Lúc này Chu Hi không nghĩ nói giúp Diệp Tri Tri gì nữa, hôm nay nếu nàng thực hiện được việc này, không những hủy hoại thanh danh nàng, còn cả thanh danh của mình, vô luận ngày sau vị trí mình cao đến đâu, vết nhơ này mãi đeo bám theo không tha cùng những lời nói đầy khó nghe.
“Ý tứ Trần tiểu thư là?”
Trần Như Vân nhéo cằm, ánh mắt nhìn trên hai người một chút nói “Hai người, cởϊ qυầи áo ra!”
“Cái gì?” Chu Hi cùng Tần La Y đồng loạt kinh hô.
Nàng điên rồi sao?
Diệp Tri Tri vội vàng trở về, vừa thấy mẫu thân cùng một vị phu nhân quen biết đang cùng ngồi nói chuyện, lập tức ý thức được mình bị lừa, vội vàng rẽ chạy về trà thất, lòng bàn chân như là đạp gió mà chạy.
Cung nữ giữ cửa chẳng biết đã đi đâu, ánh đèn bên trong còn sáng, không biết Chu Hi đã rời đi chưa? Chàng hít nhiều La tiên thảo như vậy, nếu cứ vậy chạy ra ngoài không biết sẽ thế nào.
Diệp Tri Tri ngầm bực người sau lưng mình, xem ra kế hoạch hôm nay là thất bại rồi.
Còn ôm vài phần chờ mong nàng đẩy cửa vào, chỉ thấy Chu Hi cách mình rất xa, nằm úp trên mặt đất, trong lòng thở nhẹ nhõm, chỉ cần chàng còn ở hết thảy sẽ thành công, nếu chàng bị người khác mang đi xem như nàng toi công rồi.
Bên ngoài trời ngày càng tối, ánh đèn không được sáng, hơn nữa do nóng vội, nàng không nghĩ nhiều liền ngồi quỳ bên cạnh Chu Hi, ôn nhu lôi kéo xiêm y chàng.
“Chu công tử? Có phải chàng đang rất khó chịu đúng không? Để Tri Tri giúp chàng…”
Trong lúc nàng đang tình nồng mật ý, đột nhiên! Một người từ gian bên cạnh chạy tới, hét lớn một tiếng “Bắt gian!”
Một tiếng la hét đó dọa Diệp Tri Tri ngơ ngẩn “Trần Như Vân? Ngươi ngươi ngươi như thế nào ở đây?”
Mà lúc này, Chu Hi đang nằm sấp dưới nền bỗng ngồi bật dậy, quay lại nhìn nàng, khinh miệt cười nói “Như thế nào? Bước tiếp theo muốn thoát xiêm y ta nhưng không thành sao? Biểu muội nhận ra xiêm y lại không nhận ra người à?”
Diệp Tri Tri bị hai lần liên tiếp kinh hách, cả gương mặt biến đổi khó cầm được bình tĩnh “Các ngươi, các ngươi! Vì sao mãi đuổi theo ta không bỏ?”
Hai mắt Tần La Y bốc hỏa, cao cao tại thượng nhìn nàng “Người khác không biết ngươi còn không biết sao? Ta bị ngươi chơi thảm dữ dội!”
Thần sắc Diệp Tri Tri biến đổi, đúng vậy, Tần La Y vẫn luôn thích Chu Hi, nàng sao có thể trơ mắt nhìn Chu Hi bị mình…
“Tỷ tỷ, ta sai rồi! Cầu tỷ không cần đem việc này làm lớn chuyện, ta cũng không dám nữa, xem như tình tỷ muội nhiều năm của chúng ta được không tỷ tỷ!”
Nhìn mặt Diệp Tri Tri đầy nước mắt, Tần La Y bực bội vung tay lên “Còn không mau đi đi? Tâm tư nhỏ của ngươi ta sẽ nói tất cả cho cô cô biết, cô cô không bệnh cũng bị ngươi làm cho bệnh.”
