Giang Nhã Phù sửng sốt mấy giây, vừa rồi xúc cảm chưa kịp ổn nên nước mắt cứ thế chảy dài, nàng dùng sức đẩy chàng ra, đưa tay tát một cái lên mặt chàng.
“Thời Phái, chàng là cái đồ lưu manh! Chàng cút ra ngoài cho ta!”
Tuy bị ăn tát, hơn nữa là vào mặt nhưng trước mặt Giang Nhã Phù chàng không còn tự tôn để giáo huấn nàng, qua mấy tháng ngắn ngủn, cơ hồ tự tôn đã bị đánh bay sạch sẽ. Hơn nữa, vừa rồi trong lòng như được ăn mật đường, bị nàng tát chàng có thể nhịn.
“Nương tử, ha hả ta không muốn dọa nàng, đừng khóc đừng khóc nữa… Ta nào dễ dàng chết như vậy?”
Chàng đưa tay lau nước mắt cho nàng, bị nàng đẩy ra, mang theo thanh âm khóc trừng chàng “Kêu chàng lăn chàng không nghe thấy à?
Chàng thật quá đáng, có biết đùa như vậy quá ác không? Sở dĩ trận vừa rồi khiến nàng xúc động mạnh bởi trong nháy mắt nhớ tới sự tình kiếp trước. Năm ấy, Quốc công phủ mọi người đều mạnh khỏe, các hài tử ngày càng lớn lên, theo thư chàng nói thì vài ngày nữa sẽ lại. Từ lần từ biệt là đi đến hai năm, vừa vặn tết sắp đến, nàng cao hứng cùng các con tự mình bố trí trong phủ chờ đón chàng trở lại. Nhưng không nghĩ đến người chờ không về lại nhận một phong thư khác.
Là phó tướng chàng cho người đưa tin, nói chàng trúng đao nghiêm trọng, miệng vết thương cách gần trái tim, hơn nữa trong đao còn thoa độc dược, thời điểm phong thư gửi cho nàng, giải dược vẫn chưa tìm ra, may mắn có một viên linh dược áp chế giữ mạng, nhưng cũng kéo dài không được lâu. Phó tướng viết thư bảo nàng mang người đi kinh thành nghĩ biện pháp, hơn nữa cũng chuẩn bị tinh thần cho kết quả xấu nhất.
Lúc xem xong lá thư kia nàng suýt ngã quỵ trên đất, ngũ tạng như bị lửa thiêu, cảm giác người ở nơi xa xôi ấy như một bộ phận thân thể mình, chàng có mệnh hệ gì chẳng khác nào đυ.c khóe lấy trái tim nàng.
Nhưng nàng không thể ngã quỵ, trong lòng chịu đựng nỗi đau to lớn nhưng trước mặt lão nhân cùng bọn nhỏ làm bộ như không có việc gì, ban ngày nàng mang người tìm kiếm, hỏi thăm thái y danh y, hỏi thăm loại độc đó là thế nào, chỉ có thời điểm tối đến mới có thể tránh trong phòng đóng chặt cửa cắn chăn mà khóc…
Bỏ công không phụ lòng người, có lẽ mệnh Thời Phái chưa đến, gia thế Trương Nhị tiểu thư đều là thái y, sau đó tìm được thái gia gia Trương Nhị ở quê dưỡng lão, mới từ trong miệng lão nhân gia hỏi ra giải pháp trị loại độc này, hơn nữa lão còn phái phụ thân Trương Nhị am hiểu trị ngoại thương, mang theo giải dược thúc ngựa đi biên quan, lúc ấy Thời Phái mới nhặt về một mạng, mà cũng trong thời gian ngắn ngủn đó nàng gầy xuống thấy rõ, chút nữa ngã quỵ luôn rồi.
Nỗi đau mấy này đó chàng nào có biết? Nghe nói kia viên linh dược tạm giữ mệnh chàng là do công chúa Hoa Anh Ti tộc đưa…
Sau đó chàng trở về, nàng cũng chưa bao giờ kể cho chàng về tâm tình mình lúc ấy, chỉ là thời điểm buổi tối giúp chàng thay quần áo, nhìn thấy miệng vết thương ghê người kia ngực nàng lại quặn đau.
