Hôm sau Chu Hi đi hỏi ý kiến sư phụ, sư phụ kiến nghị chàng nên đi một chuyến, không phải vì cái gọi là hiếu đạo, mà là vì bản thân chàng. Con đường tương lai là chốn quan trường, thanh danh đặc biệt quan trọng. Việc người nhà họ Chu độc ác toàn kinh thành đều biết, nhưng trưởng bối sắp qua đời, trưởng tôn không gặp mặt lần cuối sẽ bị người đời phê bình này nọ.
Tuy vậy, câu chốt cuối cùng Giang Sóng Thiên vẫn nói là, nếu không muốn đi cũng không sao, ông tin tưởng chàng, dù thanh danh bị ảnh hưởng chuyện đó thì vẫn không đốn ngã được chàng.
Mũi Chu Hi đau xót, hướng sư phụ hành lễ đi hồi Chu gia.
Chử nhị gia giữ một chức quan nhàn tản, là nhị thúc của Chu Hi, trước kia đem cả nhà chàng dẫm đạp như bùn dưới đất, nay tự mình ra nghênh tiếp chàng.
Một khắc tại cổng lớn thấy ông ta, lòng Chu Hi không cảm thấy thụ sủng nhược kinh mà như là đâu đó hiện lên một tia quỷ dị, vì cái gì ông ta làm lễ gặp mặt chàng lớn như vậy? Chẳng lẽ bởi tâm nguyện của tổ phụ sao?
“Ai nha ngươi đã tới, tổ phụ mong nhớ ngươi muốn chết.”
Nửa câu Chu Hi cũng không cùng ông ta khách sáo, vừa hướng bên trong đi vừa hỏi “Tổ phụ đâu rồi? Đại phu nói thế nào?”
“Ặc cái này… Kỳ thật tổ phụ ngươi không bệnh nặng lắm, chỉ là người muốn gặp ngươi, cùng ngươi nói chuyện một chút. Ý tứ tổ phụ là muốn ngươi trở về cùng ăn tết, hoặc dọn về đây ở luôn, sao gì năm sau ngươi cũng đi khảo thí tiến sĩ.” Chu nhị gia xấu hổ trả lời. Nếu không lấy cớ này lừa chàng về, chỉ sợ nói cái gì chàng cũng không chịu về, đến cha mẹ chàng chết thi thể đều bí mật mai táng cũng không đưa về phần mộ tổ tiên, có thể thấy đối với Chu gia có bao nhiêu hận.
Không gọi về là không được, nếu ông không đi lại giao du bên ngoài sẽ không biết được, thì ra đứa cháu trai này bây giờ thanh danh vang dội như vậy, mọi người nói hậu sinh khả uý, còn xem tướng nói tương lai Chu Hi nhất định làm quan to. Đặc biệt tương lai sau khi lão gia tử chết. Nếu hiện tại nên sấn tới hoà hoãn quan hệ, về sau Chu gia bọn họ không những mượn chút phong quang, còn không bị chàng giẫm đạp thật tốt biết bao.
Chu Hi sửng sốt một giây, liếc mắt chán ghét nhìn một cái, quay đầu liền đi nhanh ra ngoài, Chử nhị gia phía sau truy đuổi kêu lại cũng không kịp. Đã về nhà rồi, thế nào lại đi chứ? Hắn còn chưa đề đến điều kiện gì mà.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn như cố hết sức gọi Chu Hi, là tiếng hét của người vốn nên nằm trên giường bệnh.
Cuối cùng Chu Hi không đành lòng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, tuy không bị bệnh sắp chết, nhưng trông ông đã già rất nhiều, thân thể không còn như năm đó nữa.
“Chu lão thái gia.”
Thần sắc Chu lão gia phức tạp nhìn chàng, hài từ năm đó đã trưởng thành như vậy, so với cha mẹ chàng bộ dạng còn xuất sắc hơn. Ông nói với Chử nhị gia “Ngươi đi xuống trước đi, ta muốn một mình cùng nó nói mấy câu.”
