- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngày Mai Liền Hòa Ly
- Chương 46: Chó con, Chó con, Chó con (1)
Ngày Mai Liền Hòa Ly
Chương 46: Chó con, Chó con, Chó con (1)
Trương Nhị trở về, mới nghỉ ngơi trong chốc lát liền thấy Tần La Y cùng Trần Như Vân lại tìm mình, nhìn vẻ mặt gian manh của hai người họ, trong lòng thật khổ, không biết lại nghĩ ra chuyện gì nữa đây.
“Trương Nhị, chân ngươi thế nào rồi?” Trần Như Vân đi đến hỏi.
Trương Nhị liếc nàng một cái “Còn nói nữa, nổi lên hai cái mụn nước thật lớn. Hai người sao lại không có bị gì ha? Chơi thật thống khoái, Nhã Phù bị Hứa Triển Nhan gọi đi, ngươi cũng không lo lắng gì sao?”
Trần Như Vân ngượng ngùng gãi gãi đầu “Hắc hắc, biểu ca ta cũng ở bãi săn, biểu tẩu sẽ không có việc gì. Bất quá hiện tại khả năng có người muốn làm ra chuyện lớn, Trương Nhị, ngươi kiến thức rộng rãi, có biết La tiên thảo là gì không?”
“Ngươi nói La tiên thảo hả?” Trương Nhị sửng sốt, sau đó gương mặt nhiễm đỏ ửng “Ngươi hỏi cái này để làm gì? Cái đó chúng ta không nên biết đến.”
Trần Như Vân không thuận theo “Ai nha, còn chờ ngươi mở cái nút ra, ngươi không chịu nói liền sao cứu được mạng người đây.”
Trương Nhị nói thầm “Không gây chết người được…”
Vẫn luôn im lặng, Tần La Y thấy Trần Như Vân còn ngốc ngếch muốn hỏi, nhìn không được “Trương Nhị, cứ nói với chúng ta, có gì mà ngươi phải xấu hổ chứ? Ngươi cứ việc nói thẳng, có phải đây là dơ dược không?” Thân là quận chúa, so với nữ hài gia đình bình thường biết không ít bí văn cung đình, thấy nàng như vậy lập tức nghĩ tới.
Trương Nhị nhỏ giọng giải thích “Kỳ thật cũng đừng nói khó nghe như vậy, La tiên thảo là dược trợ hứng dùng cho phòng the nam nữ, nghe nói hiệu quả không tồi.”
Trần Như Vân cuối cùng minh bạch “Phi! Liền biết tâm tư nàng ta bất chính mà!”
Lúc này Tần La Y như là thông minh lên, bỗng nhớ tới cái gì “Không tốt! Khẳng định là nàng dùng trên người Chu Hi. Trương Nhị, nơi này ngươi có giải dược không? Ngươi mau nói cho chúng ta một chút cỏ đó dùng như thế nào vậy? Nghe người ta nói là muốn cái gì cùng ngải thảo trộn với nhau ấy?”
“Các ngươi đừng nóng vội. La tiên thảo sinh trưởng ở vách đá phía dưới huyền nhai, hiệu quả trợ hứng dùng cho ngày cưới, khí vị ôn hòa, giống cỏ xanh không vị, người nọ nói đem nó trộn cùng Ngải thảo, khẳng định là không muốn người khác phát hiện ra. Bất quá dược này dễ giải, ta có cái túi thơm này, các ngươi cầm đi, lấy nó ngửi trong chốc lát thần trí liền thanh tỉnh.”
Tần La Y tiếp nhận túi thơm “Cái này thật tốt, bằng không cả đời người nọ liền nằm trong tay biểu muội ta.”
Chân Trương Nhị bị đau, lá gan lại không lớn, liền lưu trong phòng dưỡng thương, trơ mắt nhìn hai người kia hấp tấp chạy tới, lại hấp tấp chạy đi.
Từ lần trước chứng kiến một tràng hỗn loạn khôi hài tại tửu quán kia, lần này túc trực săn đón, Diệp Tri Tri mới lại nhìn thấy Chu Hi. Chàng thật quá nhẫn tâm, nàng một lòng say mê mà chàng làm như không thấy, một khi quyết định chặt đứt, vài câu đôi câu cũng không chịu bố thí cho nàng.
