Trần Như Vân rất nhanh đáp ứng lời mời tới Hứa phủ, nàng tưởng gương mặt Hứa Triển Nhan có khởi sắc tìm nàng nói lời cảm tạ.
Nhưng thấy gương mặt Hứa Triển Nhan như cũ đáng sợ, nàng biết mình nghĩ sai rồi, nhất định có chỗ nào đó xảy ra vấn đề.
Hứa Triển Nhan đem nửa bình hoa lộ còn dư cùng hộp đóng gói đẩy cho nàng “Thứ này từ đâu tới, nhờ Trần tiểu thư trả về chỗ đó đi, nói người nọ vật quý trọng như vậy, Hứa gia ta dùng không nổi, mà Hứa Triển Nhan ta càng dùng không nổi. Còn nửa bình trả lại nguyên chủ, nói chàng nổi bếp lò nấu mười lăm phút đem pha trà mà uống.”
Trần Như Vân hoảng sợ “Này… chuyện thế nào lại nói vậy? Hứa tiểu thư, chắc có chỗ nào đó hiểu lầm đúng không? Ta… Ta thực không có ý xấu, không giúp được ngươi ta thực xin lỗi, nhất định sẽ có biện pháp chữa khỏi gương mặt ngươi.”
“Được rồi! Nơi này chỉ có hai chúng ta, không cần diễn kịch nữa. Đừng dùng bộ dáng đáng thương đó nói với ta, chuyển lời cho Thời Phái biết, chuyện này Hứa Triển Nhan ta sẽ nhớ kỹ!”
Hành động bị nàng vạch trần, Trần Như Vân đỏ mặt “Hứa tiểu thư, kỳ thật biểu ca ta là thực tâm muốn giúp ngươi…”
“Người tới! Đưa Trần tiểu thư rời phủ!”
Trần Như Vân mang đồ vật bị đuổi khỏi Hứa phủ, trong lòng thực ủy khuất, là chuyện gì xảy ra? Đầu tiên là không biết cọng dây thần kinh nào của biểu ca bị sai lệch, cố tình bắt nàng làm chân chạy đưa đồ, bảo nhanh chóng đem bình dược huynh ấy tìm được cho Hứa Triển Nhan trị thương nơi mặt.
Hứa Triển Nhan cũng thật không biết tốt xấu, nước thuốc không hiệu quả cũng không cần nói khó nghe như vậy, còn đuổi mình ra khỏi cửa nữa. Thật tốt, bảo nàng trả lại đồ vật cho biểu ca, cả hai không muốn nàng sống yên mà.
Trần tiểu thư rời đi, Hứa Triển Nhan lại phát điên một hồi, khóc lóc đập bể rất nhiều đồ vật trong phòng. Thời Phái là có ý gì? Cố ý nhục nhã nàng sao? Hiện tại nàng trở thành chuyện bát quái trong kinh, là nước bùn, cả chàng cũng bắt đầu trêu chọc nàng? Trong khi biết rõ nàng tin tưởng chàng!
Trần Như Vân truyền tin, mời Thời Phái đến phòng tơ lụa gặp nàng.
Vừa thấy chàng đến nàng thở dài nhẹ nhõm, nhanh đem đồ vật chẳng khác củ khoai lang nóng bỏng trả vào l*иg ngực chàng “Đồ của huynh muội trả lại, người ta dùng không tốt, muội làm cái chân chạy thiếu chút bị người ta cho ăn gậy lớn rồi.”
Thời Phái không hiểu đồ vật này sao không hiệu nghiệm? Rõ ràng đúng là giải dược, như thế nào không hiệu nghiệm chứ?
“Nàng dùng không hiệu quả?”
“Đâu chỉ không hiệu quả? Giống như càng nghiêm trọng hơn. Nhìn đồ vật, nàng biết huynh đưa, một phen khổ tâm của huynh xem như uổng phí rồi.
Nàng bảo muội chuyển lời, nói chuyện này nàng nhớ kỹ, kêu nữa bình dư huynh đem mà pha trà uống đi.”
