“Càng nói càng quá phận! Ta kêu Tôn mụ mụ khấu tiền tiêu vặt của các ngươi bây giờ!” Mộc Lưu Phi giả vờ tức giận.
Hai tiểu nha hoàn biết nàng nghe lọt tai liền cười hì hì chạy nhanh đi làm việc của bản thân.
Mộc Lưu Phi vào nhà đem lời vừa nghe được thuật lại cho Giang Nhã Phù “Thiếu phu nhân, người không thể cứ để như vậy được, chờ xảy ra chuyện sẽ chậm mất, nàng ta muốn vượt mặt người đấy.”
Giang Nhã Phù mấy ngày nay nghe nhàn thoại vẫn nhịn không phát tác, nghe Mộc Lưu Phi nói xong nàng chỉ nói tạm thời đừng nóng nảy, xem thử nàng ta có bản lĩnh đem canh đưa vào miệng Thời Phái rồi hẵng nói.
Đêm đó, quả nhiên mùi hương canh bồ câu tỏa ngát trong phòng bếp, Tú Đào cố gắng nấu bát canh này, làm cho người ăn một ngụm canh này có thể nghĩ đến tình yêu của nàng.
Canh rốt cuộc hầm xong, nàng bưng canh đến thư phòng nói vài câu gì đó với người trực cửa, thực mau Trương Bình mở cửa cho nàng vào bên trong…
Bên này, Giang Nhã Phù đang uống chè thì dừng lại “Thật sự nàng ta tiến vào thư phòng?”
Mộc Lưu Phi gật đầu “Nô tỳ tận mắt nhìn thấy, nàng ta bưng canh đi vào một hồi lâu, Thiếu phu nhân, chờ nàng ta ra có muốn nô tỳ gọi tới?”
Giang Nhã Phù buông thìa, tay nhỏ vung lên “Không cần! Ngươi đi giúp ta làm một chuyện này…”
Nghe rõ phân phó, trên mặt Mộc Lưu Phi thực vi diệu “Thiếu phu nhân, này… Người thật muốn làm như vậy sao?”
Thời Phái cố nén khó chịu, nghe xong Tú Đào vì chàng nói những lời hay, chàng tin chắc nếu không có Trương Bình ở đây, nàng ta nhất định nghĩ cách thân cận chàng.
“Canh lưu lại, ta sẽ uống, ngươi đi ra trước đi.”
Tú Đào không cam lòng, trừng mắt liếc cái đầu gỗ Trương Bình một cái “Kia thiếu gia ngài đừng quên uống canh, để lạnh hương vị sẽ không ngon nữa, Tú Đào cáo lui.”
Nàng vừa ly khai thư phòng, Thời Phái tức khắc thở dài nhẹ nhõm, ngã người ra sau ghế, chàng không biết giờ này có nên đến chỗ Giang Nhã Phù nghĩ ngơi không, thực là không được tự nhiên, chàng cảm thấy vậy dù chẳng có làm sai điều gì.
“Trương Bình, ngươi đem canh uống đi, nếu không muốn uống thì đem đi đổ.”
“Tiểu nhân một lát liền đem đổ.” Trương Bình sờ sờ cái mũi, canh Tú Đào cô nương nấu hắn cũng không dám uống, vạn nhất có hạ dược thì sao?
Thời Phái có thói quen, mỗi ngày đều phải dậy sớm luyện công phu một canh giờ, sau đó mới ăn sáng, hôm nay chàng lại viện ăn cơm, vào trong viện lỗ tai bỗng nhiên giật giật.
Sao có tiếng nam nhân xa lạ trong viện nhỉ? Thanh âm phát ra từ nhà ăn, giống như không chỉ có một người!
“Về sau các ngươi nghe theo Mộc Lưu Phi cô nương chỉ bảo, chỉ cần làm việc tốt không có suy nghĩ nào khác, ta sẽ không bạc đãi hai ngươi, các ngươi…” Giang Nhã Phù đương nói thì thấy Thời Phái trưng bộ mặt đen sì đi đến liền thức thời nuốt xuống lời nói lại, nếu không sợ bữa sáng không thể tiếp tục dùng.
Hai anh tuấn thiếu niên theo bọn nha hoàn hướng Thời Phái hành lễ “Thỉnh an thiếu gia.”
