🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“
Mỗi người trên thế giới này đâu đó quanh ta đều có một người lặng lẽ yêu thương mình…có lúc ta sẽ nhận ra…đôi lúc chẳng bao giờ biết đến người ấy, có bao giờ bạn nhìn lại phía sau, có bao giờ bạn biết ai đó vừa đi ngang qua cuộc đời bạn…”Nó đã từng đọc đâu đó dòng chữ này trong chính những trang blog của chị, may quá…có lẽ nó vừa kịp nhận ra, may quá…chị vẫn đang ở đây, trong vòng tay nó, ngọt ngào siết chặt lấy môi nó bằng nụ hôn say nồng. Giữa những mối tình của một tên nhóc bay bướm, chị vẫn luôn lặng lẽ yêu thương nó, bên cạnh nó từng ngày, từng giờ. Còn nó, lúc nào cũng nhìn về phía trước, tìm kiếm, trải nghiệm những cuộc phiêu lưu tình cảm, chơi trò chơi yêu đương, khám phá những cung bậc cảm xúc từ những mối quan hệ với một vài cô gái khác…đến nỗi không bao giờ nhìn lại phía sau hay thậm chí nhìn lại bên cạnh mình là ai. Chị vẫn ở đây, luôn ở bên nó…Bàn tay rung rung của nó tuy khó cử động nhưng vẫn có thể ôm chặt lấy chị, xoa nhẹ lên từng cm cơ thể chị, rồi tay trái nó cầm chặt lấy bàn tay phải, đè chặt vào giữa lưng chị. Nó đã luôn tìm kiếm tình yêu, nó đã luôn chỉ nhìn thấy Thy, nhìn thấy nỗi đau, lời hứa hay tình yêu của Thy…và quên đi rằng còn một người nửa đã luôn lặng lẽ bên cạnh xoa dịu trái tim nó bằng tình yêu của mình. Nếu bàn tay phải nó chính bởi vì yêu Thy mà bị thương đến nỗi cử động khó khăn thì cũng chính bàn tay này được chị mỗi đêm dùng thuốc xoa bóp mà dần dần hồi phục. Nó luôn đi loanh quanh, long nhong bên ngoài, để rồi khi mệt mõi, người đầy những vết thương theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng…thì lại quay trở về bên chị tìm kiếm bình yên.
Nó và chị tưởng chừng như hôn nhau không bao giờ dừng lại nếu không có tiếng xe chở hàng bóp kèn chạy ngang qua. Chị cắn nhẹ môi nó rồi dựa đầu vào vai nó. Bờ vai thấp nhỏ, toàn là xương…vậy mà chị vẫn luôn dựa vào mỗi ngày. Nó đưa tay quẹt lấy giọt nước mắt trên má chị, không cần nhìn, nó cũng biết chị vẫn còn khóc…
- Xin lỗi! Vì làm chị…à…làm em khóc!
- Điên hết sức. Người ta khóc tại hạnh phúc, tại xúc động chứ bộ.
- Không! Xin lỗi là vì những lần anh làm em khóc trước đây. Anh đã không nhận ra em sớm hơn, để em thiệt thòi, để em luôn lo lắng, buồn nhiều vì anh.
- Được lo lắng, được buồn vì anh, em chấp nhận. Yêu một người là chấp nhận tất cả về người đó, dù tốt, dù là xấu xa nhất. Như cách anh chăm sóc em đó, hì hì…em ngang bướng, vô lý, bày đủ thứ trò làm anh phiền, làm anh mệt mõi…nhưng anh vẫn chịu được em.
- Ừ…thì đó là vì anh vẫn luôn xem em là chị mà.
- Do anh ngốc đó, anh hổng phân biệt được tình cảm thực sự của mình. Cái đồ ngốc như anh, nếu em hổng giúp một tay, chắc anh coi em là chị hoài luôn quá.
Nó bật cười, tay xoa xoa lấy vai chị.
- Nhưng mà rõ ràng lúc nào em cũng nói chị là chị nhóc đó, rồi nào mình là người thân, là gia đình…là người nhà, người nhà kiểu gì tự nhiên giờ đòi yêu đương là sao?
Chị cắn nhẹ vai nó, dung tay nhéo nhẹ vào ngực nó, ngẩng mặt nhìn nó chu chu miệng như con nít.