Thấy Thời Phái càng nhăn chặt chân mày, như là không nghĩ ra cái gì.
Trần Như Vân không lưu tình chút nào nói “Đúng rồi! Muội giúp huynh là cảm ơn lần trước huynh giúp muội giải quyết phiền toái kia, về sau đừng mơ tưởng kêu muội gạt biểu tẩu giúp huynh nữa! Huynh đã thành thân, liền thu tâm đi, lần này muội không nói cho biểu tẩu biết, lần tới vẫn xảy ra chuyện thế này, muội nhất định kể chuyện lần này của huynh đó.”
Như thế nào không khỏi? Thời Phái nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra “Đa tạ biểu muội, ta nhớ kỹ lời muội nói. Ta về phủ trước, muội thích thứ gì cứ thoải mái chọn, đừng khách khí.”
“Được! Muội không khách khí.”
Thời Phái mang theo cái hộp vội vàng trở về phủ, chuyện đầu tiên là đem đồ vật mở ra xem, đưa mũi ngửi ngửi, lập tức chàng phát hiện có gì đó không đúng, nguyên bản hương thơm nồng đậm sao không ngửi thấy? Thời điểm lấy về chàng có ngửi qua, dù qua một thời gian hương liệu giảm đi, cũng không đến mức không ngửi thấy gì?
Pha trà uống? Nhớ lời Hứa Triển Nhan nói, chàng đưa lên môi nếm thử, thân mình bỗng cứng lại, đây không phải giải dược? Con mẹ nó đây là nước! Nguyên thủy là nước!
“Trương Bình! Ngươi cút cho khuất mắt ta!”
Trương Bình không biết cút đâu nên lăn vào “Thiếu gia người tìm nô tài?”
“Ngươi nói cho ta, bình dược này là thế nào? Vì sao giải dược biến thành nước trắng?”
Hả? Trương Bình nghẹn họng nhìn trân trối “Này, tiểu nhân không biết a…” Bỗng hắn nhớ tới cái gì, sắc mặt biến đổi, đem miệng ngậm lại.
“Ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc tại sao xảy ra vấn đề? Ta bảo ngươi đổi cái bình khác mà thôi, nước thuốc đâu?”
Nhìn ánh mắt Trương Bình đẩy cho mình ‘ý tứ chính người tự hiểu ’, trong lòng Thời Phái rơi lộp bộp, tức khắc ngầm hiểu, nghĩ tới một khả năng có thể xảy ra.
Đúng vậy, hộp dược qua tay Giang Nhã Phù…
Nghĩ đến đây, Thời Phái sắc mặt đều thay đổi, hận không thể liếc chết Trương Bình “Như thế nào đồ vật giao trong tay Thiếu phu nhân?”
“Thiếu gia, tiểu nhân thật sự oan uổng, Thiếu phu nhân muốn xem thứ gì tiểu nhân cầm, tiểu nhân đâu dám không đưa?”
“Được rồi, thu bộ dạng ủy khuất đó của ngươi đi, thực biết gây phiền toái cho ta.”
Thời Phái đỡ trán, nguyên bản chàng nghĩ không bằng nhiều chuyện bớt đi một chuyện, gạt Giang Nhã Phù làm việc này, thực tốt, biến khéo thành vụn. Không chữa khỏi gương mặt Hứa Triển Nhan, bị nàng ta ghi hận. Mà bên này Giang Nhã Phù biết chân tướng, không chừng nói móc chàng như thế nào đâu.
Chàng làm sao lấy lại bình dược trong tay Giang Nhã Phù bây giờ? Đã nói bên trong là bình hương lộ bình thường, nàng không biết bên trong là dược cứu mạng người! Bất quá chính là trò đùa dai của nàng, chàng muốn phát hỏa nhưng không có chỗ để phá tiết.
Phiền toái chính là, chàng muốn hỏi nước thuốc chân chính đâu, thẳng thắn trả lại cho chàng…
Hôm nay không phải ngày chàng trở về phòng ngủ, nhưng chàng không thể không về, chàng cần lấy lại bình dược.
