vì vậy không bao giờ bị chỉ trích là trọng nam khinh nữ.

Nhưng bát nước làm sao cân bằng được?

Đứa con cả nhận nuôi, đứa con thứ hai đến bất ngờ, đứa con trai nhỏ sinh ra sau khi đánh đổi mạng sống.

Ba người con định mệnh phải lớn lên trong mối quan hệ gia đình khó xử.

Chỉ có Cố Tịch Đông không bao giờ tiết lộ suy nghĩ của mình, Cố Nam Giai lại càng không để ý, chỉ có Cố Bắc Thần tự tin trong gia đình này.

Sau khi phá dỡ, ba người con mỗi người có một căn nhà riêng, Cố Tích Đông và Cố Nam Giai mỗi người nhận được một căn hộ ba phòng ngủ hơn 100 mét vuông, còn Cố Bắc Thần nhận được căn hộ lớn nhất.

Chiếc ô tô đầu tiên của Cố Tích Đông là một chiếc Golf, và đã đổi sang một chiếc BMW ngay trước khi kết hôn, Cố Nam Giai không không đòi hỏi gì về xe, vì vậy cô chỉ lấy chiếc Golf cũ của anh trai mình. Đối với chiếc xe đầu tiên của Cố Bắc Thần cậu có thể chọn bất cứ cái nào cậu muốn từ những chiếc xe sang trọng.

Công việc của Cố Tích Đông là do gia đình chi tiền thuê người, công việc ổn định nhưng lương không cao. Xưởng sửa chữa ô tô của gia đình được giao cho Cố Bắc Thần. Đứa con út vẫn rất ham chơi, thường xuyên khiến hai vợ chồng già phải lo lắng.

...

Gia đình Cố biết rõ những điều này, nhưng họ chưa bao giờ đề cập đến chúng trước mặt nhau.

Cố Nam Giai không quan tâm đến điều đó, nhưng Cố Tích Đông có hài lòng hay không thì còn là một dấu hỏi.

Bề ngoài, Cố Tích Đông hòa thuận với gia đình, nhưng thực tế, anh ta luôn tính toán từng việc, chỉ lấy mà không trả.

Không có giải pháp cho vấn đề quan hệ huyết thống.

Cố Nam Giai nhớ lại những gì anh trai mình vừa nói, bất giác cảm thấy chán nản.

“Dì phẫu thuật thành công, cô không nên vui sao?” Một giọng nói quen thuộc từ trên đỉnh đầu cô truyền đến.

Cố Nam Giai giật mình và nhận ra ngay chủ nhân của giọng nói.

Cô ngẩng đầu lên, bất ngờ đυ.ng phải đôi mắt đen láy của Mạnh Hàn Chu.

Người đàn ông cao lớn, tỷ lệ hoàn mỹ, cộng với khuôn mặt nam tử, khí chất càng tăng gấp bội.

Có rất nhiều mỹ nam ở đài phát thanh và truyền hình, nhưng mỗi lần nhìn thấy Mạnh Hàn Chu, cô vẫn sẽ bị mê hoặc.

Anh đặt tay trong túi, cởϊ áσ khoác trắng, trở nên thoải mái hơn một chút.

Anh phải cao khoảng 1mét 8 , phải không? Cô ngẩng đầu lên nên hơi mỏi cổ.

Cô sợ mình sẽ lại rơi vào tình cảnh đó, nên cô nhanh chóng nhấc mình ra.

"Chỉ là hơi mệt thôi." Cố Nam Giai nở một nụ cười mệt mỏi.

Mạnh Hàn Chu ngồi xuống bên cạnh cô, hương thơm sảng khoái của bột giặt phảng phất.

Lần cuối cùng họ ở gần nhau như thế này là trong thang máy của Tòa nhà Phát thanh và Truyền hình.

Anh đưa một chai nước, sau khi cô nhận lấy, anh đặt một chiếc túi giấy bên cạnh cô.

Trên túi có in chữ "Subway".

"Tôi ăn không vào, xin lỗi." Cô không có ý định kể cho Mạnh Hàn Chu về những chuyện trong gia đình, cuối cùng cũng chưa đủ thân để nói những điều đó.

Cô điềm tĩnh điều chỉnh tâm trạng, nói với anh: "Cảm ơn anh."

"Không có gì."

Biểu hiện mấy ngày nay của anh hoàn hảo đến mức cô đã lọc bỏ mọi thành kiến

với anh.

Cô thậm chí còn quên mất con thỏ nhồi bông trong xe, cũng như kết luận của cô và Đinh Như về Mạnh Hàn Chu là một tên đàn ông tồi.

Lúc này, một đồng nghiệp của Mạnh Hàn Chu đi tới, hỏi anh tại sao ngày nghỉ còn ở trong bệnh viện.

Mạnh Hàn Châu đứng dậy trò chuyện với đồng nghiệp vài câu rồi chuyển chủ đề.

Người đồng nghiệp cứ nhìn Cố Nam Giai.

Cô thấy đồng nghiệp của Mạnh Hàn Chu hỏi "ai vậy?" nhưng cô không nhìn hay nghe thấy Mạnh Hàn Chu nói gì.

Sau khi đồng nghiệp của Mạnh Hàn Chu rời đi, anh lại ngồi xuống, cô hỏi: “Hôm nay anh nghỉ à?”

Anh thản nhiên "Ừ" một tiếng.

"Vậy tại sao anh còn ở trong bệnh viện?"

Có phải vì cô không?

Anh nhướng mi nhìn cô chằm chằm, sau đó hỏi ngược lại: "Cô nghĩ sao?"

Cô há miệng nửa chừng, quên nói. Tim cô đập như trống, không biết người bên cạnh có thể nghe thấy hay không.

Phải làm sao đây, cô đã bị chạm vào đáy lòng.

Mạnh Hàn Chu giống như một cọng rơm cứu mạng đột nhiên xuất hiện.

Giúp cô loại bỏ những trở ngại mang lại cho cô tâm trạng tốt bất ngờ.

Lúc đầu, cô nói rằng cô sẽ không bao giờ đến bệnh viện tỉnh nữa, nhưng cuối cùng, cô đến mỗi ngày và nợ anh một ân huệ lớn.

Hóa ra các bác sĩ phẫu thuật không chỉ có thể chữa khỏi bệnh mà còn có thể chữa lành sự khó chịu trong tâm hồn người khác.

Cô nghĩ một cách cường điệu.

“Đúng rồi.” Anh khẽ nói được nửa lời.

Cố Nam Giai ngước nhìn anh.

"Nếu cô có bất kỳ nghi ngờ gì về tôi, đừng hỏi bất kỳ ai khác."

Như một học sinh tiểu học bị bắt quả tang, nóng bừng cả mặt.

Cố Nam Giai không hiểu liệu nửa sau của câu mà anh ta không nói là "điều đó làm tôi rất phiền" hay là "cô có thể hỏi tôi trực tiếp".

Hai đáp án hoàn toàn trái ngược nhau, anh cười như không cười, để lại câu hỏi này cho cô.