Cho nên chưa bao giờ nàng muốn nhớ lại hồi ức lúc ấy, một khi chạm vào liền cảm thấy hô hấp dồn dập, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.
Thời Phái thấy nàng càng khóc càng dữ, sợ ảnh hưởng thân thể nàng mà liên tục nói xin lỗi, nói mình đã sai, chàng thực sự không nghĩ ra, chỉ chút đùa vui nhỏ sao nàng phản ứng lớn như vậy?
Ngoài lúc hai vị phụ thân qua đời, chưa bao giờ thấy nàng khóc như vậy, tức khắc Thời Phái hoang mang lo sợ, hối hận đan xen.
“Đều là ta sai, ta không nên hù dọa nàng, nàng đừng khóc được không? Nếu chưa hết giận nàng cứ đánh ta đi!”
Chàng cầm tay nàng hướng trên mặt mình tát, Giang Nhã Phù thoát tay trở về, thu lại nước mắt lạnh lùng nói “Đi ra ngoài! Ta không muốn ngủ cùng một giường với chàng.”
“Nương tử ~” Lúc này thật sự Thời Phái không nghĩ để nàng một mình trong phòng, không biết nàng nhớ tới cái gì, nhìn thấy cảm xúc nàng thực khác thường, nếu chàng rời đi nói không chừng cả đêm nàng bị cuốn trong đó không thoát ra được.
“Chàng có đi hay không? Chàng không đi đúng không? Ta bảo chàng đi! Chàng đi đi!” Giang Nhã Phù cầm gối cùng chăn của chàng ném xuống nền nhà.
Ngoài cửa, Tôn mụ mụ cùng các nha đầu Mộc Lưu Phi sớm nghe bên này ồn ào nháo khóc, vội mặc áo vào đi qua đứng trước cửa. Nghe trong chốc lát, tuy rằng không biết nguyên do ban đầu, nhưng cũng đã biết đại khái.
Mộc Lưu Phi tuy trầm ổn lão luyện nhưng cũng chỉ là một cô nương nhỏ chưa chồng, mà hai nha đầu kia còn nhỏ hơn nàng nữa, ba người hướng mắt nhìn về phía Tôn mụ mụ.
“Tôn mụ mụ, người thật sự không vào hỏi chút sao?” Xuân Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Tôn mụ mụ ngưng mi lo lắng lắc đầu, im lặng đứng yên đợi, khi bên trong không nghe động tĩnh gì lớn nữa mới yên lòng, hướng mắt bảo mấy nha hoàn trở về phòng ngủ tiếp.
Trong phòng.
Từ trên giường Giang Nhã Phù ném xuống từng kiện đồ vật một, thân thủ Thời Phái linh hoạt liền tiếp nhận từng kiện một. Chăn nệm hoàn toàn đầy đủ, chàng trực tiếp trải xuống nền, quần áo cũng không thay mà chui trực tiếp vào trong đó.
Nhìn thấy vậy Giang Nhã Phù chỉ có thể trợn mắt há mồm, nàng hận không thể cầm đao tiến đến chặt nát tấm nệm chàng vừa trải.
Nàng xuống giường bước vài bước. Nàng nhìn mình Thời Phái làm bộ đã ngủ “Chàng muốn ngủ dưới nền?” Bây giờ là mùa đông! Mặc dù có nệm giường, trong phòng lại ấm áp, cũng khó mà chịu nổi hàn khí dưới nền.
Thời Phái không đáp lại, mí mắt động một cái điều chỉnh một tư thế thoải mái chính thức ngủ say.
Hôm nay Giang Nhã Phù xem như mở rộng tầm mắt, thời gian trước cảm thấy chàng giống con trùng theo đuôi mình, còn lúc này chẳng khác nào chó con cả.
“Hừ, mặc kệ chàng, ngủ đó người đổ bệnh khó chịu đừng có mà ồn ào.”
Nàng không quản chàng nữa, trở lại giường nằm xuống, vốn dĩ nàng hướng mặt ra ngoài ngủ, nhưng xuyên qua màn một đống nằm trên nền khó mà ngủ được, nên quay mặt vào bên trong, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Cả buổi tối này cùng chàng đi bên ngoài một vòng, sau đó lại đấu trí đấu dũng, lại khóc một hồi thực sự hao phí nhiều tâm lực, Giang Nhã Phù rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ giống như nàng đá trúng cái gì, chắc là bức tường thì phải? Nhưng lại không đau, trong mộng nàng không để ý, ngủ yên một mạch tới hừng đông.