Tuy chàng đối với mình tàn nhẫn như vậy, nàng lại không dứt bỏ được, khi chàng đứng giữa mọi người, trong mắt nàng chỉ có duy nhất là chàng, mọi người còn lại chỉ là làm nền. Nàng cảm thấy mình thật sự bệnh si nặng rồi, không có được Chu Hi càng điên cuồng lên.
Nàng không có biện pháp nào tốt cả, chỉ có thể đánh cuộc một phen, dùng danh dự của mình đổi một phu quân như ý, sau này chàng hận mình cũng đáng.
Trong núi gió thực lạnh, đặc biệt khi mặt trời lặn, Hoàng Thượng mang theo Hứa Quý Phi đi đại Thiên Trì tắm suối nước nóng. Chu Hi cùng mấy đại nhân quen biết uống nhiều hơn mọi ngày, ngồi nhìn ra đường có chút lo lắng cho Giang Nhã Phù. Tính tình nàng thành thật, ôn hòa như vậy, ở đây toàn là quý nhân, mong sẽ không xảy ra chuyện gì, bị nói hành nói xấu nàng có thể tránh thoát, không thấy được bẫy rập cũng có thể tránh đi hoàn mỹ.
Thôi, chàng là gì mà có thể nhọc lòng vì nàng? Đã có người bên cạnh bảo hộ cho nàng rồi, hiện tại Thời Phái đối với nàng chẳng khác nào bảo bối, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Chàng xoa nhẹ ấn đường nhíu chặt, mi vừa nhấc lên liền thấy trước mắt cách đó không xa một bóng hình xinh đẹp.
Là nàng.
Nàng xuất hiện ở chỗ này rõ ràng là đặc biệt chờ mình, trong lòng Chu Hi ám hối, tự trách bản thân tự chọc nợ tình.
“Diệp tiểu thư, ban đêm gió lớn, sao lại đến chỗ này?”
Diệp Tri Tri thấy lời nói chàng vẫn như trước “Thì ra chàng còn để ý ta một chút, ta nghĩ chàng không bao giờ chịu nói lời nào cùng ta nữa.”
Trong lòng Chu Hi hiện lên một tia không đành lòng, tuy nàng tâm cơ nặng, nhưng đối với mình là nặng tình, mà ngọn nguồn việc này đều cũng do chàng. Nếu ngay từ đầu đừng cho nàng hy vọng, cũng không đến mức như vậy.
“Diệp tiểu thư…”
“Chàng có thể gọi ta một tiếng Tri Tri không? Một lần cũng được.”
Nước mắt mỹ nhân tan nát cõi lòng làm người ta đau lòng, Chu Hi thở dài “Tri Tri, lần trước gặp mặt ta đã nói rõ ràng. Ý ta đã quyết, hai chúng ta không có khả năng, người có thể toàn tâm toàn ý che chở cho nàng, người đó không phải là ta.”
Diệp Tri Tri nghe xong lời này im lặng không nói, gió thổi vào thân mình mảnh khảnh của nàng, thổi tóc lau những giọt nước mắt trên mặt, chẳng khác nào một bức họa thê mỹ tốt đẹp mà yếu ớt.
Thật lâu sau, nàng dường như khẩn cầu nhìn chàng nói “Công tử, hai chúng ta quen biết tại tửu quán nhỏ kia, lần trước là chàng cùng Tri Tri nói cáo biệt, nhưng đối với Tri Tri mà nói, lại là hồi ức khuất nhục bất kham của ta. Câu cửa miệng thường nói, khi hợp khi tan, thỉnh công tử rũ lòng thương, cho Tri Tri một lần nói cáo biệt, xem như một chút hồi ức được không?”
Vốn là Chu Hi hổ thẹn với nàng, lời này, cảnh này vô pháp nhẫn tâm mở miệng cự tuyệt. Chàng không giống Thời Phái cùng Giang Nhã Phù biết hết thảy chuyện đời trước, trong mắt chàng, Diệp Tri Tri lúc này chỉ là một cô nương ái mộ mình, lại bị chính mình thương tổn thôi.