Giang Nhã Phù vừa tắm gội xong, ngồi trước gương đồng xức bình hương lộ lên mặt, nhìn thấy hình ảnh Thời Phái xuất hiện trong gương, nàng không xoay lại, vẫn tư thế ấy ngồi yên hỏi.
“Sao chàng lại về đây?”
“Nhà của ta ta không thể về ở sao?” Thời Phái mau miệng hơn so với đầu óc nghĩ. Lần trước cùng nàng trùng sinh cãi vã một trận tựa như bật mở một cái chốt thần bí. Cả hai cố gắng tìm một phương thức ở chung mới, mặc dù đối thoại có chút gay gắt nhưng không đến nỗi không qua được.
Giang Nhã Phù tiếp tục đổ một chút hương lộ vào lòng bàn tay, thoa đều lên gương mặt vỗ vỗ nhẹ, âm thanh kéo dài nói “Có thể ~ đương nhiên có thể, bất quá, chàng về là muốn cãi nhau với ta sao?”
Một kích này, Thời Phái đi đến bên nàng, đem bình dược đặt trước mặt nàng “Đồ vật nguyên bản bên trong đâu?”
Hai tay xoa trên mặt từ từ hạ xuống, lại xoa lên cho đến khi mặt không đỏ tâm không nhảy nàng mới nói “Như chàng thấy đấy, ta đang dùng, tân hôn còn chưa mua hương lộ cho nương tử, vội vã mua lấy lòng nữ nhân khác không tốt lắm đâu?”
Nàng vừa dứt lời, cổ tay đã bị chàng mạnh mẽ cầm lấy “Nàng mau lau sạch! Đó là dược! Đã biết không thể thoa bậy lên mặt rồi sao?”
A? Trong nháy mắt Giang Nhã Phù mê mang, nhưng thực mau nàng phản ứng lại, thì ra đưa cho Hứa Triển Nhan không phải hương lộ tốt nhất, mà là giải dược tìm riêng cho nàng.
“Lau sẽ thế nào? Mặt nổi mẩn đỏ sao? Mà có bị thương cũng là mặt ta, chàng gấp cái gì?”
Tay Thời Phái nắm tăng thêm vài phần lực “Nàng… Nàng thật không biết tốt xấu…” Rốt cuộc chàng chưa nói ra nàng không biết tốt xấu cái gì.
Giang Nhã Phù vùng khỏi giam cầm của chàng cười lạnh nói “Nguyên bản ta cho rằng, chàng muốn tặng cho nàng ta bất quá là một lọ hương lộ khó có được thôi, có thể giúp gương mặt nàng khôi phục vài phần. Ta lại không nghĩ tới, chàng thật là dụng tâm, giúp nàng tìm thuốc giải, thật không phí ít công phu đi? Không đúng, việc này kiếp trước chàng hẳn cũng làm, nói một hồi vẫn là ngựa quen đường cũ thôi.”
“Nàng sớm biết ta muốn tặng cho ai?” Thời Phái kinh ngạc, sở dĩ không nghĩ chuyện mình làm nàng biết được, chính là sợ nàng có ý nghĩ như vậy. Nàng tuy rằng tính khí lỗ mãng, nếu không giải thích rõ không tốt chàng nói “Kia chỉ là suy nghĩ thuở thiếu niên, kiếp trước ta chỉ là người ngoài cuộc, căn bản không để ý nhiều chuyện này. Bất quá so với nàng có biết nhiều hơn một chút, muốn giúp nàng một phen, để bớt thống khổ thôi, nàng không biết độc kia lợi hại thế nào đâu.”
“Hừ!” Giang Nhã Phù hừ lạnh một tiếng, quay người đi, không muốn nhìn chàng. Cho nên chàng biết rõ không nên hỗ trợ, thời điểm sự tình xảy ra giống nhau, chàng không màng thể diện phu thê giúp nàng, chỉ vì không muốn để người trong lòng mình chịu nhiều thống khổ một chút.
Thời Phái dịch vài bước đến trước mặt nàng, nàng muốn trốn, Thời Phái giữ bả vai kéo đối diện với mình.