Từ khi Thời Phái vào cửa, hai thiếu niên cảm giác không khí như bị đóng băng, sau ót như bị tê dại, mí mắt rủ xuống, không dám nhìn sợ rước khí lạnh vào người.
Giang Nhã Phù nuốt xong ngụm bánh bao nhỏ “Các ngươi đi xuống trước đi.”
Như được đại xá, hai thanh niên theo Mộc Lưu Phi vòng ra sau đi ra ngoài, hận lúc này không có thêm nhiều chân để chạy cho lẹ.
“Bọn họ là ai?”
Giang Nhã Phù khép mở cái miệng nhỏ, nuốt tiếp cái bánh bao nhỏ vào bụng, thêm một ngụm cháo mới bâng quơ nhẹ nhàng trả lời “Là hai gã sai vặt mới mua, ta muốn thường xuyên ra ngoài xã giao, thỉnh thoảng cũng muốn đi xem mấy cái sản nghiệp trong phủ, bên người chỉ có nha hoàn thực không an toàn, phải có thêm hai gã sai vặt bên người mới an tâm.”
“Bọn họ từ đâu tới thì cho về lại chỗ đó, gã sai vặt ta tự tìm cho nàng.”
Giang Nhã Phù khó hiểu hỏi chàng “Vì sao?”
“Chính là không được! Không vì cái gì cả.” Hai gã sai vặt kia quá mức thanh tuấn chàng không yên tâm, lời giải thích này sao chàng dám nói ra chứ?
Giang Nhã Phù đẩy chiếc đũa sang một bên “Thực là chưa gì đã xem thường rồi, chàng có tìm được người tốt hơn sao? Đừng nhìn bọn họ mảnh khảnh, thân thủ thực không tồi, đã vậy còn biết chút chữ, tương lai có thể bồi dưỡng nhân tài đắc lực bên mình, phái họ đến cửa hàng làm quản sự cũng không tồi đâu. Bọn họ là một đôi huynh đệ, nếu trong nhà không phải gặp sự cố lớn cần một khoản tiền thì ta không dễ mua được họ.”
“Giang Nhã Phù!”
“Làm gì! Chàng muốn đánh ta?”
Ai nói muốn đánh nàng? Thời Phái cắn răng.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, dừng như có cả ánh lửa điện xẹt qua, Xuân Hạnh đứng im một bên chẳng khác nào ve sầu mùa đông.
Thời Phái bại trận trong tay nàng, chàng minh bạch, là nàng quyết tâm muốn cùng chàng đối nghịch. Chàng không thể không hoài nghi, cái người vợ ôn nhu kiếp trước kia rốt cuộc đã đi đâu rồi? Có thể hay không trong khối thân thể này linh hồn bên trong không phải nàng nữa?
“Nàng rốt cuộc là ai? Giang Nhã Phù bị nàng đuổi đi đâu rồi?”
Giang Nhã Phù mở mắt to, khinh thường trừng chàng một cái, cố áp chế ý cười “Ngu ngốc.”
Thời Phái không nghĩ chính mình lại nói ra suy nghĩ trong lòng, nhất thời quẫn bách mặt đỏ lên, đành lấy nha hoàn ra chịu trận “Xuân Hạnh! Ngươi ăn không ngồi rồi sao? Thiếu gia ở chỗ này ngồi đã nửa ngày, còn không biết cầm chén đũa lên?”
Xuân Hạnh không nghĩ tới mình đứng cũng có tội, thiếu chút nữa nước mắt ủy khuất rơi xuống, quay người lấy thêm một bộ đồ ăn đặt trước mặt Thời Phái.
Giang Nhã Phù vỗ vỗ tay nhỏ Xuân Hạnh an ủi “Ngoan, đi xuống đi, không cần chấp nhặt chàng.” Xuân Hạnh trong lòng nóng lên, càng muốn khóc, che miệng chạy ra ngoài.
Phòng ăn chỉ còn hai người, Giang Nhã Phù nhìn da mặt dầy đối diện không muốn cho nàng ăn xong bữa sáng, châm chọc nói “Đại tướng quân thực là uy phong, nha hoàn của ta thực không bằng nha hoàn của chàng, còn biết nhìn ra hầm canh bổ bồ câu đó.”
Thời Phái ngừng đũa, kinh ngạc nhìn nàng, muốn từ gương mặt nàng nhìn ra chút manh mối, đây là ghen tị? Chính là ghen đi?