“Được, nhưng nơi này không có tửu quán.”
“Không sao, lúc này thay trà hẳn được, chúng ta qua bên kia đi, ít người thấy rõ, lời nói cũng… Nghe rõ ràng. Coi như là lần cuối ta cầu chàng, về sau đối diện xem như không quen biết.”
“… Vậy như ý tiểu thư đi.”
Chu Hi có nhiều khía cạnh đều là xuất sắc, thậm chí còn vượt hơn Thời Phái, nhưng ở phương diện đối mặt với nữ nhân thì không bằng Thời Phái. Đặc biệt đối mặt với nữ nhân như Diệp Tri Tri, chàng không giống Thời Phái có thể thẳng thắn làm mặt lạnh được.
Hai người thực mau đi tới gian trà thất, lúc này bên trong không có người, buổi tối các nữ nhân, phụ thân cùng phu quân đều trở về phòng hội họp, không tới nơi này dùng trà tán gẫu, chỉ có ban ngày nơi này mới là địa phương mọi người yêu thích thôi.
Chỉ có một cung nữ thủ tại chỗ này, cung nữ được huấn luyện cực tốt, thấy một nam một nữ đi vào không hiện kinh ngạc, hành lễ xong, yên lặng pha trà, lại đến chỗ đặt lư hương bậc lửa đốt ngải thảo dùng để đuổi muỗi, sau liền yên lặng lui ra ngoài.
Trà thất bố trí lịch sự tao nhã, ngồi trên mặt đất, hương trà lượn lờ, làm người ta quên cả việc đề phòng xung quanh.
“Chu công tử, Tri Tri có một chuyện khó hiểu, mong rằng công tử nói thật. Ngay từ đầu công tử đối với ta thái độ không phải như thế, ta nghĩ rõ ràng rồi, rốt cuộc vì sao thái độ của công tử đối với ta lập tức biến đổi như vậy?”
Ánh mắt nàng quá nóng, có lẽ trong phòng quá nhiệt, Chu Hi bỗng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong lòng hốt hoảng, máu trong người dường như gia tăng, xuất hiện một cổ quái dị trong người, toàn thân tràn ngập hơi ngứa.
Chàng không có nghĩ nhiều, cực lực duy trì trấn định thong dong “Việc này đích xác là do tại hạ, là tại hạ quá mức tuỳ tiện, chuyện đau buồn xưa không thể tự thoát ra, đúng lúc tiểu thư xuất hiện gãi đúng chỗ ngứa làm tại hạ có chút không đúng mực. Sau buông chuyện cũ, lần thứ hai gặp lại tiểu thư, cảm thấy hành động dĩ vãng của mình quá mức càn rỡ, đã làm tiểu thư hiểu lầm, Chu mỗ nơi này bồi tội cùng tiểu thư.”
Nóng! Như thế nào càng ngày càng nóng thế này? Cảm giác mặt mình như cũng nóng lên.
Diệp Tri Tri thấy dưới tác dụng của dược vật chàng nổi lên biến hóa rất là vừa lòng. Chờ một chút nữa, chờ chàng hoàn toàn đánh mất lý trí, nàng liền cố ý… sau đó lại hô to người ngoài tiến vào làm chứng, hết thảy liền thành.
Nàng không tiếc hy sinh danh dự, hy sinh thể diện Diệp gia, cũng muốn một lần bắt được Chu Hi, không thành công liền xả thân.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám vội vàng chạy tới trà thất, hỏi cung nữ bên ngoài “Diệp tiểu thư có ở bên này không? Người Diệp gia đang tìm nàng khắp nơi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói bệnh điên Diệp phu nhân lại tái phát, bọn nha hoàn không dám động thủ, Diệp đại nhân bảo tìm Diệp tiểu thư về nhanh!”