“Vâng, đa tạ tỷ tỷ, đa tạ Trần tiểu thư.”
Diệp Tri Tri dường như trốn khỏi trà thất rời đi. Tần La Y búng búng đầu ngón tay, cau mày.
Trần Như Vân dò đầu qua cười “Như thế nào? Vì biểu muội mà phiền lòng sao? Hay là đang đau lòng Chu công tử của ngươi?”
Tần La Y lắc đầu “Không phải, ta đang suy nghĩ, khi còn Tri Tri nhỏ không như thế, tại sao nàng lại biến thành cái dạng này chứ? Nhớ trước kia cả hai cùng bên nhau chơi đùa, trong lòng giờ có chút khổ sở.”
“Không nghĩ ngươi còn đa sầu đa cảm như vậy.” Trần Như Vân nói xong liếc quần áo trên người nàng “Đừng quên đem quần áo trả lại Chu công tử.”
Nói xong liền tiêu sái đi ra ngoài.
Tần La Y sửng sốt một chút đuổi theo từ phía sau “Này, vừa rồi sao ngươi không cùng chàng đổi quần áo hả?”
Trần Như Vân cười xấu xa “Vóc dáng ngươi so với ta cao hơn, lại nói không phải là ngươi thích hắn sao? Ta tự cấp cơ hội cho ngươi a!”
Tần La Y hơi ngạc nhiên, lẩm bẩm nói “Nhưng chàng không thích ta…”
Hai người cãi qua cãi lại rời đi, một lát sau, gian bên cạnh vị cung nữ giữ cửa nằm trên nền đất mới từ từ tỉnh. Trong nhà lúc này trừ bỏ nhàn nhạt mùi ngải thảo không xảy ra chuyện gì cả.
Ban ngày Giang Nhã Phù bị nhiễm gió núi, thêm chuyện bị kinh hách liền có dấu hiệu sốt.
Thời Phái nghĩ chuyện ở trên đỉnh núi chưa làm xong về phòng sẽ tiếp tục hoàn thành, Giang Nhã Phù cũng không phản đối. Nhưng khi quan tâm ai liền rất nhạy bén sự thay đổi của người đó, cảm thấy nàng có vẻ không khỏe, đưa tay sờ trán lập tức giật mình, nàng bị sốt rồi.
Gọi người tìm thái y tới xem bệnh, kê khai thuốc, nấu thuốc bưng cho nàng uống.
Đầu Giang Nhã Phù âm ỉ nóng, cả người vô lực, ngồi dựa lưng trên thành giường, muốn tiếp nhận chén thuốc trong tay Thời Phái lại bị chàng giành lại.
Vụng về múc từng muỗng thuốc bón cho nàng “Để ta đút cho nàng.”
Giang Nhã Phù bật cười gian nan “Ta chỉ bị trúng chút gió sốt thôi, chân tay vẫn động được, chàng mau đưa cho ta đi.”
“Tiểu Bảo nghe lời.”
Đầu quả tim nàng run lên, không tiếp tục cự tuyệt sự săn sóc này, mở miệng uống vào từng muỗng thuốc.
“Đắng quá, đây là thuốc gì vậy?”
Lại một muỗng đưa tới “Thuốc đắng dã tật, không đắng trị không hết bệnh.”
“Ngụy biện.” Nàng lại cau mày uống một ngụm, đắng đến run người, hẳn là thái y có thù với nàng đi?
Thời Phái thấy dáng vẻ này của nàng lo lắng hỏi “Thật sự quá đắng sao?”
“Đúng vậy, ta xin chàng, đưa chén thuốc cho ta đi, để uống cho nhanh, không phải chịu cái đắng hành hạ nữa.”
Lúc này Thời Phái mới đưa chén thuốc cho nàng, xem mặt nàng nhăn nhó một đống, sau đem chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
Quá đắng, Giang Nhã Phù muốn phun ra, ăn mật sống phỏng chừng cũng đắng như thế này.