“Nhã Phù…” Gọi xong tên nàng, chàng tạm dừng hồi lâu, sau mới lựa những ngôn ngữ thích hợp nói “Chúng ta đều trải qua quá một đời người, biết mệnh vận mọi người sau này, có một số việc chúng ta có khả năng làm được thì không thể thờ ơ. Tỷ như Chu Hi… Nàng biết rõ hắn sau này trải qua cái gì, nàng sẽ trơ mắt nhìn hắn trải qua những cái đó sao?”
Thần sắc Giang Nhã Phù khẽ nhúc nhích, hiển nhiên một câu nói liền động tâm nàng, xác thật nàng làm không được…
Nhưng… những sự tình liên quan đến Chu Hi chính là đại sự hạnh phúc suốt đời huynh ấy! Có thể nào đánh đồng cùng Hứa Triển Nhan, biết rõ mặt nàng có thể trị tốt mà.
Nhíu mi lại nàng nhìn Thời Phái “Cho nên? Lần này chàng không đành lòng để nàng chịu khổ, vậy về sau thì thế nào? Nhìn nàng khổ chàng chịu không nỗi, nàng muốn nhảy hố hửa chàng không nhẫn tâm? Không phải một hai bình nước thuốc có thể giải quyết, đến lúc đó chàng nghĩ thế nào giúp nàng?”
Bị nàng hỏi Thời Phái lập tức ngây người, môi khép mở vẫn không nói được.
Giang Nhã Phù cười tự giễu “Chàng giúp nàng là phương pháp tốt nhất làm nàng yêu chàng, chờ chúng ta hòa li xong, chàng cưới nàng vạn sự đại cát, xem ra nàng đối với chàng tựa hồ cũng không vô tâm như vậy.”
“Nhã Phù!” Trong lòng Thời Phái hò hét, không phải như thế! Rõ ràng chàng không phải ý tứ này! Chàng đơn thuần nghĩ giúp nàng ta một phen mà thôi! Chuyện chàng biết, chỉ là chuyện nhỏ như trở bàn tay không phải sao?
Giang Nhã Phù không để ý bộ dáng dại người của chàng, xoay người đi lại bàn trang điểm, lấy ra một cái bình nhỏ từ trong tráp đưa cho chàng “Cầm lấy, nhất thời tâm huyết dâng trào ta kêu nha hoàn đổi, ta chưa từng mở xem qua, của ai đem giao người đó đi.”
Áp xuống tư vị khác lạ trong lòng, nàng nói tiếp một câu “Ta trộm đồ can thiệp chuyện của chàng là ta không đúng, ta xin lỗi, về sau sẽ không có chuyện xảy ra thế này.”
Miệng Thời Phái phát khổ, nắm chặt bình dược trong tay, nhìn nàng thẳng thắn không nói được lời nào.
Tắt đèn lên giường ngủ, rốt cuộc hai người không nói chuyện, tuy rằng Giang Nhã Phù không thay đổi phương hướng ngủ, suốt đêm vẫn nghiêng người hướng ra ngoài, đưa lưng về phía Thời Phái.
Ngày hôm sau thời điểm Thời Phái không ở nhà, nàng ngồi một mình trên giường hồi lâu, trong đầu trống rỗng, đến khi nghe thanh âm Mộc Lưu Phi ngoài cửa mới hồi phục tinh thần lại.
Mộc Lưu Phi đẩy cửa tiến vào, giúp nàng rửa mặt chải đầu trang điểm xong, thấy hôm nay tinh thần Thiếu phu nhân không tốt, như là ngủ không đủ, liền ít nói chuyện tránh làm phiền nàng. Mộc Lưu Phi cuối xuống đang định bưng chậu nước ra ngoài, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, nhìn thấy ống nhổ có cái gì.
“Thiếu phu nhân? Người xem!”
- -- ------ ---------
Tác giả có lời muốn nói: Lạp lạp lạp ~~ tiểu khả ái nhóm quá tàn bạo lạp! Ta muốn kiên định trạm nam chủ! Ngao ngao ngao