- Đồ ngốc…vậy cũng hổng hiểu. Ừ đúng là em luôn coi anh là người nhà, là gia đình mà.
- Ờ thì gia đình, là người nhà…thì sao?
- Là…gia đình đó hihi.
Chị nháy mắt..chị mĩm cười, nó nhìn chị…điều gì vừa lóe lên trong đầu…nó bật cười, nhưng rồi lại lặng người đi đưa ánh mắt nhìn sâu vào mắt chị, rồi lại nhìn ra phía xa bên kia thành phố, những ô nhà vuông vuông lấp lánh ánh đèn giữa những tầng tầng lớp lớp khối tường chìm giữa sương mùa giăng khắp thành phố..
“Ừ nhỉ…gia đình…thì ra là gia đình”.
Thì quá khứ của quá khứ-
Sau này đủ lớn, hãy xây dựng một gia đình nhỏ, được hông Mon?-
Gì? Đương không lèm bèm gì đó?-
Hứ! Đang nghiêm túc nha!-
Tự nhiên đòi xây dựng gia đình gì…nghe to tác quá.-
Na biết Mon phải sống xa gia đình từ nhỏ, Mon thiếu hạnh phúc gia đình. Nếu vậy…sau này Mon hãy xây dựng riêng cho mình một gia đình nhỏ. Vậy là giải quyết được vấn đề của Mon rồi đúng hông?-
Ờ ờ…giờ còn nhỏ xíu, lo xa chi.Con nít quỷ à?-
Cái đồ thấy ghét, người ta động viên mà nói vậy đó. Giận!!!...-
Thôi thôi đừng giận mà, tối ngày giận. Vậy không ấy sau này Mon cưới Na nha. Giúp đỡ Mon xây dựng gia đình nhỏ đi!-
Xí! Lại dụ dỗ, Na hổng thèm đâu, đi kiếm người khác đi.-
Xúi cho đã từ chối là sao trời? Thôi…chịu Mon đi, yêu Mon đi, từ chối suốt.-
Đã nói là chưa được mà, chưa yêu được đâu, ta hổng thèm yêu nhà ngươi đâu, mơ đi cưng.-
Hix hix!-
Lêu lêu!Thì quá khứ- Anh đang nghĩ gì ngẩn người ra vậy?
- Về cái gia đình em nói. Hình như hồi đó, Na cũng từng nói.
- Còn nhớ nửa hen?
- Ừ…nhớ chứ, chỉ là…không nói tới thôi.
- Giờ anh biết vì sao Na luôn từ chối yêu Mon chưa?
- Chưa!
- Biết ngay mà, đồ ngốc như anh sao biết được
- Ờ ờ!
Chị dụi đầu sâu vào cổ nó hơn, tay xoa xoa lấy bàn tay nó, nơi chiếc đồng hồ casio nó đang đeo.
- Vì anh là để dành cho Cherry đó biết chưa?
- Ờ ờ…làm như đồ ăn vậy, để dành đồ.
- Hihi…anh là của em!
- Nảy giờ có ai nói yêu đâu mà của em.
- Hứ! Ai thèm anh là người yêu em. Trước giờ kiếm chuyện chọc anh chơi thôi, ai thèm nghe anh nói yêu hả?
- Chứ đòi gì, hỏi yêu em không hoài đó.
- Kiếm chuyện hỏi chọc anh thôi, hihi em dư sức biết anh yêu em hay không. Mà…em đâu thèm bắt anh làm người yêu em đâu…em muốn hơn nửa kìa.
- Là sao?
- Hihi đồ ngốc, trước giờ hổng phải em luôn nói anh sẽ là…
- Là gì?
- Gia đình của em!
Nó ngẩn người…chị cười khúc khích, tay ôm nó chặt hơn. Đà Lạt nhỏ bé, càng về khuya lại càng nhỏ hơn, tầm mắt chỉ nhìn đến giữa mặt hồ, thành phố bên kia mờ mịt bởi màng sương đêm, hay có lẽ nó chỉ còn nhìn thấy chị, nữ hoàng của nó…yêu thương màu trắng…của nó.
- Anh!
- Gì?
- Em lạnh…mình về nha.
- Ừ vậy về. Để anh kêu taxi cho nhanh.
