EDITOR: KỲ GIẢN NIỆMBETA: MINÂm thanh bên ngoài lập tức biến mất, khóe môi Lục Kinh Yến giật giật, nhìn anh nhưng chẳng nói được câu nào.
Tim cô đập rất nhanh, như muốn nhảy ra ngoài.
Thậm chí, cô còn cảm giác tai mình đang dần đỏ lên.
Vẻ mặt Thịnh Tiện rất bình tĩnh, thoạt nhìn trông không chút hoang mang nào, không hề nhận ra câu nói của mình rất mờ ám. Anh thấy cô không lên tiếng, ghé lại gần cô một chút: “Có được không?”
Hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, Lục Kinh Yến cảm giác cả người mình mềm nhũn.
Ngón tay anh nắm chặt áo gió của anh, không tiếng động dịch người lại gần cửa, cố gắng bình tĩnh nhìn anh: “Bao nhiêu tiền?”
Thịnh Tiện sửng sốt: “Hả?”
“Muốn em chỉ gọi một mình anh là anh trai chẳng khác nào mua đứt bản quyền.” Vì để mình trông có vẻ rất bình tĩnh, Lục Kinh Yến chậm rãi nói: “Anh trả em bao nhiều tiền?”
“…”
Lúc này Thịnh Tiện mới phản ứng kịp, đã hiểu ra ý của cô, anh cười khẽ: “Cá nhỏ à, anh trai đối xử tốt với em như vậy, thế mà em lại muốn đòi tiền của anh trai.”
Lục Kinh Yến bình tĩnh dùng lời anh vừa nói chặn họng anh: “Chẳng phải vừa rồi anh cũng dùng bốn từ được nước lấn tới hay sao.”
Thịnh Tiện lại bật cười: “Vậy hiện giờ gọi một câu anh trai không quá đáng chứ?”
Lục Kinh Yến há miệng, suýt nữa chửi tục, quả nhiên cô rơi vào hố của anh rồi.
Cô cảm thấy làm người không thể quá hẹp hòi được, giáo sư Thịnh ở bên cô suốt đêm, cô gọi anh trai cũng không mất mát gì, rõ ràng cô được hời.
Trước đây cô kêu rất thuận miệng, tối qua ở quán bar kêu người khác cũng rất thuận miệng, nhưng sao bây giờ ở trước mặt anh miệng lại như để dưới mông thế, chẳng kêu nổi.
Lục Kinh Yến thử nhiều lần đều không được: “Em có thể để lần sau kêu anh không?”
Thịnh Tiện nhướng mày: “Còn ghi nợ cơ à?”
“…”
“Cũng được thôi.” Thoạt nhìn Thịnh Tiện có vẻ rất dễ thương lượng, không làm khó cô, “Sau này nhớ trả lãi cho anh trai nhé.”
Lục Kinh Yến mặt không đổi sắc ồ một tiếng.
Thịnh Tiện nhìn chằm chằm dáng vẻ mất tự nhiên của cô, không nhịn được cười, sau đó đưa tay sửa lại mái tóc rối của cô do vừa thức dậy, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rơi trên mặt cô ra sau tai: “Lát nữa anh phải lên lớp, phải đi đây, em về nhà ăn sáng đi, nếu chưa ngủ đủ thì cứ ngủ thêm một giấc nữa.”
Lục Kinh Yến chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.
Cô không nhìn anh, ánh mắt liếc xung quanh, lại ồ một tiếng.
“Có chuyện gì thì gọi cho anh, điện thoại anh không tắt máy.” Thịnh Tiện lại dặn dò một câu, sau đó thấy không còn gì nói nữa, lúc này mới mở khóa xe: “Đi đi.”
Lục Kinh Yến đặt áo anh ở ghế phụ lại, nhìn thoáng qua anh: “Em đi đây.”
Thịnh Tiện khẽ ừm, anh không lại xe đi luôn, ngây ngốc ngồi đó gõ tay lái một lát, sau đó cầm điện thoại soạn tin nhắn.