Vừa mở mắt, không cần quay đầu liền nhận ra bên cạnh có thêm một người nằm.
Giang Nhã Phù vừa khinh thường vừa buồn cười trề môi, đời này khẳng định là nàng gả cho một Thời Phái giả rồi.
Bọn nha hoàn rất nhanh tiến vào hầu hạ, hai người ai cũng không đề cập trò khôi hài nho nhỏ phát sinh đêm qua, không khí trong phòng có chút vi diệu.
Ngủ trên mặt đất thật sự rất lạnh! Mới vừa bắt đầu còn không cảm giác nhưng càng ngủ càng rất lạnh, không nghĩ bạc đãi bản thân chàng cố ý trộm bò lên giường nằm…
Vốn định tỉnh trước khi nàng thức ngụy trang một chút, không nghĩ tới chàng lại ngủ quên. Chàng sợ nàng sẽ nổi giận trộm nhìn sắc mặt nàng. Nhưng chẳng thấy nàng làm gì khó dễ mình, cũng không chủ động nói chuyện gì khác, cứ im lặng như thế.
Chàng không hiểu được trong lòng nàng suy nghĩ cái gì.
Giang Nhã Phù không giận, chỉ là nháo cùng chàng thực mệt mỏi. Chàng thật muốn ngủ ở trong phòng, nàng không thể đá chàng ra ngoài, do tối hôm qua chàng chọc khiến nàng nóng nảy mới giằng co ra như vậy.
Cũng may nửa đêm chàng lên giường ngủ, thật sự nằm đó bị đông lạnh đổ bệnh sẽ phiền toái hơn, mẫu thân đau lòng mà nàng cũng…
Bữa sáng tự nhiên là chàng cùng ăn với nàng, hai người đều không có thói quen người hầu hạ bên cạnh chia đồ ăn, đặc biệt là thời điểm hai người ở cùng nhau. Bọn nha hoàn thối lui ra ngoài cửa, cũng cho Thời Phái có cơ hội nói chuyện.
“Này! Nhã Phù, nàng có thể gắp rau chân vịt bên kia giúp ta được không?”
Giang Nhã Phù có thói quen khi ăn và ngủ không nói chuyện.
“Vịt quay Phúc An lâu ăn khá ngon, hôm nay ta lại gọi người mua một con trở về, không, mua hai con, cho mẫu thân nếm thử nữa. Thôi, trực tiếp mua ba con đi, đưa qua nhạc phụ một con, không chừng tẩu tử cũng có thể ăn một chút.”
Vẫn chưa nói xong sao? Giang Nhã Phù câm nín, như thế nào ăn cơm sáng cũng không tiêu thực được?
Nàng tính ăn nhanh cho xong mà rời đi, không tin cả một ngày chàng không làm việc chính sự, cả ngày đều đi theo nàng. Nàng yên lặng tăng tốc độ ăn cơm, Thời Phái cảm thấy mất mặt, mặt già nóng lên, đưa tay sờ sờ mũi, rốt cuộc an tĩnh ăn cơm.
Giang Nhã Phù vừa được thanh tĩnh trong chốc lát, Trương Bình từ bên ngoài vội vàng chạy vào, sắc mặt lộ vẻ hưng phấn “Thiếu gia! Thiếu phu nhân!...” Hắn vừa muốn nói tiếp, đôi mắt nhìn xung quanh, không có Tôn mụ mụ ở đây.
Cuối cùng một kẻ lỗ mãng tới thế chỗ làm Thời Phái vực dậy chút uy nghiêm “Mới sáng sớm, hoảng loạn như thế giống cái gì?”
“Thiếu gia, Thiếu phu nhân nhờ ngài làm chuyện kia đã có tin tức!”
Nghe xong lời này Giang Nhã Phù khó bình tĩnh được, rốt cuộc chịu mở miệng “Trương Bình, mau nói rõ đi!”