Chu nhị gia đi xuống phía sau, Chu lão gia mới hỏi Chu Hi “Ta có thể cùng con nói mấy câu được không?”
“Muốn nói gì ngài liền nói đi.” Về sau phỏng chừng chàng không bao giờ đến cái địa phương này nữa.
Hai người cùng vào phòng, trong này không có ai. Lão gia tử gian nan mở miệng, nhưng trong nhà chỉ có lão nói, may ra chàng mới nghe vào vài điều.
“Hi nhi…”
“Không cần kêu ta như vậy.”
“…Chu công tử.” Râu lão không ngừng run rẩy “Ta biết con hận nhị thúc và ta. Không phải ta kêu con về để lấy sự thông cảm, mệnh ta không dài, ta phạm sai lầm, về sau xuống hoàn tuyền sẽ hoàn lại cho phụ thân con…”
“Vậy ông muốn nói cái gì?” Chu Hi hùng hổ có chút doạ người.
“Nhị thúc… Hôm nay thành ra cái dạng này trách ta lúc trước mắt bị mù, sớm muộn gì Chu gia sẽ bại trong tay hắn. Nghe nói Giang gia đối với con thực tốt, đây là phúc khí của con.”
Nói tới đây lão chuyển đề tài “Nhưng từ nhỏ con họ Chu, không phải họ Giang, chờ con đi lên con đường kia sẽ hiểu, một cây không thể thành rừng, con cần có một gia tộc sau lưng duy trì. Ta cũng hy vọng có một ngày con thăng chức, có thể đối với người nhà Chu gia quan tâm một chút.”
Chu Hi đứng dậy trịnh trọng nói “Ngài lo lắng nhiều rồi, gia tộc này không giúp gì được cho ta, ngược lại chỉ là liên lụy mà thôi, cho dù có, ta cũng không hiếm lạ, cùng lắm ta làm cô thần không có gì là ghê gớm. Lão gia ngài ngàn vạn lần bảo trọng thân thể. Ta có việc phải đi trước.”
Chàng đứng dậy liền đi, lão gia tử lại gọi một lần nữa “Vậy việc hôn nhân của con thì sao? Nhạc gia nào có thể nguyện ý đem gả nữ nhi cho một người không có tổ tông chứ?”
Chu Hi dừng một chút, không đáp lời, bước nhanh rời đi.
Quản gia, bạn hàng năm của lão gia tử tiến vào phòng, vừa rồi bên trong đối thoại hắn đều nghe hết “Lão thái gia, ngài như vậy khiến thiếu gia đi rồi?”
“Làm thế nào không cho hắn đi? Yên tâm đi, tương lai hắn sẽ trở về thôi.”
Trong lòng quản gia cả kinh “Vậy…” Vậy đến khi nào?
Lão gia tử phảng phất nghe được lời nói trong lòng hắn “Ta còn sống lâu lắm, thời điểm chết còn xa.”
“Vậy đến lúc đó nhị lão gia…” Nếu đại thiếu gia bước lên địa vị cao, đoạt chức vị tộc trưởng, hắn tuyệt đối không tha nhị phòng.
Lão gia tử thở dài một tiếng “Ai thiếu nợ đều phải, còn ta… cũng mau đi trả nợ thôi.”
Rời khỏi đó, kỳ thật trong lòng Chu Hi cũng không kiên cường như biểu hiện bề ngoài thể hiện, nơi đó có những hồi ức đẹp về gia đình chàng, nhưng cũng chịu ám ảnh tận tâm can.
Lời sư phụ cùng tổ phụ mỗi người mỗi ý, chỉ là sư phụ thực đau lòng chàng, không cùng chàng nói rõ ràng ra thôi.
Lý trí nói rằng chàng nên trở về, báo thù, đoạt lại địa vị cùng sản nghiệp của phụ thân, đoạt lại từng cái đồ vật, những thương tổn họ gây ra trả hết lại cho họ!