- Hông!
- Chứ sao?
- Cõng em về.
- Ơ…
- Ơ gì ơ. Cõng em đi.
- Rồi rồi!
Nó lắc đầu quay lưng lại khẽ cúi người, chị cười tinh nghịch vòng tay ôm lấy cổ, hôn thật sâu rồi nắm tay kéo nó đứng dậy.
- Hihi giỡn đó, mình đi bộ từ từ về nha.
- Phù hên quá!
- Đồ thấy ghét!
Nó cười cười gãi đầu đứng dậy, tay nắm chặt tay chị đi về hướng khách sạn.
Đường phố Đà Lạt khuya, lác đác những gánh hàng rong, những chiếc xe của công nhân quét dọn lấp lóe ánh đèn đủ màu sắc. Nó thấp hơn chị một cách rõ ràng…
- Công nhận…em cao thiệt.
- Hihi em phải tuân thủ chế độ ăn uống, tập luyện để tăng chiều cao vì anh đó.
- Sao vì anh.
- Em háo thắng…e muốn thắng anh. May ghê, em giống mami, xinh đẹp, cao cao hihi. Papa cũng thấp hơn mami…Nếu em hổng cao, hổng đẹp, Cherry sẽ thua Monster xấu xí sao.
- Anh không ngờ…em giữ lời thách đố từ đó tới giờ luôn.
- Em cũng giống anh mà, lời hứa chính là sinh mạng của em. Nhưng thực sự từ lúc anh cứu em, trong mắt em anh luôn là một người đặc biệt. Còn nửa hen, mami em nói em nên giữ tình bạn với anh vì…cái đồng hồ.
- Sao vậy?
- Vì mami em nói…anh cho em giữ món đồ anh quý nhất, rất đáng trân trọng, anh là người tốt nhất để làm bạn với em. Hihi
- Tưởng em ghét a lắm chứ.
- Hihi ghét ghê luôn, anh là người đầu tiên dám cãi ngang với em, nhưng cũng luôn chịu thua em sau cùng như bây giờ. Anh cãi em, chọc em, nhưng lần nào anh cũng cố tình thua em. Hồi đó ghét anh lắm, nhưng Cherry cũng thích Monster, càng ghét, càng thích…hihi em là con gái mà.
- Ờ ờ!
Chị mĩm cười, xoay qua hôn nhẹ lên môi nó một cái rồi tiếp tục bước đi bên cạnh nó.
- Em hổng ngờ…thắng anh rồi, lại phải lo vì thắng luôn.
- Sao nửa.
- Tại anh đó, cái đồ thấy ghét, suy nghĩ khùng khùng hông luôn.
- …
- Anh hổng nhận ra anh yêu em là tại anh luôn coi em là chị nè, em cao hơn anh nè, đẹp quá nè, giàu nửa. Hứ…gì kỳ cục ghê luôn. Tự nhiên cao quá, đẹp quá, giàu quá thành cái tội làm em hổng được anh yêu. Như vậy là hổng công bằng, người ta có người yêu đẹp, cao, giàu…người ta ham còn hổng hết. Còn anh…toàn…né né, ngại ngại rồi bỏ qua em, cho em làm chị chứ hổng thèm yêu em.
- Anh nói vậy hồi nào đâu.
- Viết tùm lum trên blog kìa. Em đọc hết rồi. Hứ nhiều lúc tức lắm. Anh mà coi em là chị hổng yêu em..em sẽ…
- Sẽ gì?
- Cao thì em hổng chặt chân cho lùn được rồi, chứ…anh nói em đẹp quá hả, em rạch mặt làm sẹo nè, ăn cho ú nè, làm cho xấu xí cho a vừa lòng. Nói em giàu quá hả, em bỏ nhà đi nghèo hơn anh luôn cho anh vừa lòng.
- Có cần nghĩ tới vậy không chị của tui ơi.
Nó bật cười vì những lời hờn giận trẻ con của chị.
- Có! Nhìn em nè…nếu anh nghĩ vậy hoài, em sẽ làm thiệt đó.
Chị dừng lại, nghiêm mắt nhìn nó, một chút bối rối, một chút lạnh gáy…nó nhận ra lời chị nói là thật, chị sẽ làm thật…vì…chị là Cherry.