Trương Bình vừa muốn mở miệng, lại nghe Thời Phái ho khan một tiếng, hắn liền đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Thấy Giang Nhã Phù đem ánh mắt sắc bén phóng tới, Thời Phái nhanh miệng bồi một câu “Nàng ăn cơm sáng xong rồi nói sau, xem bộ dáng này của hắn thì không phải tin tức xấu.”
Giang Nhã Phù không để ý tới chàng “Trương Bình ngươi mau nói!”
Trương Bình không dám mở miệng, dùng ánh mắt dò hỏi Thời Phái.
Thời Phái đạm nhiên nói “Tra được cái gì? Một năm một mười nói cho Thiếu phu nhân nghe đi.”
“Vâng, là thế này…”
Được Thời Phái đáp ứng Trương Bình mới dám nói chuyện, việc này làm đáy lòng Giang Nhã Phù hơi động, nhìn cách chàng giáo huấn người, lại nhìn cách mình giáo huấn người!
Đang thu thập phòng, Xuân Hạnh bỗng cảm thấy sống lưng phát lạnh, mạc danh rùng mình một cái, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
Xuân Nguyệt nhìn thấy, nói dỗi “Kêu ngươi mặc thêm quần áo thì không nghe, lúc này bị đông lạnh rồi chứ gì? Nhanh trở về đổi quần áo, một lát nhớ uống thêm một chén canh gừng nữa.”
“Ai, đã biết.” Xuân Hạnh lên tiếng, trong lòng chột dạ, làm chuyện gì chỉ có chính nàng biết.
Thuộc hạ Thời Phái quả nhiên đều là bất phàm, sau chàng công thành danh toại đều là những người nòng cốt đi theo bên cạnh lúc này. Bởi vì thời gian đã lâu, Giang Nhã Phù chỉ cung cấp được một cái địa danh và một cái nhũ danh, bởi vậy tìm người tương đối lớn khó khăn. Sau tìm phát hiện không có cái địa danh này, hao phí thật nhiều kinh phí, kết hợp với các tin tức khác mới tìm được một địa danh tương tự. Thì ra Giang Nhã Phù nhớ rõ cái địa danh kia là sau khi được sửa, mà lúc này chưa có biến động đương nhiên không tra ra được.
“Thiếu phu nhân, tổng cộng có hai người phù hợp với ngài nói, tuổi họ xấp xỉ, đều là còn nhỏ bị bắt đi, điều đặc biệt đều được gọi là Mộc Đầu. Không có đặc thù nào khác, nên phái người đi tìm đem luôn cả hai về kinh, chờ Tôn mụ mụ tự mình phán đoán.”
Giang Nhã Phù khó nén được tâm tình kích động “Làm tốt lắm! Trước đem người an bài tốt, chờ tin tức ta bên này.”
Trương Bình thấy Thời Phái không nói gì bổ sung, lên tiếng vâng rồi đi xuống.
Ngực Giang Nhã Phù khẩn trương nhảy bang bang, bữa cơm này xem như ăn không vô, thấy nàng mới ăn được chút phải đứng dậy, Thời Phái một tay đè bả vai nàng, gắp một cái sủi cảo trong suốt vào chén nàng “Ăn xong lại đi, nàng không ăn nhưng nhi tử muốn ăn.”
Giang Nhã Phù biết việc này chàng đã dốc hết toàn lực, sau này vẫn phải dựa vào chàng, liền ngồi xuống, hơi khách khí nói “Đa tạ chàng… Tôn mụ mụ đối với ta rất quan trọng.”
Rốt cuộc nàng chịu cùng mình nói chuyện, Thời Phái lại gắp cho nàng một khẩu rau trộn “Nàng còn khách khí như vậy đối với ta? Ăn nhanh đi, hôm nay ta không đi quân doanh, cùng nàng đi gặp Tôn mụ mụ, cùng nàng nói chuyện này.”
“Không cần đâu, lưu Trương Bình lại là được rồi.”
“Nghe ta, cứ như vậy đi.” Khó có được Thời Phái cường ngạnh một chút, chàng sợ mình không ở bên cạnh, một khi Tôn mụ mụ kích động lại làm nàng chấn kinh. Vạn nhất hai người kia đều là không phải, nàng sẽ thương tâm, tuy rằng khả năng này không lớn, ở bên cạnh chàng còn có thể phân tán lực chú ý từ nàng.
