- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngày Mai Liền Hòa Ly
- Chương 7: Có cái gì hiếm lạ?
Ngày Mai Liền Hòa Ly
Chương 7: Có cái gì hiếm lạ?
Hứa Triển Nhan không như những cô gái bình thường, sóng ngầm trong lòng rất nhanh được nàng áp chế xuống, lần nữa vẻ ngoài khôi phục bình thản, tỏa sáng rực rỡ. Tần La Y bên cạnh nhắc nàng tấu một khúc, nàng liền sảng khoái vì mọi người tiến lên biểu diễn giúp vui.
Mùa hè ánh nắng thực chói chang, được thưởng thức giai điệu đẹp của Mỹ Nhân chẳng khác nào đón làn gió mát thổi vào lòng, tâm tình nặng nề liền thư thái nhẹ nhàn, rất nhiều công tử cách vách yên lặng lắng nghe, chỉ sợ chút một chút lơ đãng nhỏ mà bỏ qua khúc thiên tiên nhạc. Nàng biểu diễn kết thúc, mọi người sôi nổi vỗ tay tán thưởng, Ninh Vương phi là người đầu tiên ban thưởng cho nàng, tiếp đến mấy vị phu nhân ban thưởng, đều là thứ tốt hết.
Gương mặt xinh đẹp Hứa Triển Nhan ửng đỏ “Các vị phu nhân quá khen, thực cầm kỳ còn non kém lắm, đều do mọi người ưu ái nói vậy. Ở đây tỷ muội nào mà không tinh thông cầm nghệ chứ? Tỷ như… tỷ như thế tử phu nhân Trấn Quốc Công, từ nhỏ nàng được Giang đại nho tự mình dạy dỗ, cầm nghệ chắc không tầm thường.”
Bình phong cách vách bên kia, Thời Phái cùng Chu Hi đồng thời sửng sốt, Giang Nhã Phù xuất thân thanh quý không giả, đáng tiếc khi còn là cô nương nàng mắc bệnh lười, trừ bỏ thích đọc sách, ngẫu nhiên bồi lão gia tử chơi cờ thì không có yêu thích nào khác. Đừng nói cầm kỳ cao siêu, thậm chí nàng chưa chạm qua một chút, cho nên một tay kỹ nghệ kia của lão gia tử đều truyền cho Chu Hi chứ không phải nàng.
Thời Phái cùng nàng sinh hoạt nhiều năm, tự nhiên cũng biết, phu nhân đời trước không hề lộ chút tài điểm nào, không phải chàng yêu thích người nhu thuận hiền thục, mà do tính chàng trời sinh không thích lạm tình, nếu không sớm đã đào hoa đầy trời.
Tức khắc, các nam nhân dồn ánh mắt nhìn về Thời Phái, nói thật, mọi người đang rất tò mò chàng kén vợ theo tiêu chuẩn nào. Rốt cuộc nữ nhân Thời Phái cưới là cái dạng gì. Đại gia sớm có nghị luận, xinh đẹp, đa tài, kiều diễm, nhu mị… Thậm chí bọn họ còn nghĩ đến những người cao quý như công chúa, quận chúa nữa, lắm lúc họ hoài nghi căn bản chàng không thích nữ nhân.
Nhưng không ai nghĩ tới chàng nói cưới liền cưới, mà người chàng cưới không một ai trong họ nghĩ đến bởi nàng quá tầm thường.
Thời Phái bày vẻ mặt thờ ơ, bất đồng với Chu Hi đang lo lắng, chàng ngồi chờ mọi người chế giễu.
Ninh Vương phi kinh ngạc nói “Nhã Phù thực sự cầm nghệ không tầm thường? Thực sự ta chưa từng nghe ngươi nói qua?”
Giang Nhã Phù cảm thấy thực không thể hiểu nỗi, nhưng đã bị điểm danh là nữ nhi của Giang Sóng Thiên, nàng không thể trước mặt bao người nói chính mình không thể?
Làm cô gái mua vui cho thiên hạ thật là phiền, nàng bắt đầu chán ghét Hứa Triển Nhan rồi.
Có biến nàng không thể loạn cần nhanh chóng nghĩ ra đối sách “Hồi Vương phi, Hứa tiểu thư thế nhưng đã đoán sai, Nhã Phù từ nhỏ vụng về, trừ bỏ ngoài đam mê đọc sách, những thứ khác đều không học thành, phụ thân ta còn cười nói, sinh sai nữ nhi rồi. Bất quá Nhã Phù có sở trường đó là đọc sách, rất nhiều chữ đã được luyện qua, không bằng người cho phép ta vì ngài viết vài chữ được không ạ?”
