Chương 5: Cô có thể chọn cách đi tàu điện ngầm

Thực sự Lục Kinh Yến không hiểu nổi người đàn ông trước mắt này, rõ ràng mật khẩu wifi còn cài bằng ngày sinh nhật của cô, tại sao cô một lần hai lần bắt chuyện với anh, còn ra vẻ như không có chuyện gì thế kia.

Số đàn ông cô ghẹo qua không dám nói trên trăm, bỏ bốn lên năm cũng miễn cưỡng lên tới 100. Cũng không phải cô chưa từng gặp đươc người khó nhằn như thế này, nhưng thao tác của quý ông cặn bã trước mắt này thực sự đã ve vãn được cô rồi.

Lục Kinh Yến trợn mắt nhìn 500 tệ trên bàn, mãi lúc sau mới phản ứng lại được.

Cô! Lục Kinh Yến! Cô cả nhà họ Lục! Từ khi cô còn chưa trở thành quả trứng được thụ tinh đã có một đống tiền! Thế mà lại bị một gã đàn ông dùng tiền đuổi đi!

Lục Kinh Yến híp mắt, vẻ mặt không quá vui vẻ gì ngẩng đầu lên.

Cô tưởng rằng Thịnh Tiện vẫn đang nhìn cô, cố ý khiến ánh mắt trông lạnh lùng hung tợn một chút.

Nào ngờ đâu người đàn ông này ném tiền xong, rồi coi cô như không tồn tại, cúi đầu xuống tiếp tục công việc của mình từ đời nào rồi.

Cảm giác tồn tại của cô kém đến thế này sao?

Lục Kinh Yến không tin nổi chớp chớp mắt, lại chớp thêm hai cái nữa, nhìn chằm chằm Thịnh Tiện phía đối diện đến mí mắt cũng chẳng thèm nhướng lên một cái, không cam lòng hắng giọng.

Thịnh Tiện không phản ứng.

Lục Kinh Yến tiếp tục hắng giọng.

Thịnh Tiện vẫn chẳng có phản ứng gì hệt như bị điếc.

Lục Kinh Yến cảm thấy tình huống giữa cô và Thịnh Tiện hiện tại, hơi giống với một học sinh tiểu học hẹn một sinh viên đại học đánh nhau, học sinh tiểu học mất ngủ một đêm nghĩ ra đối sách, buổi sáng ngày thứ hai hứng trí bừng bừng chạy tới nơi hẹn đánh, mà sinh viên đại học với vì ngủ nướng mà chẳng hề nghĩ tới chuyện đi tới nơi hẹn.

Bạn nói có điên hay không!

Nhân từ của Lục Kinh Yến cho Thịnh Tiện ba giây, thấy anh vẫn không có ý định ngẩng đầu để ý tới mình, cô không nhịn nổi nữa vươn tay ra, gõ lên đống tập tài liệu của anh.

Vì đang không vui, lúc này ngay cả anh ơi Lục Kinh Yến cũng chẳng buồn gọi nữa: “Này.”

Thịnh Tiện thong dong hoàn thành công việc trong tay, mới nhàn nhã ngẩng đầu lên.

Lục Kinh Yến chờ đợi đến mức mất kiên nhẫn chuẩn bị đập bàn đến nơi, thì đυ.ng phải ánh mắt của Thịnh Tiện, hai tay bỗng ngừng lại giữa không trung.

Cô gái nhỏ rất xinh đẹp, chính là kiểu xinh đẹp rực rỡ nhưng không tục tằn, làn da của cô rất trắng rất mềm, cảm giác gần như là làn da của em bé, nhìn ra được cô có xuất thân không tệ, được dạy dỗ cũng rất tốt, cho dù chỉ ngồi ở nơi đó, sống lưng cũng thẳng tắp, một tay chống lên bàn, một tay đang giơ bên tai, giống hệt như dáng vẻ của học sinh ngoan vừa mới vào trường, giơ tay lên trả lời câu hỏi của giáo viên.

Thịnh Tiện chăm chú nhìn hai cánh tay thon nhỏ của Lục Kinh Yến mấy giây, tầm mắt trượt xuống gương mặt cô: “Sao cô vẫn chưa đi?”

Một tràng lời muốn nói chất đống nơi cổ họng của Lục Kinh Yến, bỗng chốc bị chặn lại rặn không ra một chữ.

Thịnh Tiện đợi mấy giây, Thấy Lục Kinh Yến không nói chuyện, tầm mắt trượt xuống dưới, liếc sấp tiền mặt bị khuỷu tay cô đè xuống, im lặng: “Không đủ tiền xe à?”

Lục Kinh Yến: “….”

Ngay trong lúc Lục Kinh Yến nghĩ nếu Thịnh Tiện mà dám lấy thêm 100 tệ nữa ra sỉ nhục cô, cô tuyệt đối không bỏ qua cho anh. Thì Thịnh Tiện xoay bút, giọng điệu thờ ơ nói: “Cô có thể chọn đi tàu điện ngầm.”

“….”

Tàu điện ngầm.

Anh lại bảo cô đi tàu điện ngầm.

Bảo cô mua tàu điện ngầm còn đỡ.

Lục Kinh Yến suýt nữa không nhịn nối đập thẳng điện thoại vào đầu Thịnh Tiện.