Sau khi ăn xong, hai người cùng gặp Tôn mụ mụ, đem chuyện lặng lẽ tìm nhi tử thất lạc cho bà. Đầu tiên Tôn mụ mụ là kinh ngạc, đồng tử mở lớn, như không hiểu bọn họ nói cái gì, thấy vậy Giang Nhã Phù chua xót, đem lời từ tốn nói lại một lần.
Lúc này Tôn mụ mụ như mới trong mộng tỉnh dậy, đầu tiên là một loạt các câu hỏi, sau đó chính là khóc lớn, như là muốn đem mười năm mẫu tử chia lìa toàn bộ khóc ra. Mấy năm nay nàng sớm đem ký ức về phu quân và nhi tử đè xuống đáy lòng, đυ.ng vào sẽ đau. Nàng từng nghĩ đi tìm con, nhưng giữa biển người mênh mông bảo đi đâu tìm cây kim nơi đáy biển, kêu nàng đi tìm chỗ nào đây!
May mắn ông trời có mắt, may mắn mấy năm nay bà đối đãi tiểu thư như con đẻ, nên được phúc báo, có cơ hội tìm về nhi tử thân sinh của mình!
Tôn mụ mụ khóc lóc quỳ mà dập đầu, Thời Phái chạy nhanh đem bà đỡ lên.
Sự thật chứng minh, Thời Phái ra tay không giống người thường. Tôn mụ mụ vừa thấy hai người gọi là Mộc Đầu kia, đôi mắt liền dừng trên một gương mặt không dời, không cần phải hỏi, gương mặt kia cực giống phu quân đã chết của bà.
Vạn điều có thể xảy ra, Tôn mụ mụ kiểm tra trên trán hắn, thấy có lưu một vết sẹo, cùng sau lưng một cái bớt đen nhỏ, khẳng định này không sai!
Mấy năm nay Mộc Đầu bị bán qua hai nhà, đều là gia đình nghèo khổ, họ đối với hắn cũng không tốt, ăn biết bao đau khổ không đếm được. Hắn biết rõ mình bị mua tới, mỗi khi bị đánh, bị mắng hoặc mệt đều có thể đứng mà ngủ, hắn từng nghĩ, cha mẹ vì cái gì không cần mình? Bọn họ ở nơi nào?
Thẳng khi gặp người của Trấn Quốc Công thế tử, hắn mới biết cha mẹ có nỗi khổ chung, dọc đường đi hắn đều cầu nguyện, người đó chính mẹ ruột hắn!
Mẫu tử hai người ôm đầu khóc rống, cảnh tượng thực cảm động, khiến Giang Nhã Phù cũng đỏ mắt theo, Thời Phái sợ nàng đau buồn, lặng lẽ đến gần kéo tay nhỏ nàng, thấp giọng nói “Chúng ta đi trước ra ngoài, để mẹ con họ có không gian riêng nói chuyện.”
Chờ mẫu tử hai người mang đôi mắt sưng đỏ đến tạ ơn đã qua một canh giờ. Thời Phái bảo Trương Bình cho Mộc Đầu kia gấp đôi lộ phí, tìm người dẫn hắn đi dạo kinh thành, coi như không bạc đãi hắn.
Nhi tử Tôn mụ mụ tuy rằng chữ to không biết, nhìn qua không tính ngu dốt, tạm thời an bài hắn đi phơi thóc, bên cạnh đi theo lão chưởng quầy học tập.
Giang Nhã Phù muốn mua cho mẫu tử bà một phòng nhỏ bên ngoài, như vậy mỗi ngày họ đều ở bên nhau lại bị Tôn mụ mụ cự tuyệt.
Có thể tìm nhi tử về cảm thấy rất mỹ mãn, bà không muốn vì nhi tử mà không chiếu cố nàng cẩn thận, chờ nàng sinh hạ hài tử rồi lại suy xét việc này.
Như vậy cũng được, có Tôn mụ mụ bên cạnh, tâm nàng có thể an ổn không ít.
Ngày ngày vẫn vậy, chỉ là càng lúc càng lạnh hơn, bụng Giang Nhã Phù càng lúc càng lớn, nàng càng lười ra cửa. Quốc công phu nhân nói trời lạnh, cũng không cho nàng đi thỉnh an.