Thời Phái lại hỏi một lần “Thật sự đắng lắm sao?”
Giang Nhã Phù bị chàng vì chuyện này làm phiền, liền dỗi nói “Đắng chết, bằng không chàng cũng nếm thử xem!”
Thời Phái nghiêm túc gật đầu “Được, vậy để ta nếm thử.” Sau đó liền đứng dậy, cúi xuống hôn lên môi nàng, nuốt luôn tiếng nức nở của nàng, đem vị đắng vị ngọt nhâm nhi hết.
Thật lâu sau, biết không thể tiếp tục nữa, Thời Phái cưỡng bách chính mình lưu luyến rời khỏi môi nàng, cũng không biết mình bò lên giường từ khi nào, ôm cả người nàng vào trong ngực.
“Ừ, thuốc này quả thật là đắng, ngày mai bảo thái y đổi thuốc khác cho nàng.”
Dược hiệu phát tác, Giang Nhã Phù bắt đầu buồn ngủ, gối lên cánh tay chàng lẩm bẩm “Thật là hồ nháo, xem ngày mai chàng nhiễm bệnh, làm thế nào mà ra cửa đây?”
Nghe xong lời này đột nhiên linh quang Thời Phái chợt lóe, một ý kiến hay.
Thái y kê thuốc mạnh, buổi tối Giang Nhã Phù toát mồ hôi, sáng hôm sau cả người cảm thấy nhẹ nhàng, nghĩ giờ này chắc Thời Phái đi ra ngoài rồi.
Mới vừa nghĩ như vậy liền thấy chàng đi vào “Đã khá hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi, sao chàng không cùng mọi người đi ra ngoài?”
Thời Phái cười giảo hoạt “Ta xin nghỉ, nói hai chúng ta đều nhiễm phong hàn sợ lây bệnh cho người khác, hôm nay không phải đi. Ta ở lại bồi nàng ngốc cả ngày, ngày mai cùng nhau về nhà có chịu không?”
Thấy chàng một bộ dáng chờ khen, Giang Nhã Phù bật cười “Được được, không đi liền không đi, ở trong phòng thành thật ngốc, hơn là ra gặp mặt kẻ điên Hứa Triển Nhan kia.”
Thời Phái sợ nàng sinh khí, nhanh dời đề tài “Nàng khỏe rồi, ăn sáng xong ta giúp nàng tắm gội nhé?”
Nhìn tâm địa gian giảo của chàng, Giang Nhã Phù nói “Không cần.”
“Ta bảo đảm quy củ còn không được sao? Nàng xem bọn Mộc Lưu Phi không có ở đây, mà nàng không thích sai xử những cung nữ đó, để ta ủy khuất một chút vậy…”
“Không cần.”
“Tiểu Bảo ~”
Cả người Giang Nhã Phù giật mình, dỗi nói “Chàng lại gọi ta như vậy ta sẽ không để ý tới chàng nữa! Buồn nôn muốn chết.”
Thời Phái mặc kệ, Chu Hi gọi sao nàng không cảm thấy buồn nôn chứ? Chàng cứ gọi thế, lúc không có người ngoài liền cứ như vậy gọi, cho nàng buồn nôn chết thôi.
“Tiểu Bảo Tiểu Bảo Tiểu Bảo ~”
Giang Nhã Phù che lại lỗ tai, tỏ vẻ chính mình nghe không thấy.
Nàng như vậy, chàng càng thêm bám riết không tha, nhắc mãi hai chữ Tiểu Bảo nhiều lần, cuối cùng Giang Nhã Phù bị chàng làm phiền.
Nàng không bịt tai nữa, đối mặt chàng gọi lại “Chó con, chó con, chó con!”
Thời Phái sửng sốt “Chó con là ai?”
Giang Nhã Phù cười trộm “Ta mới vừa đặt nhũ danh cho chàng, ai bảo chàng gọi nhũ danh của ta, ta liền như vậy gọi lại chàng.”
“…”