Lời này nghe có vẻ giản dị, nháy mắt toàn bộ đại gia tỏ rõ biểu tình, chắc là không am hiểu đánh đàn, nếu thực sự có tài hoa, như thế nào không muốn mọi người biết đến?
Đọc sách viết tự bình thường thôi, nàng nói như vậy rồi, Ninh Vương phi tự nhiên thuận nước đẩy thuyền cho nàng chút mặt mũi, thực mau kêu người nâng thượng văn phòng tứ bảo ra.
Giang Nhã Phù đi ra phía trước, lập tức trở thành tiêu điểm, nàng không thích nổi bật thế này, ai ngờ hôm nay không biết chuyện gì khiến Hứa Triển Nhan kí©h thí©ɧ thành như vậy chứ.
Thôi, bêu xấu cũng tốt, mất mặt cũng vậy, nàng tận lực là được rồi.
Giấy phô tốt, mực tốt, nàng vươn cánh tay nhỏ trắng nõn cầm bút lông lên, vòng bích ngọc trên cổ tay lắc lư hai cái trông thật đẹp mắt.
Một khi cùng giấy bút giao tiếp, nàng như tiến vào một thế giới khác, thần thái nhàn hạ, tư thế nghiêm túc ổn trọng không thua gì một quân đại tướng chỉ huy ngàn người.
Nàng từ từ viết vừa nói “Dư độc ái liên chi ra nước bùn mà không nhiễm, trạc thanh liên mà không yêu, trung thông ngoại thẳng, gọn gàng, mùi thơm xa càng rõ ràng, cao vυ"t tịnh thực, nhưng xa xem mà không thể dâʍ ɭσạи nào!”
Đây là 《 ái liên nói 》 trong một câu mà nàng đặc biệt thích, nàng tên Phù, đó là một đóa thủy phù dung.
“Vương phi, Nhã Phù đã viết xong, làm ngài chê cười rồi.”
Nha hoàn thực mau đem tự nàng viết dâng lên, Ninh Vương phi cho rằng nhiều nhất là khuê trung hảo tự, không nghĩ tới ngoài dự kiến nàng! Này tự rất có ý vị, đoan chính không mất linh tú, thanh nhã bên trong lại thấy vài phần tiêu sái, tạo thành một trường phái riêng, tuyệt không phải một sớm một chiều có thể luyện ra tới! Xem ra Vương gia nhà mình chỉ sợ còn kém nàng, không hổ nữ nhi Giang đại nho.
“Hảo tự! Quả là hảo tự! Đa tạ món quà này của ngươi, phúc tự này ta nhận, chờ Vương gia về ta kêu hắn nhìn, xem chừng người khen không dứt miệng đây, người tới, lấy hai mươi viên nam châu Hoàng Hậu nương nương tặng, ban cho Nhã Phù đem về chơi đi.”
Mọi người nghe Vương phi nói như vậy lập tức hứng thú tăng vọt, tức khắc cả hội trường náo nhiệt, đại gia ngươi một lời ta một ngữ thảo luận, nháy mắt đoạt hết nổi bật Hứa Triển Nhan không còn một chút, đây chính là phải cho Vương gia xem, vạn nhất nếu Vương gia nhìn trúng rồi đưa thánh thượng xem thì sao?
Phải biết rằng danh tài nữ Hứa Triển Nhan không phải dễ dàng có được, ngoài biết giữ chừng mực còn phải thêm một chút mưu mô mới có hôm ngày nay! Đối với chính mình nàng tin tưởng ca khúc mới là lựa chọn hôm nay nàng bộc lộ tài năng, cơ bản nàng đã bắt được tâm mọi người, nhưng hiện tại so ra…
Đối với nam tử đọc sách thánh hiền, cầm kỳ nho nhã xem là dệt hoa trên gấm, thư mới là chính đồ!
Quả nhiên, bên kia nam tử nghe động tĩnh, đã sớm ngồi không yên, trong chốc lát, một cái nha hoàn bên kia tới, muốn đem bản vẽ đẹp về bên đó thưởng thức, Ninh Vương phi cười giao cho nha hoàn, còn dặn dò nàng ngàn lần vạn lần phải cẩn thận, xem xong rồi giao lại để ngài dán cửa, rồi còn phải tìm một sư phó có tay nghề tốt đóng khung lại nữa.
Nha hoàn vừa đem bản vẽ đẹp lại, bọn nam tử bên này liền xôn xao, mọi người ở đây đều là danh tài công tử, trong kinh họ chỉ biết một tài danh nữ Hứa Triển Nhan, chưa từng nghe nói thêm ai khác, ai ngờ hôm nay còn có một nữ thư pháp gia?
Bọn họ không tin.