Nhưng về tình cảm, chàng muốn đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn cùng nơi đó, thậm chí không nghĩ gặp lại, làm người tứ xứ vô thân…
Cha mẹ! Nhi tử nên lựa chọn thế nào đây?
Trong lòng Chu Hi tràn ngập bi thương cùng mê mang vô tận, chàng không muốn trạng thái mình lúc này trở lại Giang gia, nhưng trừ bỏ nơi đó chàng không có chỗ để đi.
Trước mắt không xa có một tửu quán gia đình nhỏ, nhìn qua không có nhiều người, hay là vào đó ngồi ngốc một chút.
Không phải giờ cơm, tửu quán rất ít người, tiểu nhị ân cần nhanh tay bưng lên một vò rượu, hai phần thức ăn nhẹ.
Chu Hi uống rượu rất ít, vì rượu có thể câu hồn người, sẽ đem những điều không nên nghĩ toàn bộ nói ra hết, nhưng lúc này chàng không nghĩ vậy, nên uống mấy chen, say cũng được, phát tiết cũng thế, chàng là một cây quang côn Chu Hi trong trời đất, ai có thể quản chứ.
Rượu quả thật là thứ tốt, làm người ta muốn khóc lại muốn cười, tựa như thay đổi chính mình vậy.
Thực mau tiểu nhị đem vò rượu thứ hai bưng lên, Chu Hi rũ đầu, vừa muốn đem bầu rượu mới trên bàn lên rót, lại bị một bàn tay nhỏ trắng trắng giữ lại. Chàng hơi ngốc, ngẩng đầu nhìn, một giai nhân xinh như ngọc xuất hiện trước mắt.
Nhã Phù sao?
Diệp Tri Tri lấy ly rượu trên tay cùng vò rượu giành lại trong lúc chàng bị sững sờ “Chàng không thể uống nữa.”
“Là cô nương? Như thế nào lại ở chỗ này?” Rốt cuộc Chu Hi nhìn thấy rõ ràng là ai.
Diệp Tri Tri ngồi xuống đối diện với chàng “Vừa vặn ta đi ngang qua bên này, chàng tiến vào ta liền nhìn thấy. Nhìn thần sắc chàng không đúng ta có chút không yên tâm…”
Mặc dù Chu Hi uống say, thần trí không được thanh tỉnh, cũng có thể nhìn thấy thâm tình trong mắt cô nương không chút nào che giấu, chàng có chút bật cười, chàng có tài đức gì chứ?
Bỗng nhớ tới lần trước Nhã Phù về nhà cảnh cáo, chàng không được cưới Diệp Tri Tri.
Ha hả, cái nha đầu kia, chẳng lẽ biết trước chuyện không thành? Nàng như thế nào khẳng định chàng cùng Diệp Tri Tri có liên quan nhau?
Bình tĩnh mà xem xét cái cô nương Diệp Tri Tri này, nếu chọn là thượng đẳng hôn phối, gia thế bậc trung, phụ thân là Binh Bộ quan to, thanh danh cũng tốt, bộ dáng lớn lên xinh đẹp, tài học hẳn cũng không kém. Tuy rằng nội tâm quá sâu, nhưng người nào lại không như vậy chứ? Đến nỗi tâm tư bất chính như chàng hiện tại không có tư cách suy xét người khác.
Trong phút chốc, trong đầu chàng hiện lên thật nhiều ý niệm.
Diệp Tri Tri ngồi yên không nhúc nhích nhìn chàng, đem lời trong lòng nói ra “Chu công tử, xem phương hướng chàng đi, như là từ Chu gia lại đây đúng không? Nói vậy nhất định người nhà Chu gia muốn chàng trở về. Sẽ nói cái gì đó trợ lực con đường làm quan, có lẽ còn cả việc hôn nhân…”
Từ suy nghĩ mông lung chưa rõ, Chu Hi ngoài ý muốn nhìn về phía nàng, muốn nghe nàng rốt cuộc muốn nói cái gì.