Cho dù anh thích chơi lạt mềm buộc chặt, vậy cũng phải có mức độ chứ!

Bốn chữ lạt mềm buộc chặt này, từ quan trọng là lạt, anh không sợ cứ mềm thế này cô sẽ chạy mất sao?

Lục Kinh Yến không phải người tốt tính, nhưng những người không liên quan, cô cũng sẽ không nổi nóng bao giờ.

Chàng cặn bã trước mặt này cũng khá có bản lĩnh đấy, lại có thể khiến có xúc động muốn tẩn cho anh một trận.

Tẩn anh một trận thì dễ, nhưng cứ vậy mà bỏ qua, thì có lời cho anh quá.

Lục Kinh Yến nhắm mắt bình tĩnh hai giây, mỉm cười như không cầm sấp tiền trên bàn rồi đứng dậy.

Cô chưa từng chịu đựng cục tức như thế này bao giờ, đây vẫn là lần đầu tiên trong lịch sử cô đυ.ng vào tường hai ba lần liên tục vì người đàn ông trước mắt này, cô càng nghĩ càng không nuốt nổi cục tức này, trước khi đi, bỗng nhiên cô như nghĩ tới gì đó, vẫy tay với nhân viên phục vụ cách đó không xa: “Tôi nghi ngờ anh ta muốn chơi tôi.”

Nhân viên phục vụ: “….”

Lục Kinh Yến nhếch mày: “Làm phiền lấy một cái máy kiểm tiền đến đây, kiểm tra giúp tôi xem có tiền giả hay không.”

Thịnh Tiện: “….”

….

Ngày mai là thứ hai phải đi làm, 12h30 đêm, Lục Kinh Yến không ngủ nổi kéo chăn ra, ngồi dậy.

Cô cũng không quan tâm hiện giờ là thời gian đi ngủ, lật mở wechat ra, gọi cho tống nhàn một cú điện thoại.

Bình thường Tống Nhàn đi ngủ sẽ tắt máy, nếu như không có người nhận, vậy chắc là đi ngủ rồi. Tiếng chuông vang lên tầm mười giây, Lục Kinh Yến đang định cúp điện thoại, thì đầu bên kia đã nhận máy.

Có lẽ Tống Nhàn đang đắp mặt nạ, nói chuyện có hơi rè rè không rõ: “Vừa rửa mặt xong, sao thế, em yêu?”

Lục Kinh Yến đi thẳng vào vấn đề: “Tớ không đủ xinh đẹp à?”

Tống Nhàn: “Điều đó còn phải hỏi, người chính là người phụ nữ đẹp nhất nhất nhất nhất, không, là nữ thần.”

Lục Kinh Yến: “Dáng người tớ không đủ ngon à?”

Tống Nhàn: “Ngon, chắc chắn là ngon, chị Yến nhà chúng ta mà đi làm người mẫu, vậy chị đại của VS nhất định là chị Yến nhà chúng ta.”

*VS: victoria’s secret

Lục Kinh Yến: “Vậy nếu cậu là đàn ông, tớ chủ động bắt chuyện với cậu, bảo cậu mời tớ ăn cơm, cậu đồng ý không?”

Tống Nhàn: “Câu này của cậu đã có vấn đề rồi, nếu tớ là đàn ông, sao lại có thể để cậu chủ động bắt chuyện chứ, nhất định tớ sẽ nhảy bổ vào cậu trước.”

Xem xem lời mà Tống Nhàn nói, rồi nghe lại lời cặn bã kia nói.

___ “Dư ra 100 đồng, coi như cho cô tiền gọi xe.”

___ “Cô có thể chọn ngồi tàu điện ngầm.”

Giữa người với người sao khác biệt lớn đến vậy.

Lục Kinh Yến được Tống Nhàn dỗ một trận, cuối cùng tâm trạng cũng coi như tốt lên được một xíu, cô lười nhác dựa lên đầu giường: “Chị Nhàn, tớ nghĩ kỹ rồi, anh họ của Trần Khải chẳng phải thích đứng đắn sao, anh ta càng đứng đắn tớ càng phải hạ gục anh ta. Sớm muộn cũng có một ngày, tớ phải khiến anh ta khóc cầu xin tớ đừng rời xa anh ta.”

Tống Nhàn: “Cậu tốn 200 tệ, ngay đến số điện thoại cũng chẳng lấy được, cậu làm thế nào để hạ gục người ta?”

Lục Kinh Yến há miệng: “…..Ngủ dậy sẽ có số điện thoại thôi.”

Tống Nhàn: “Hử?”

“Trước khi tớ rời khỏi bàn của anh họ Trần Khải, đã cố tình bỏ lại đồng hồ của tớ ở đó, trước khi về tớ còn boa cho nhân viên phục vụ 1000 tệ, bảo nhân viên phục vụ đó nhớ nhắc nhở anh họ Trần Khải. Chiếc đồng hồ đắt như vậy, nhất định anh ta sẽ nhờ Trần Khải trả lại cho tớ, tới lúc đó tớ sẽ có cơ hội tiếp cận anh ta rồi.” Ghẹo nhiều cặn bã như vậy, mánh lới của cô còn rất nhiều, Lục Kinh Yến cô giống như người dễ dàng bị đuổi đi thế sao?

Hơn nữa, anh ta lấy 500 tệ đập cô, thế nào thì cô cũng phải đập lại chứ.