08
Quý Thâm nghẹn họng, cậu ấy treo áo khoác âu phục lên. Mệt mỏi xoa xoa mi tâm, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Rảnh rỗi quá thì đến công ty họp, thương thảo tương lai phát triển như thế nào. Chứ không phải ở chỗ này khoa tay múa chân với bạn đời của tôi, tôi biết rõ hậu quả mình làm, đương nhiên có năng lực gánh vác.”
“Vậy sao? Cuộc gặp mặt không từ mà biệt, để lại cục diện rối rắm cho người cha đã hơn năm mươi tuổi của con dọn dẹp, đấy là năng lực của con? Ba đoán được tương lai của con thế này, lui về tuyến hai, thả cổ phần trong tay ra ngoài. Để cho anh em họ của con đảm nhiệm chức tổng giám đốc điều hành, hậu quả như vậy, con hài lòng không?”
“Về buổi họp mặt hai ngày trước, chúng ta đều biết chủ đề đó đã nhiều lời vô ích. Tôi sẽ không cưới Mạnh Viện. Về phần hợp tác, phương thức đãi vàng nhiều như vậy, không cần phải cố chết ôm mảng năng lượng ô tô không buông. Thay vì quá chú ý đến tôi, không bằng ở bên cạnh mẹ cả nhiều hơn, trạng thái tinh thần của bà ấy gần đây không tốt lắm đâu.”
Cũng giống như lúc trước, hai cha con này chỉ có mặt ngoài hòa thuận, sau lưng lại cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, ai cũng đừng hòng thân thiết với ai.
Quý Thâm còn thiếu chút nữa là mở cửa tiễn chú Quý ra ngoài thôi.
Trong bầu không khí khẩn trương, chú chó cáo cụp đuôi, nhỏ giọng ức ử.
Chú Quý nhìn tôi, tôi phát hiện ánh mắt của Quý Thâm cũng dừng lại trên người tôi. Vì thế tôi ngoan ngoãn vòng lấy tay cậu ấy, cười với đối phương.
“Chú Quý, cháu và Quý Thâm cùng một chiến tuyến.”
Ông ta không lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, chỉ thu ánh mắt lại, rồi nhìn con chó cáo. Đồng thời dịu dàng gãi gãi cằm chó con.
“Vậy thì, chúc các con may mắn.”
Tôi rõ ràng hơn ai hết, chuyện kế tiếp sẽ không dễ dàng. Đúng như lời Mạnh Viện nói, cô ấy dễ dàng khiến sự nghiệp khiến tôi khổ tâm kinh doanh bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
“Nếu em trở thành kẻ nghèo thì sao?”
Quý Thâm là một người nhẫn tâm, đối với sự lo lắng của tôi không hề tỏ ra đau lòng.
“Nếu dễ dàng khuất phục như vậy, em cũng không phải là Bạch Lộ.”
Tôi lè lưỡi, giây tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của tôi, Quý Thâm ghét bỏ mà xoắn ống quần.
Chân trái, từ đầu gối trở xuống có một vết sẹo cắt nghiêng đến gót chân sau, nhiều năm vậy rồi vẫn còn nhô lên xấu xí. Trên xương đùi lại có một vết lõm thật sâu, theo Quý Thâm nói thì nơi đó thiếu một khúc xương, dùng thép bổ sung vào. Nhưng bị linh kiện của mô tô cắt hết thịt, không lấp đầy được, nên nhìn sẽ rất dọa người.
Lúc đó, trước khi bị lộn nhào, Quý Thâm đang ở tư thế đầu gối hướng về phía trước. Khi tai nạn xảy ra cậu ấy theo bản năng bảo vệ tôi, nếu vận khí của tôi tốt một chút nữa thì không có mảnh thủy tinh bay tới, cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy.
Mà Quý Thâm bởi vì đầu gối bị mài mòn nghiêm trọng, mỗi khi trời mưa dầm sẽ đau thấu tim, phải ngâm nước nóng nửa giờ rồi bôi thuốc mỡ mới có thể giảm bớt.
Tôi nghe Quý Thâm nói, trong thuốc mỡ toàn là dược liệu Đông y hiếm. Cậu ấy nắm tay tôi, thoa rất nhiều vào những khớp xương bị gãy của tôi.
