Chờ tin tức cần sự nhẫn nại, việc công chúa Hoa Anh ở kinh muốn đính hôn lan ra làm không ít kẻ tâm muốn trèo cao rục rịch nhưng cũng có kẻ lại khinh thường. Dù nàng là nữ tử có tài có sắc nhưng chung quy là nữ tử dị tộc, cưới vào cửa ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mọi người nghị luận nhiệt tình, họ không biết nhà nào sẽ cưới Hoa Anh về cho con cháu mình.
Độc Cô Lạnh phụ trách hoà đàm bên Ti Tộc, việc hoà đàm không thể một sớm một chiều là có kết quả, đó là một quá trình thương lượng giữa hai bên, tạm thời đoàn sứ giả ở kinh thành một thời gian.
Đại cung nữ bên cạnh Thái Hậu dẫn Hoa Anh vào nhà ấm trồng hoa, đây là địa phương Thái Hậu thích nhất, dù bên ngoài phong sương vũ tuyết thế nào thì nơi này vĩnh viễn bốn mùa đều là mùa xuân ấm áp.
Thấy nàng đến Thái Hậu bảo lại ngồi bên cạnh, bà đã chuẩn bị sẵn thông tin một số hoàng tử và những thanh niên ưu tú cùng tuổi nàng nói qua một lần, trong nhóm đó có hai người bà rất vừa lòng giới thiệu cho nàng.
Nếu không phải thân phận và lập trường bất đồng, Thái Hậu thực thích Hoa Anh, cùng nàng chưa nói mấy câu liền thân mật cầm tay hỏi han ân cần, còn giảng giải về bảo bối hoa tươi cho nàng biết nữa.
“Ta già rồi, tuổi này muốn có ai đó cùng mình nói chuyện vui vẻ, đáng tiếc các tôn tử đều lớn cả, chúng đều có chí hướng riêng không có nhiều thời gian bên cạnh cùng ta chuyện trò. Ta rất thích công chúa, nếu công chúa không chê, ta muốn nhận ngươi làm nghĩa nữ.”
Vẻ mặt lão nhân gia thân thiết, không giống giả bộ khiến Hoa Anh xúc động, thái độ nói chuyện cũng khiêm tốn hơn.
“Một phen ý tốt của người Hoa Anh sao dám ghét bỏ, đa tạ tổ mẫu Thái Hậu.”
Thái Hậu cười hiền từ, lôi kéo tay nàng ngồi xuống ghế mềm, dần đem đề tài dẫn tới chính đề.
“Ta có tuyển được hai tiểu tử tốt cho công chúa xem, đây này, còn có bức họa của bọn họ nữa, công chúa xem ưng ai?”
Hoa Anh lộ vẻ mặt khó xử, nói thật là mình từ trăm dặm mới tìm được một nhân trung long phượng.
Thái Hậu còn muốn nói thì nàng chặn ngan “Phiền người lo lắng nhiều cho Hoa Anh, hai người đó đều rất tốt nhưng trong lòng Hoa Anh sớm đã có người ái mộ rồi.”
“Sao? Thật sự công chúa đã có người coi trọng rồi à?” Thái Hậu áp xuống sự kinh hãi, âm thầm suy đoán tâm tư Hoa Anh “Nói xem, rốt cuộc là ai có phúc khí đó, nếu được ta sẽ nói Hoàng Thượng làm chủ cho.”
Hoa Anh không giống những cô nương thẹn thùng, nàng nói thẳng “Người nghe xong đừng có giật mình nha, thật ra, ta sớm để ý Thời Phái tướng quân, nếu có thể cùng chàng đồng cam cộng khổ, có chết ta cũng cam nguyện.”
Thái Hậu thất nghi nhìn nàng nghẹn lời, bà nghĩ rất nhiều khả năng, thậm chí nghĩ nàng muốn tiến cung làm Hậu, không nghĩ đến lại là Thời Phái.
Trầm mặc lúc sau bà mới nói “Đứa nhỏ này thật dọa khϊếp ta, sao công chúa coi trọng hắn chứ? Hắn là người đã có gia thất, huống chi bị hắn đánh bại trên chiến trường, công chúa thật sự không hận hắn sao?”
“Không hận, bởi bị bại trận ta mới giác ngộ. Ta thưởng thức hắn, hắn cho ta cảm giác hắn chính là nam nhân oai hùng nhất mà ta gặp, ngoài hắn ra ta đều không thích ai cả. Trước kia, Hoa Anh vì phụ vương vì tộc nhân mà sống, từ nay về sau chỉ vì chính mình mà sống, cầu ngài thành toàn cho ta.”
Nói xong, nàng rớt nước mắt quỳ xuống cầu xin, không còn hình ảnh nữ nhân cao cao tự đại thay vào đó là hình ảnh nữ nhi ủy lụy vì tình, ai nhìn cũng cảm thấy đau lòng.
“Công chúa sao lại như vậy? Mau đứng lên đi!” Thái Hậu vội bảo hai nha hoàn đến nâng người dậy.