Diệp Tri Tri ở bên trong nghe rõ ràng, trong lòng ngầm bực, bệnh mẫu thân hơn một năm rồi không phát tác, như thế nào cố tình lúc này lại phát tác? Nàng thấy sắc mặt Chu Hi càng thêm ửng hồng, rốt cuộc là mẹ con tình thâm, nàng cân nhắc một chút nói với Chu Hi “Chu công tử ngồi đây, ta đi một chút sẽ lại. Trước khi ta trở lại chàng ngàn vạn lần đừng rời khỏi nơi này, bằng không cái ngày cáo biệt lại không đếm được, ta sau này vẫn không thể quên được chàng.”
Chu Hi thực khó chịu, nghĩ nàng có thể nhanh lên đi ra ngoài, mình cũng sẽ tự tốt lên một chút “Được, nàng mau đi nhanh chút, ta ở chỗ này chờ nàng.”
Diệp Tri Tri ở cửa cùng cung nữ giao đãi một tiếng, liền vội vàng rời đi.
Chân trước nàng vừa đi, sau lưng Trần Như Vân cùng Tần La Y ăn mặc nam trang liền xuất hiện, cung nữ tự nhiên nhận ra đây là hai vị tiểu thư, càng nhận được trong đó có một vị là quận chúa.
Nàng lộ vẻ khó xử “Quận chúa, trời chiều rồi, vẫn là ngày mai ngài lại đến uống trà đi? Bên trong có nam nhân cũng không tiện.”
Tần La Y trợn mắt “Không tiện? Ta không tiện vào trong đó? Trừ phi bên trong là Hoàng Thượng cùng Quý Phi nương nương, bằng không ta còn không biết mình muốn tránh đi là người nào nha, tránh đường cho bổn quận chúa vào!”
“Vâng.” Cung nữ không có biện pháp, đành phải nhường đường.
Trần Như Vân đi theo Tần La Y vào trong trà thất, thực mau liền thấy mặt ai đó có dị sắc, cơ hồ Chu Hi không thể ngồi yên, chính là đang liều mạng rót nước trà vào bụng, đáng tiếc là không có gì ăn.
Ánh mắt chàng như mơ hồ dần, chỉ thấy hình bóng người vào trong phòng, lại không nhìn rõ được là ai.
Hai người nhìn nhau, Trần Như Vân cười nói “Ngốc, nhìn ta làm gì? Kia không phải là người trong lòng ngươi sao? Còn không nhanh cho hắn ngửi túi thơm?”
Tần La Y nhăn mày “Ta? Ta tự mình đưa cho chàng…?”
“Chứ còn ai nữa? Nhanh lên đi! Nắm chặt thời gian.” Trần Như Vân đẩy nàng đến phía trước.
Tần La Y móc túi thơm ra, vừa rồi nàng cùng Trần Như Vân trước đã ngửi qua, các nàng sẽ không có việc gì. Tâm tình nàng phức tạp, nắm chặt vạt áo đi đến chỗ Chu Hi, tâm tình như hốt hoảng, lại không có ý niệm lo lắng khác.
Đến gần Chu Hi rồi, rốt cuộc Chu Hi thấy rõ ràng mặt nàng “Nàng là…”
Bang một cái, Tần La Y khẩn trương đem túi thơm ấn tới miệng mũi chàng, Chu Hi chưa kịp phản kháng liền đem hương khí gay mũi hít vào, tức khắc tinh thần chấn động, thần trí dần dần thức tỉnh.
Lúc này rốt cuộc thấy rõ hai người trước mắt, đến đây chàng đã minh bạch mình gặp chuyện gì. Không nghĩ tới Diệp Tri Tri lại làm ra một việc như vậy, nhất thời hổ thẹn, hướng hai người hành một đại lễ “Đa tạ nhị vị tiểu thư tương trợ…”
Trần Như Vân đánh gãy lời vô nghĩa của chàng “Đừng dong dài, chuyện còn chưa xong đâu, chờ Diệp Tri Tri phát hiện mình bị lừa liền sẽ mau trở lại tìm ngươi, nếu cảm tạ ta, hết thảy liền nghe theo chúng ta.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngày Mai Liền Hòa Ly
- Chương 46: Chó con, Chó con, Chó con (1)