“Ta muốn nói chính là, lấy tướng mạo tài hoa Chu công tử, liền tính không cần bất luận bối cảnh gì, vô thân vô thế cũng sẽ có vô số cô nương nguyện ý gả cho chàng, trong đó không thiếu người ngoài muốn trèo cao, những thiên kim tiểu thư, tỷ như… Ta.”
Còn hơn hai ngày nữa là cuối năm, Tư Minh tới Trấn Quốc Công phủ, từ lần trước sau sự kiện mượn sách hắn chưa có lại. Lần này đặc biệt tới là đưa quà tết, nữ đầu bếp Giang gia làm bánh gạo, món lúc ở nhà Giang Nhã Phù thích ăn nhất.
“Trong nhà thế nào? Thân mình đại tẩu có khỏe không?”
Tư Minh cười nói “Hồi tiểu thư, mọi người đều khỏe, còn một tháng nữa Thiếu phu nhân sẽ sinh, trong nhà chuẩn bị hết thảy thỏa đáng, bảo đảm sẽ thuận lợi. Lão gia, thiếu gia cũng khá tốt, hai ngày này rảnh rỗi vội vàng chuẩn bị đón tết ạ.”
Giang Nhã Phù thuận miệng hỏi “Chu đại ca thế nào? Còn ở nhà sách sao?”
“Chu thiếu gia sao? Hầu như đúng vậy nhưng tiểu nhân không rõ lắm, bất quá gần đây thấy ngài ấy thường xuyên ra cửa, dường như rất bận.”
Rất bận? Tết nhất sắp đến nơi ai rỗi gọi chạy ra bên ngoài? Thật có chút kỳ quặc.
“Có biết huynh ấy ra ngoài làm gì không?”
Tư Minh nhớ lại một chút “Cái này tiểu nhân không rõ lắm, bất quá có một lần nghe ngài cùng lão gia nói, hình như cái gì Diệp công tử?”
Diệp? Diệp!
Giang Nhã Phù cảm thấy đầu ong một tiếng, cả người như mất trọng tâm, nhưng vẫn cố hướng một bên vịnh vào không để ngã. Chẳng lẽ trùng sinh một lần, cũng đã nhắc nhở huynh ấy, vẫn là không trốn thoát kiếp này sao? Rõ ràng nàng đã nói không thể cùng Diệp Tri Tri! Nữ nhân này sẽ hại huynh ấy!
Vì cái gì huynh ấy không nghe? Trước kia không phải nhất nhất nghe lời mình nói sao? Chẳng lẽ không thành lại là nàng hại huynh ấy?
Nàng nhớ tới thời điểm huynh ấy mới tới nhà mình, một mình ngồi xổm trên bồn hoa thút thít khóc, vì còn nhỏ nàng chỉ hái được một đóa hoa, liền đưa huynh ấy “Tiểu ca ca, sao lại buồn?”
Chàng nỗ lực không khóc nữa “Ta không có nương, cha mẹ ta đều đã chết.”
Nàng ngồi ở bên cạnh chàng, vươn tay nhỏ cầm tay kia “Thì ra là vì cái này sao, ca ca nghe nè, sinh ra ta nương liền không còn nữa, ca xem ta đều không khóc. Tôn mụ mụ nói nếu mà khóc, nương ở trên trời sẽ đau lòng, rất đau đó nha.”
Chàng nghe xong lời nàng nói không khóc lợi hại như vậy nữa “Ta tên Chu Hi, muội tên là gì?”
“Ta gọi là Tiểu Bảo, cha mẹ gọi là bảo bối.”
Thời Phái đang từ bên ngoài đi vào, vừa kịp nhìn thấy một màn Giang Nhã Phù sắp ngã lập tức kinh hồn, dùng tốc độ nhanh nhất vọt qua, chắn trước bọn nha hoàn đỡ được nàng.
Chàng giận dữ “Chuyện gì xảy ra? Ai nói với Thiếu phu nhân cái gì? Nếu Thiếu phu nhân có chuyện gì ta đem các ngươi tra hỏi hết.”