Nhưng mà, từng câu từng chữ xem qua, bọn họ đã tin…
Một người hỏi: “Thế tử, tự này so với ngài thì thế nào?”
Ninh Vương thế tử xấu hổ “Hắc hắc, các ngươi vừa rồi không phải nghe gia mẫu nói sao, nói phụ vương ta chỉ sợ đều so ra kém, ta như thế nào được vậy?”
Lại một người hỏi Chu Hi “Chu huynh, sư muội ngươi có bực tài hoa này, ngươi thế nào không sớm tiết lộ cho mọi người a? Giang gia thật là che giấu kỹ.”
Chu Hi không nói chuyện, nhưng trong lòng chàng cũng thực kinh ngạc, đích xác tự viết của Nhã Phù thực hảo, nhưng nàng tiến bộ thế nào mà nhanh vậy? Tuyệt không giống một tiểu cô nương có thể viết ra tới.
Đại gia mồm năm miệng mười, bỗng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhân gia phu quân ở đây! Thời Phái đâu?
Ngẩn đầu nhìn thấy, một thân tự tại cả người ngả vào ghế dựa, xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng khác nào bầu rượu tế phẩm.
Đại gia cầm bản vẽ đẹp không hẹn mà cùng tiến lên vây quanh chàng “Khi huynh, ngươi không nhìn xem?”
Thân mình Thời Phái không động đậy, chỉ dùng đôi mắt hướng trên trang giấy nghiêng nghiêng kia “Có gì hiếm lạ sao?”
“Ách…”
Nháy mắt tẻ ngắt…
“Ha ha ha đúng vậy, chúng ta nhìn hiếm lạ, khi huynh nhìn quen, tự nhiên không cảm thấy hiếm lạ, vẫn là khi huynh có phúc khí nha!”
“Không phải sao? Cưới vợ đương noi theo khi huynh! Khi huynh, lệnh chính tự thật sự khó được, tháng sau cha ta chúc thọ, Trấn Quốc Công trong phủ cũng không cần chuẩn bị hạ lễ khác, khiến cho tẩu tử giúp cha ta viết mấy chữ là tốt rồi, ngươi thấy thế nào?”
Tam hoàng tử cũng nói “Đúng vậy, phụ hoàng yêu thích tự này, nếu có cơ hội thật không ngại…”
Thời Phái không kiên nhẫn, từ ghế trên nhảy dựng lên “Các ngươi thật nhàm chán, bất quá mấy chữ nữ nhân viết thôi. Mau nghe! Các nàng muốn đi đảo giữa hồ, chúng ta cũng đi qua đi.”
Cuối cùng có đề tài mới cấp tách mọi người, bọn họ tạm thời không nói tiếp chuyện này, cùng hướng bên đình hồ lên thuyền đi du ngoạn, nam nhân một con thuyền nữ nhân một con thuyền.
Thời Phái nhìn trong đám người bóng dáng Giang Nhã Phù, khóe miệng hơi hơi nhấc lên, nếu nhìn không kỹ căn bản là nhìn không ra tới. Hai mươi năm nghiên cứu tự nhiên không thể so với người khác, bất quá đúng là đường tư của nàng vượt trên cấp thượng giai.
Kiếp trước chàng căn bản không để ý nàng, hàng năm bên ngoài chinh chiến, mặc dù cũng có thời điểm ở nhà nhưng lại bộn bề xử lý chính sự khác, giao lưu cùng nàng giới hạn trong việc nhà cùng bọn nhỏ, nghĩ tới đây, trước kia chàng đối nàng… Xác thật là thiếu quan tâm.
Đại khái cảm thấy nàng đủ tư cách làm dâu, thê tử, mẫu thân, lại không kiên nhẫn quan tâm nàng từ đáy lòng, có lẽ lúc nàng phát hiện mấy phong thư kia mới bùng nổ, mà nguyên nhân hòa li cũng từ đó đi?
Hồ nước chiếm một khoảng đất rộng lớn, hoa sen nở rộ trùng trùng, điệp điệp, uốn lượn quanh hồ, giữa hồ là một hòn đảo nhỏ, diện tích không lớn, có một chỗ khá cao tựa núi nhỏ, trên núi có một chỗ ngắm toàn cảnh đình, nơi đó thưởng thức cảnh đẹp là quá tuyệt diệu.
Sau yến hội thân thể Ninh Vương phi có chút mệt mỏi, liền cùng vài vị phu nhân lưu lại nói chuyện, mặc cho bọn người trẻ tuổi đi ra ngoài chơi, lại cố ý phái thêm mấy đại nha hoàn đi theo bên người phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Trên đảo giữa hồ, Tần La Y như cũ dán chặt bên Giang Nhã Phù, mặc kệ nàng đi đến nơi nào nàng ta liền theo tới đó, còn không quên cẩn thận hỏi nàng về tình hình Chu Hi.