“Đừng khóc, ngươi khóc tâm ta cũng đau theo. Ai! Sao công chúa lại nhìn trúng hắn chứ?” Chuyện này thực khó xử, một nhà Trấn Quốc Công không thể so như những thần tử khác, người ta vừa lập được công lao, gia đình đang tốt đẹp, ai da có mặt mũi nào chia rẽ gia đình họ chứ? Lại nói ai da có không có gan đó. Tục ngữ nói đúng, đừng đem người thành thật mà khi dễ, một khi đắc tội, hậu quả khó mà lường.
Bà dự cảm phủ phản ứng Trấn Quốc Công đối với chuyện này…
Hoa Anh tiếp tục nói “Hoà đàm lần này, phụ vương cũng có ý muốn ta hòa thân chi ý, chỉ là ngại thanh danh ta... Ta biết Thời tướng quân đã có thê nhi làm ngài khó xử. Nhưng ta không cầu gì khác, nếu Thời tướng quân không muốn hòa li cưới ta, ta nguyện ý cùng nữ nhân khác thờ cùng một chồng.”
Buổi nói chuyện này cùng nàng Thái Hậu thật sự đau đầu.
“Để ta ngẫm lại, ngẫm lại đã…”
Vừa rồi Hoa Anh nói chuyện đầy lý lẽ thuyết phục, có thể thấy được quyết tâm đối với chuyện này của nàng.
Việc này Thời Phái có nguyện ý hay không thì chưa nói nhưng cũng khiến hoàng gia một phen suy nghĩ. Nếu Thời Phái cưới Hoa Anh vây ở hậu trạch, đối với triều đình là một chuyện tốt. Ngược lại cũng đầy nguy hiểm, vạn nhất anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chàng trở thành kẻ phản quốc vì giúp đỡ Ti tộc thì phải làm sao? Nếu tương lai hai nước tái khởi chiến sự, hai phụ tử Trấn Quốc Công không thể dùng nữa rồi.
Một phen mệt mỏi, Thái Hậu nằm xuống ghế mềm “Hoa Anh a, công chúa là hài tử thông minh, sự tình này rất trọng đại, ta cũng không làm chủ được rồi, hiện công chúa vẫn chưa ly kinh, việc này chúng ta cần chậm rãi thương nghị đã. Khó có được một chuyến kinh thành này, công chúa không ngại thì cùng nhóm quý nữ đi lại một chút, cùng trao đổi về tập tục sống xem khác biệt với quý quốc thế nào.”
Hoa Anh biết việc này không thể nóng vội đành ứng “Ta nghe ngài.”
Cuộc đối thoại của hai người có Hoàng Thượng và Hứa Quý Phi biết đầu tiên, rất nhanh sau đó gia quyến quý tộc đều biết, thì ra Hoa Anh công chúa coi trọng chính là Thời Phái.
Lại là một trận náo nhiệt, Trấn Quốc Công phủ thanh danh hiển hách, lúc này bị mọi người nhìn chằm chằm, xem bọn họ sẽ ứng đối như thế nào.
Phần lớn đều cho rằng, cưới về một đại mỹ nữ như vậy là một diễm phúc lớn, một người dù mạnh mẽ thế nào khi cưới về rồi thì sẽ thành thật ở nhà giúp chồng dạy con, không gì đáng để lo.
Nghe tin, Quốc công gia gọi Thời Phái lại nói chuyện, ông đưa ra một loạt chất vấn, rốt cuộc chàng và Hoa Anh công chúa có gì với nhau chưa?
Thời Phái lạnh mặt quả quyết, không có, dù chỉ một chút.
“Vậy con tính thế nào?” Quốc công gia xác định nhi tử không làm gì bậy rốt cuộc cũng nguôi giận.
“Nếu Hoàng Thượng khăng khăng muốn nàng vào phủ, nhi tử không thể dùng phụ mẫu cùng thê nhi đánh cuộc được, nên để nàng ta lưu lại hầu hạ hai người, con mang Nhã Phù cùng hài tử đi biên quan trấn thủ, vĩnh viễn không trở lại.”
“Lăn! Ngươi đang nói tiếng người đó hả?” Quốc công gia bị chàng làm cho giận phải bật cười “Ta nghĩ Hoàng Thượng cũng sẽ không gả Hoa Anh vào nhà chúng ta đâu.”
Thời Phái nhếch miệng mỉa mai “Hôn quân kia thực sự có khả năng sao?”
Phụ tử Trấn Quốc Công không ngồi chờ chết, cả hai cùng vào cung diện thánh, nói rõ ràng ngọn nguồn, trình bày quan hệ lợi hại thâm sâu trong đó. Mà bên kia, quốc công phu nhân mang theo Giang Nhã Phù cùng tiểu Đầu Nhất vào hậu cung thăm Thái Hậu.
Trong triều cũng chia làm hai phe, một phái do Trấn Quốc Công cầm đầu kiên quyết phản đối, phái kia do Diệp Quốc Thành cầm đầu tán thành, bên nào cũng có lý khiến Hoàng Thượng do dự.
Người khác không biết nhưng Trần Như Vân biết Giang Nhã Phù đang mang thai, nàng liền đào mười tám đời tổ tông của Hoa Anh lên mắng một trận sau liền đi tìm Tần La Y thương lượng đối sách.