Bóng tối đổ xuống mặt cậu, đôi mắt cụp xuống của Quý Thâm trông đặc biệt ôn hòa.
“Cái này tốt cho vết thương ở khớp.”
Cậu ấy ngâm tay giả của tôi vào cồn để khử trùng, nửa đùa nửa thật.
“Đừng xấu hổ nha, anh sẽ không ghét em.”
Tắm rửa xong, chúng tôi nằm trên giường, chỉ nằm dưới chăn trò chuyện.
“Có một mảnh đất ở đường vành đai thứ hai để xây dựng trung tâm mua sắm. Ban đầu tụi anh đồng ý hợp tác với nhà họ Mạnh để mua lại. Bây giờ hai bên đã tan vỡ, một nhà phát triển bất động sản khác sẽ tham gia vào. Giành dự án này rất khó. Thời gian sau anh sẽ rất bận.”
Tôi ôm cậu ấy bằng trái tay: “Kho bạc nhỏ của em gần tám con số, dù có phá sản thì số tiền tiết kiệm cũng đủ xài.”
Quý Thâm không khỏi bật cười: “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Không thể để phá sản được.”
Không chỉ Quý Thâm bận, mà cả tôi cũng vậy. Có người đã đặt mấy nghìn mẫu mới trên cửa hàng trực tuyến của tôi, tất cả đều là quần áo mới ra mắt mà chỉ còn vài trăm chiếc trong kho. Phần lớn là hàng đặt trước, vị khách hàng lớn này đã đặt tổng cộng hơn 4.000 đơn hàng. Nhà máy đã phải tăng ca qua đêm, dành hết toàn bộ sức lực trong suốt một tuần để sản xuất.
Một điều rất quan trọng là, nếu toàn bộ đơn hàng này được chuyển đi, và trong vòng bảy ngày không có tiền về, thì tôi sẽ gặp rắc rối lớn.
Tình trạng này về cơ bản có thể coi là sự cạnh tranh ác ý giữa các doanh nghiệp, người giao hàng là Tiểu Vương khuyên tôi đừng quá lo lắng. Xuất sản phẩm ra được khỏi kệ đã, rồi tìm người cùng ngành sau.
Thực tế thì có người cùng ngành nào đâu, ai giở trò sau lưng, tôi biết rõ cả.
“Được rồi, thông báo cho xưởng tăng ca đi. Lô hàng này chúng ta đã xuất rồi. Nhưng trước khi gửi đi nhớ quay video và ghi lại tất cả các loại vải của quần áo của chúng ta. Có thể tra số điện thoại của người mua, tra từng người một. Số này chắc hẳn là người dân ở thành phố này sử dụng, nhưng địa chỉ giao hàng rất xa. Gần đây tôi gặp một số rắc rối, sau này có thể mọi người phải vất vả một chút.”
Công ty vừa mới làm xong, bên thẩm mỹ viện lại xảy ra sự cố. Tôi gần như muốn đóng cửa công việc kinh doanh của mình, nhưng làm thế này, chẳng phải là nói cho người ta rằng tôi đầu hàng ư.
Tôi, Bạch Lộ, xưa nay không có chuyện không đấu mà nhận thua.
Đến thẩm mỹ viện, người phụ trách là chị Trương nói cho tôi biết, sáng nay có một vị khách sau khi dùng sản phẩm ở chỗ chúng tôi, trên mặt xuất hiện hiện tượng dị ứng.
Thái độ của người nọ rất kiêu ngạo, luôn miệng nói muốn chúng tôi chịu trách nhiệm. Nhưng chưa kịp thương lượng phương án cụ thể, cô ta đã đập nát cửa hàng của chúng tôi.
Cô gái lễ tân bị tức đến đến khóc ròng, khách hàng đó dẫn theo vài người, đứng ở chỗ kia thật sự hù người khác sợ hãi. Nhất là người đàn ông trọc cầm đầu, thiếu chút viết ba chữ xã hội trên mặt thôi.
Tôi vừa đến, người đàn ông đầu trọc đã muốn tới túm cổ áo tôi. Bị chị Trương ngăn lại. Người nọ thấy không dọa được tôi, miệng mắng toàn lời tục tĩu.
Về phần người bị dị ứng kia, che mặt lại, bảo chúng tôi cho một lời giải thích.