Trong lòng chàng có chút vui vẻ, liền nghe nàng nói tiếp “Chúng ta tuy rằng chưa hòa li, nhưng thể diện đối phương vẫn rất cần. Ta không thích Tú Đào, trong mắt nàng không xem ta là Thiếu phu nhân, nàng ở trong phủ một ngày, hai gã sai vặt kia liền đi theo ta một ngày, ta đi chỗ nào bọn họ phải ở chỗ đó.”
Tức khắc gương mặt Thời Phái biến thành màu đen, thể diện! Lại là thể diện! Con mẹ nó cái thể diện!
Cơm rốt cuộc ăn không vô nữa “Được, nếu phu nhân đã nói rõ ràng như vậy, ta tự nhiên thấy có gì không tốt, ta liền đem Tú Đào đuổi khỏi phủ, nàng nhớ rõ lời đã nói, về sau cũng phải lưu cho ta vài phần mặt mũi!”
Chịu đựng xúc động bùng nổ, Thời Phái giận dữ rời đi.
Giang Nhã Phù ăn cơm sáng chưa tiêu hóa xong, liền nghe bên ngoài tiếng khóc Tú Đào truyền đến, không biết Thời Phái giải thích với quốc công phu nhân bên kia thế nào, dù sao bây giờ không phải nhìn thấy gương mặt nàng ta thực tốt, mặt khác xem như đòn phản tỉnh những tiểu nha hoàn có tâm tư bất chính như vậy.
Xử lý xong việc này, Thời Phái đi tìm quốc công gia, kiếp trước ngồi trên lưng ngựa chinh chiến nhiều năm, hiểu biết chuyện trước mắt không thua gì phụ thân chàng, hơn nữa chàng còn biết trước một số việc mà phụ thân chàng không biết.
Hiện tại Thời Phái chỉ mang một chức quan nhỏ ở trong quân, chàng còn quá trẻ tuổi, bao gồm phụ thân và thánh thượng chưa thể tín nhiệm chàng, cho nên chàng cần suy nghĩ kỹ từ từ đem vài ý tưởng nói với phụ thân. Hơn nữa lúc này chàng cần chuẩn bị tốt phòng bị đánh lén, không thể một lòng tin tưởng ngu trung như trước nữa.
Trong khoảng thời gian này quốc công gia đối với chàng thực vừa lòng, phụ tử hai người trò chuyện rất vui, người tung kẻ hứng, cùng ra đối sách. Hôm nay cũng không ngoại lệ, tâm tình Thời Phái không tồi, chàng rốt cuộc xây dựng thành công mầm mống nghi ngờ giúp phụ thân, không thể tiếp tục ngu trung mà không đề phòng.
Bước chân thong dong trở về viện mình, thiếu chút nữa chàng đυ.ng phải người khác, giương mắt nhìn lên, a nha! Như thế nào hai gã sai vặt kia vẫn ở đây?
Giang Nhã Phù lúc này đang ở ngủ trưa, bỗng nghe tiếng đẩy cửa mạnh mẽ vào, không cần mở mắt liền biết là ai “Làm sao vậy?”
“Nàng không phải nói ta đuổi Tú Đào, thì cũng đem hai cái gã sai vặt kia đuổi đi sao?”
Giang Nhã Phù đưa tay che miệng ngáp một cái “Ta khi nào nói qua? Ta chỉ là nói Tú Đào ở một ngày, bọn họ liền ở một ngày, cũng chưa nói Tú Đào không ở một ngày, bọn họ liền không ở một ngày nha ~”
“Nàng!” Thời Phái bị nàng làm sinh khí đến nghẹn lời, đầu lưỡi đúng thực lợi hại, cái nữ nhân này, đánh không đượcmà mắng cũng không xong, quá xảo trá, trước kia mắt chàng bị mù mới không phát hiện được con người thực của nàng, còn xem nàng có ‘ưu điểm’ nữa chứ?
Giang Nhã Phù tủm tỉm nhìn chàng cười, thực hiếm thấy bộ dáng ủy khuất giận dữ này của chàng, nhớ tiểu đầu nhất trước kia bị chàng trêu đùa mà không thể phản kháng lại. Nghĩ đến hài tử, nàng chua xót muốn khóc, nàng hoài thai mười tháng nuôi nấng bọn nhỏ lớn lên, thật sự khó mà không nghĩ về bọn nó.