Giang Nhã Phù vừa nghĩ muốn bỏ rơi nàng ta thì chợt nghe tiếng cười sang sảng từ trên núi ngắm cảnh truyền đến. Thì ra khi không có trưởng bối ở đây, những nữ tử gan lớn dám cùng đám nam nhân du ngoại cùng, tất nhiên bọn họ không dám làm cái gì khác người, đơn giản chỉ là đối thơ, du ẩm linh tinh mà thôi, trong đó có cả Hứa Triển Nhan nữa.
Đương nhiên, nhiều người giống Giang Nhã Phù cùng nhau đi dạo hái hoa, hoặc tụ tập bên nhau đánh bài ăn điểm tâm.
“Quận chúa, ngài không tính đi lên nhìn sao? Từ tiểu thư ở bên đó, còn có Chu công tử cũng ở đó nha, nếu muốn biết chuyện của huynh ấy, không bằng ở một bên tận mắt nhìn thấy.” Giang Nhã Phù vì muốn né xa nàng, xảo ngôn dụ hoặc nói.
Tần La Y có chút do dự, quyết tâm “Ta không nghĩ đi, nơi đó người quá nhiều, ta không được tự nhiên.”
Nàng không được tự nhiên? Giang Nhã Phù có chút hoài nghi, thôi, nàng thích đi theo thì đi theo đi, dù sao hiện tại chính mình không hận nàng ta. Nàng ta tuyệt cũng không dám đối với mình có ý xấu gì.
Ngắm cảnh trên núi trong đình đúng là có một góc nhìn khác biệt, đây thực đúng chân chính là tiên cảnh chốn nhân gian, Hứa Triển Nhan cùng Tam hoàng tử họa cầm thực xứng, đem không khí xung quanh rộn ràng hẳn lên.
Trong lúc nhiều người sấn át nàng không ai chú ý, nàng đem đôi mắt đem u oán hướng Thời Phái, nhưng Thời Phái không hay, nàng cảm giác trong lòng thất bại cao hơn một tầng.
Chu Hi cũng phụ thuộc trong đám người, bỗng nhiên chàng cảm thấy lòng bàn tay vừa động, một tiểu nha hoàn đưa chàng điểm tâm kèm tờ giấy, mặt trên chỉ viết ngắn ngủn mấy chữ “Nhã Phù có việc, thỉnh huynh tới chân núi Tây Nam gặp.”
Này có gì đó không minh bạch, tâm Chu Hi lập tức nhiều suy nghĩ, rốt cuộc là Nhã Phù muốn gặp chàng hay Nhã Phù xảy ra chuyện gì rồi? Rõ ràng Thời Phái còn ở chỗ này, vì sao phải đặc biệt tìm chính mình?
Ở đây nhiều người, vì danh dự Giang Nhã Phù, chàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tính toán lặng lẽ nhìn xem, nếu là không có việc gì, chàng sẽ không cùng nàng ra mặt, mà chạy trở về lại đây.
Chàng yên lặng không một tiếng động lên núi, thực mau tới địa phương trong tờ giấy nói, rất xa thấy hai nữ tử ở bên kia, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn là hai người, cũng may mắn Nhã Phù không có việc gì.
Tần La Y không nghĩ chàng thật sự tới, cười kéo Giang Nhã Phù qua “Chu công tử!”
Chu Hi nhíu mày, nhìn về phía Giang Nhã Phù, Giang Nhã Phù nhìn nhìn Tần La Y, tức khắc minh bạch, thì ra đây mới chính là mục đích nàng ta dán chặt bên mình, vì đơn độc cùng Chu Hi nói chuyện mà dụng tâm lương khổ.
Giang Nhã Phù hướng chàng xin lỗi lắc lắc đầu “Chu đại ca, chắc là quận chúa có chuyện tưởng đối với ngươi nói. Ta liền ở bên cạnh ngắm hoa, sẽ không đi xa, có chuyện liền mau nói xong đi.”
Nàng nói xong ngồi xổm bên hồ, một tay nắm chặt làn váy, để tránh dính ướt, một tay với vào trong nước, vớt mấy chú tiểu nòng nọc.
- -- ------ --------
Tác giả có lời muốn nói: Đêm nay 9 điểm sẽ thêm một chương.
Lúc sau mỗi ngày bình thường canh một, đổi mới thời gian sửa ở buổi tối! Ta phát hiện ta còn là thích hợp buổi tối càng văn, buổi sáng không thích hợp ta…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngày Mai Liền Hòa Ly
- Chương 7: Có cái gì hiếm lạ?