Tôi bèn tới xem, mặt của cô ta quả thật vừa đỏ vừa sưng, nhìn qua thì giống điềm báo hủy dung vậy.
Tôi không phải là người không nói đạo lý, lúc này tỏ vẻ có thể gánh vác tất cả chi phí y tế.
Nhưng đối phương vẫn không chịu buông tha, ầm ĩ bắt chúng tôi bồi thường tiền.
Tôi vừa định nói vài câu đạo lý, lão đầu trọc lại bắt đầu kêu người dưới trướng đập thẩm mỹ viện.
Những dụng cụ kia là toàn là dụng cụ được vận chuyển từ nước ngoài về vào lễ mừng năm mới, nhìn chúng nó vỡ tan tành làm lòng tôi đau như dao cắt.
Tôi vội vàng bảo nhân viên lễ tân sao chép camera, lại thu thập toàn bộ sản phẩm mà sáng nay cô ta dùng đưa đi xét nghiệm. Sau đó nhanh chóng báo cảnh sát, bắt đám người gây rối này vào.
Thẩm mỹ viện phải đóng cửa một thời gian, mấu chốt là, ai cũng biết có người mặt mày bị hủy sau khi tới chỗ tôi làm đẹp.
Thanh danh của tôi có thể nói là xuống dốc không phanh.
Tin tức giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, báo dân sinh đều tới cửa phỏng vấn tôi.
Xưa giờ tôi không chê chuyện lớn, mượn cánh phóng viên phỏng vấn, quảng cáo cho thẩm mỹ viện nhà mình.
Ánh mắt chàng trai kia nhìn tôi đầy lạ lùng, cảm giác sâu sắc sao da mặt tôi dày thế. Bị người ta chỉ vào mũi mắng còn có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra loại lời không thẹn với lương tâm như thế này.
Chàng trai nào biết cái gì gọi là thả dây dài, câu cá lớn.
Hẳn là lúc này Mạnh Viện là rất vui vẻ, tình địch gặp khó khăn, đang bị đè ép, ít ra cũng phải chán chường một năm rưỡi.
Rõ ràng cô ấy đã đánh giá thấp tôi.
Tôi lái chiếc BMW mới được Quý Thâm tặng, vô cùng lẳиɠ ɭơ dừng trước cửa phòng làm việc của Mạnh Viện.
Chuyên ngành đại học của cô ấy là thiết kế, sau khi tốt nghiệp thì không về tiếp nhận một chức vụ an nhàn trong công ty của gia đình. Mà tự mình mở phòng làm việc, trở thành một nhà thiết kế trẻ có chút danh tiếng.
“Chơi vui không, Mạnh tiểu thư?”
Mạnh Viện không nhìn tôi, cười lạnh một cái.
“Chị nói gì đó, tôi không hiểu?”
Tôi cầm đoạn video giám sát đã sao chép trong tay.
“Đừng giả bộ, người ta đã khai rồi, cô còn che giấu thì có ích lợi gì đâu? Tôi bị người ta chỉ vào mũi mắng không ít ngày, ngay cả trên báo tin tức đô thị cũng chiếm trang đầu. Cô nói xem nếu giờ chuyện đảo ngược lại, nhân dân cả tỉnh sẽ kích động biết bao nhiêu.”
Mạnh Viện rõ ràng kích động, nhìn chằm chằm đoạn camera giám sát trong tay tôi.
“Đừng nhìn, thứ này tôi sao chép mười mấy bản rồi.”
“Chị muốn thế nào?”
“Không muốn gì, thẩm mỹ viện của tôi tổn thất hơn một triệu, Mạnh tiểu thư bồi thường theo giá gốc là được. Nếu không tôi sẽ đăng lời khai của mấy người kia lên mạng.”
Mạnh Viện suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng chịu thua.
“Thành giao.”
Tôi vui vẻ ra mặt.
“Cảm ơn nhé.”
Sau đó tôi bán nội dung cuộc trò chuyện của hai chúng tôi cho tòa soạn.
Bé cưng ơi, đấu với chị, em còn non và xanh lắm.
Tờ báo giải trí Ngu Ký luôn là tờ báo nổi tiếng, tòa soạn miệt mài cả đêm biên tập bài viết bảo đảm đúng tám giờ sáng mai tuôn dưa ra.