Tư Minh cùng bọn nha hoàn bị dọa im lặng như ve sầu mùa đông, ai cũng không biết vừa rồi dưới mí mắt mình xảy ra chuyện gì. Đặc biệt là Tư Minh, vừa rồi hắn cũng chưa nói cái gì cả, hắn nói người trong nhà đều khỏe, sau đó người như không khỏe lung lay muốn đổ…
Thời Phái đem Giang Nhã Phù ôm về phòng ngủ, đặt nàng xuống giường nằm an ổn, lòng vẫn chưa hết chấn kinh, phân phó Tôn mụ mụ cùng Mộc Lưu Phi bên người chiếu cố. Vừa rồi Trương Bình thấy thế sớm đã đi thỉnh đại phu lại rồi.
Chàng tự mình đến hỏi Tư Minh “Ngươi nói lại những câu đã nói với Thiếu phu nhân cho ta? Từng câu từng chữ không thêm bớt!”
Sát khí năm đó toàn bộ khai hỏa, Trừ Hoàng Thượng ai thấy Thời Phái đều sợ hãi, càng đừng nói một Tư Minh nho nhỏ này.
Hắn nhanh chóng xoay tròn đại não, đem lời vừa rồi đối thoại nói lại.
Thời Phái vẫn luôn ngưng mi lắng nghe, vài câu trước đó không có vấn đề gì, chỉ là nói chút việc nhà, sau vừa nghe đến hai chữ Chu Hi, chàng lập tức nhăn mày khẩn trương.
Quả nhiên, vấn đề là ở Chu Hi, hắn lại làm ra cái gì rồi?
“Tiểu nhân cũng chưa nói cái gì? Thiếu phu nhân hỏi Chu thiếu gia gần đây thế nào, tiểu nhân liền nói ngài ấy khỏe, gần đây thường thấy ra cửa. Thiếu phu nhân lại hỏi có biết ngài đi gặp ai không, tiểu nhân nghĩ một hồi nhớ là hình như họ Diệp, Diệp công tử, chỉ vậy thôi, thật sự thưa ngài! Sau đó Thiếu phu nhân liền…”
Thời Phái nắm tay vang tiếng kẽo kẹt, nàng vì chuyện này! Không màng mình có thai dẫn đến khó thở công tâm!
Rốt cuộc vẫn là vì Chu Hi sao? Nhọc lòng đến vậy sao? Khiến bản thân thành bộ dáng thế này!
“Ngươi về đi, về đến nhà cái gì cũng đừng nói, nói mọi người đều khỏe là được, tết sắp đến, mọi người vui vẻ sống là tốt nhất. Đúng rồi, về sau đến Quốc công phủ không được lại nói về chuyện liên quan đến Chu Hi biết chưa.”
“Vâng vâng vâng, tiểu nhân nhớ kỹ. Vậy tiểu nhân trở về.” Quả thực Tư Minh dường như chạy trốn rời Quốc công phủ, thẳng ra đại môn mới vuốt xuống kinh hoàng, đứng thở dốc một hồi.
Nương ơi, thật là thật là đáng sợ, hắn hoài nghi ánh mắt thế tử có thể gϊếŧ người, thật sự có thể gϊếŧ người! Nếu hắn còn ngốc trong chốc lát khẳng định sẽ chết ở nơi đó.
- -- ------ ----
Tác giả có lời muốn nói: Ta quá chăm chỉ có phải hay không? Ai, Chu Hi là cái phức tạp nhân vật, hắn thống khổ trải qua làm hắn vô pháp giống Thời Phái giống nhau sống thuần túy. Nam chủ làm mỗi một sự kiện đều là từ tâm mà phát, mà Giang Nhã Phù cũng là cái tương đối đơn thuần người, cho nên ở điểm này ta cho rằng vẫn là nam nữ chủ tương đối thích hợp.
Ta hiện tại có chút rối rắm Chu Hi cốt truyện đi hướng... Đầu trọc trung...