Lúc Lục Kinh Yến vào nhà thì bị dì Tôn bắt gặp: “Cô Lục, sao cô lại ở ngoài về? Còn mặc áo ngủ nữa, cô đi đâu thế?”
“À dạ, bạn cháu tới nên cháu ra xem.” Lục Kinh Yến ậm ừ lừa gạt cho qua, không đợi dì Tôn trả lời đã vội vàng lên lầu.
Vừa vào phòng, điện thoại trong tay cô đã vang lên.
Thịnh Tiện: “Xem ra anh trai vẫn còn phải tiếp tục cố gắng.”
Lục Kinh Yến vừa đi vào phòng tắm vừa hỏi: “Cố gắng gì ạ?”
Thịnh Tiện không trả lời tin nhắn, cô lấy bàn chải, bóp kem đánh răng.
Đang đánh răng dở thì màn hình điện thoại trên bồn rửa tay sáng lên.
Thịnh Tiện: “Em nói xem?”
Miệng Lục Kinh Yến đầy bọt, nói cái gì mà nói, sao giáo sư Thịnh cứ thích nói mập mờ thế nhỉ.
Màn hình điện thoại lại sáng lên.
Thịnh Tiện: “Cố gắng để cá nhỏ chỉ gọi một mình anh là anh trai.”
Lục Kinh Yến há miệng, giây tiếp theo, cô ném bàn chải sang bên cạnh, uống nước súc miệng, chạy ra ban công.
Xe ngoài cửa đã đi mất.
…
Về đến nhà, Thịnh Tiện đi tắm nước nóng, xua tan mệt mỏi cả đêm, thay quần áo mới, cầm các loại tài liệu ra khỏi nhà.
Vào xe, anh nhìn đường xa, thế mà hôm nay lại không tắc đường, anh ước chừng thời gian, có thời gian qua chỗ Trang Thần, anh cầm điện thoại gọi vào số anh ta: “Có nhà không?”
“Có.” Nghe giọng điệu này thì chắc Trang Thần vẫn chưa tỉnh ngủ rồi.
Thịnh Tiện trực tiếp cúp máy.
Hai mươi phút sau, anh nhấn chuông cửa nhà Trang Thần.
Qua đúng năm phút sau, Trang Thần ngáp liên tục đi ra mở cửa: “Sao thế, mới sáng sớm mà, quấy nhiễu mộng đẹp của tôi rồi đấy, nếu nhà tôi có phụ nữ thì tội của cậu còn nặng hơn, kẻ xấu thích gây chuyện.”
Thịnh Tiện không để ý tới Trang Thần, anh tự mở tủ giày lấy một đôi dép mới ra thay, thay xong, anh ngồi xuống sô pha: “Cho cậu năm phút đi đánh răng, sau đó chúng ta tâm sự.”
“Mẹ kiếp…” Trang Thần hùng hổ xông vào phòng ngủ chính.
Còn chưa đến bốn phút, Tràng Thần đã nóng nảy cầm hai chai nước ra, ném một chai cho Thịnh Tiện, vặn nắp bình ngửa cổ uống hơn một nửa, sau đó tùy tiện ngồi xuống đối diện Thịnh Tiện: “Nói đi, nói nhanh một chút, tôi muốn ngủ thêm.”
“…”
Ba phút sau, Trang Thần nhìn Thịnh Tiện im lặng từ đầu đến cuối, nổi giận: “Cậu nói đi!”
“…”
Năm phút sau, có thể nhận thấy tâm trạng của Trang Thần đang sụp đổ: “Mẹ kiếp, Thịnh Tiện, cậu đến đây kiếm chuyện đúng không, mau biến đi cho tôi, tôi buồn ngủ, tôi buồn ngủ!”
“…”
Mười phút sau, Trang Thần chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt Thịnh Tiện: “Tôi xin cậu mau lên tiếng đi, anh trai à, anh trai thân yêu à!”
Thịnh Tiện hắng giọng một cái: “Cậu từng theo đuổi con gái chưa?”