Đương nhiên, nhà họ Mạnh có thể đè chuyện này xuống hay không tôi không biết, nhưng bên trong công ty chắc chắn sẽ lan truyền. Ít ra trong khoảng thời gian ngắn, cổ phiếu của nhà họ Mạnh sẽ giảm xuống, bên đó sẽ bận rộn xử lý chuyện của đại tiểu thư và tin tức tiêu cực. Tự nhiên sẽ không rảnh để tâm đến cạnh tranh, khả năng Quý Thâm giành được mảnh đất đó từ 50% tăng lên 70%, xét thế nào cũng là một chuyện tốt.
Thẩm mỹ viện của tôi lại mở cửa.
Tin vỉa hè luôn được lan truyền trong đám đông tò mò, có thể ra vào thẩm mỹ viện dù sao cũng là hộ gia đình có tiền bạc. Phần lớn các cô ấy mắc kẹt trong giai cấp trung lưu, không biết Mạnh Viện vậy mà có quan hệ rất tốt với tôi.
Hơn nữa gần đây Quý Thâm vẫn luôn lái xe đón tôi về, tôi và cậu ấy đương nhiên là một đôi trời sinh trong mắt người khác, ngược lại có vẻ Mạnh Viện là một cô gái được nuông chiều không hiểu chuyện.
“Mạnh Viện bị cấm túc rồi.”
“Vậy hả, cô ấy tức giận lắm nhỉ. Chuyện đấu thầu thế nào rồi, có lòng tin lấy được mảnh đất không?”
Quý Thâm bất đắc dĩ nhìn tôi một cái: “Em gây sức ép như vậy, nhà họ Mạnh sao còn tâm tư đấu thầu. Chuyện Mạnh Viện làm đã thuộc loại vơ vét tài sản rồi, em đưa bản ghi âm ra cũng tương đương nói nhà họ Mạnh bại hoại đạo đức. Vốn chuyện đàm phán hợp tác thất bại không ít lần, giờ đây nhà họ Mạnh hận em chết luôn.”
Tôi làm ra vẻ sợ hãi rúc vào lòng Quý Thâm, cậu ấy nhìn thấu tôi đang giả vờ giả vịt, cười đẩy tôi ra xa.
“Vậy không phải rất tốt sao.” Tôi bĩu môi. “Em không tin làm ầm ĩ căng thẳng như vậy, Mạnh Viện còn muốn gả cho anh.”
Quý Thâm cong khóe miệng: “Em vẫn như trước, không chừa đường lui.”
Tiểu Vương gửi cho tôi một tin nhắn, nói bốn ngàn bộ quần áo kia xuất xưởng đã bị trả lại hàng. Tôi vừa nhắn tin vừa trả lời Quý Thâm.
“Đúng vậy đấy, em thấy người mềm lòng lại là nhẫn tâm nhất. Không giống anh, bề ngoài lãnh đạm vô cùng, thật ra vô cùng coi trọng tình cảm.”
Quý Thâm không nói gì, chỉ thẩn thờ nhìn dòng xe bị tắc nghẽn.
Điện thoại reo không ngừng, Quý Thâm đoán được tôi xảy ra việc gì đó.
“Mạnh Viện làm?”
“Chắc thế. Mua bốn ngàn bộ quần áo từ cửa hàng của em, chuyển được nửa đường đã trả lại hàng.”
Tôi lắc lắc điện thoại: “Nhưng em đã tra được, số điện thoại của người mua là trong thành phố.”
Quý Thâm trầm tư một lát: “Anh biết chắc là ai rồi, Mạnh Viện có một người bạn thân quan hệ rất tốt. Chuyện này chắc là cô ấy giúp, muốn em chịu thiệt thòi.”
Tôi sửa lại: “Đây không phải là thiệt thòi nhỏ đâu, toàn là quần áo cao cấp, bốn ngàn bộ làm khổ em phải lỗ mấy chục vạn.”
“Chuẩn bị toàn vẹn như vậy, chỉ sợ không phải em là người thua thiệt, mà là Mạnh Viện thua thiệt.”
“Ai bảo cô ấy cứ đòi để nhược điểm vào tay em.”
Tôi nhìn Quý Thâm chằm chằm: “Bọn họ không làm khó được anh chỉ có thể làm khó em, mà con người em lại ăn mềm không ăn cứng.”