“Cái gì cơ?” Trang Thần kinh ngạc: “Cậu hỏi tôi gì cơ? Từng theo đuổi con gái chưa á? Cậu đến tìm tôi không phải để khám bệnh mà là đến hỏi tôi từng theo đuổi con gái chứa á? Không phải chứ, Thịnh Tiện, rốt cuộc chúng ta có phải bạn bè không, chúng ta ở cùng ký túc xá 4 năm, suốt 4 năm đó, ngày nào tôi cũng nói cho cậu nghe chiến tích tán gái vẻ vang của tôi, mẹ nó, cậu nghe được cái quái gì vậy?”
Thịnh Tiện: “…”
“Cậu muốn theo đuổi ai? Sợi Tóc à?”
Thịnh Tiện không nói gì.
Nhìn thế nào cũng thấy anh có vẻ ngầm thừa nhận, Trang Thần lập tức hăng hái lên tiếng: “Mẹ kiếp, cậu chờ đấy, tôi không ngủ, tôi vào tủ lấy lấy ít đồ ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Thịnh Tiện: “…”
Trang Thần mang bánh mì, dăm bông, cải bẹ, mì sợi và trứng để lên bàn: “Nào nói đi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Thịnh Tiện liếc nhìn cải bẹ, mì sợi và trứng gà, lặng lẽ quay mặt đi, thản nhiên nói: “Tôi cảm thấy gần đây cô ấy hơi lạnh nhạt với tôi.”
Trang Thần: “Lạnh nhạt thế nào?”
“Không trêu tôi nữa, cũng không gọi tôi là anh trai như trước, trước đây, cô ấy rất thích ăn mì tôi nấu, nhưng tối qua tôi kêu cô ấy đi ăn, cô ấy lại không đồng ý.” Thịnh Tiện buồn bực xoa ấn đường: “Không lẽ tôi không được cưng chiều nữa ư?”
Trang Thần cười phá lên: “Cậu từng được cưng chiều à?”
Thịnh Tiện suy nghĩ một chút: “Tôi cảm thấy trước đây tôi rất được cưng chiều.”
Lúc anh bị thương, ngày nào cô cũng thay thuốc cho anh.
Lúc thấy bài viết mới của anh trên vòng bạn bè, cô còn chủ động nói với anh đừng để miệng vết thương dính nước.
Thịnh Tiện lại bổ sung: “Còn không phải kiểu cưng chiều bình thường.”
“Vậy thì tại sao cậu lại thất sủng? Nhìn dáng vẻ này của cậu, chẳng lẽ Sợi Tóc có mục tiêu cưng chiều mới hả?”
Yên tĩnh vài giây, Thịnh Tiện không tình nguyện lắm nhưng vẫn phải thừa nhận: “Chắc là ba người, cũng có thể là năm.”
Trang Thần thành công bị sặc, anh ta vừa che ngực ho khan, vừa không thể tin nổi la ầm lên: “Năm?”
“Ừm.” Thịnh Tiện kéo dài giọng điệu, anh suy nghĩ hai giây, nhớ ra người cuối cùng tối qua vẫn chưa lấy được phương thức liên lạc của cô: “Chắc là bốn người.”
“…” Trang Thần ổn định tâm trạng: “Cho nên?”
Một lát sau, Thịnh Tiện nói: “Cho nên tôi muốn hỏi cậu… có cách nào hay để tôi có thể tranh giành sự cưng chiều của cô ấy không?”
…
Cùng lúc đó, trong quán cà phê dưới lầu công ty của Tống Nhàn, Tống Nhàn đã cùng Lục Kinh Yến ngồi phân tích nửa tiếng đồng hồ.
“Vốn dĩ sau hôm lễ tình nhân, tớ cứ tưởng anh ấy không thích tớ, nhưng bây giờ tớ lại cảm thấy, hình như anh ấy rất thích tớ, Tống Nhàn, cậu nói xem rốt cuộc anh ấy thích tớ hay không thích tớ đây.
“Anh ấy có một người chị, không phải chị ruột, anh ấy nói phải cố gắng một chút, để tớ chỉ gọi một mình anh ấy là anh trai thôi, chẳng lẽ anh ấy muốn có thêm một người em gái không cùng huyết thống?