“ Chị xinh quá, cao quá, xa quá…chị là nữ hoàng…có lẽ tốt nhất luôn là nhóc con của chị, dẹp những ý nghĩ linh tinh đi. Chị chắc chắn nhiều người tốt theo đuổi, chị hợp với những người như anh Phong hơn, mà quên chắc chắn chị sẽ là người yêu của anh Phong, xứng đôi. Không được để tình cảm khác xen vào tình cảm chị em, có một người chị như vậy là đủ, ta không muốn mất chị, phải trân trọng, giữ chị là người chị gái với ta. Mê gái, chơi trò tình cảm linh tinh với ai cũng được, trừ chị ra, không có làm chuyện tào lao mà mất chị. Có muốn yêu chị cũng không được, làm gì có chuyện người đẹp, giàu như vậy đi yêu một thằng sinh viên nhỏ tuổi như ta được. Không thể, không được…lo mà giữ, người chị gái này ta không được để mất.” – (Trích blog)- Giờ cũng không ngờ, chị là Cherry, à cả là Na nửa…đúng là khó tin thiệt.
- Hihi có gì khó tin đâu, tại anh hổng suy nghĩ kỹ đó. Hihi em nói anh nghe nghen.
- Uhm
- Anh nhớ đi ai chỉ anh sài mạng? Ai chỉ anh chơi yahoo, chat? Rồi nửa nè, ai tạo nick cho anh ta?
- Ờ ờ nhớ rồi.
- Đó, em tạo nick cho anh nè, dạy anh chơi nè, chat với anh nhiều nhất nè, em biết password
yahoo anh luôn. Vậy là em có thể add nickname anh để làm quen nè, dùng tên Na làm quen anh. Dễ ẹc! Ngoài ra em biết trường anh học mà, biết chỗ anh ở, biết quê anh luôn, em đâu sợ mất liên lạc với anh hihi.
- Ờ ha…nghĩ lại cũng đơn giản thiệt. Công nhận…đóng nhiều vai hay ghê. Mà tự nhiên bày đặt ra Na chi vậy? Cứ bình thường làm Cherry đi, toàn giỏi bày trò.
- Hứ! em phải biến mất, cho Na thế em bên cạnh anh chứ. Em làm Cherry hoài, rủi em hổng cao hơn anh được, hổng đẹp hơn sao.
- À…ra là tính ăn gian.
- Hihi hổng có, nếu hổng cao hơn, đẹp hơn thì thua…Nhưng em muốn anh phải bất ngờ khi em trở về mà. Phải vậy mới giống trong phim biết chưa.
- Lại phim…nhiễm phim nặng lắm rồi nha.
- Kệ! Phải tùm lum như vậy mới vui, mới làm anh mệt ngố ngố ngốc ngốc mới được. Ai biểu hồi đó cãi ngang thấy ghét với em chi.
- Ừ…bày chuyện hành hạ đầu óc anh chắc em vừa lòng hả dạ lắm.
- Chứ sao…hihi anh là của em mà, em muốn làm gì thì làm…đáng đời anh.
- Thật đáng sợ!!!
- Pleeeee!
Nó và chị vẫn cứ nắm tay, trò chuyện như vậy suốt đoạn đường còn lại, cảm tưởng cả thành phố bây giờ chỉ còn lại hai đứa... Gần đến khách sạn, chị nhăn mặt than thở mõi chân, ai bảo mang giày cao gót làm chi cho đau chân. Nó cõng chị, hai tay chị xách giày, nhưng vẫn ôm cổ nó hát khe khẽ. Về đến phòng, vai áo, đầu tóc cả hai đều ướt đẫm sương, chị nằm dài ra giường, cuộn tròn vào chiếc mền bông. Nó lắc đầu kéo đầu chị ra khỏi mền, đặt đầu chị ra sát mép giường.
- Khoan ngủ, để tóc ướt ngủ cho bệnh hả. Chờ chút lau tóc cho hả ngủ.
- Hihi!
Chị cười tinh nghịch, nó cũng lắc đầu cười bước vào trong wc lấy khăn bông ra ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng lau tóc cho chị.
- Em yêu anh vì những điều đơn giản như giờ anh làm cho em. Hổng phải vì vật chất bên ngoài, em hổng cần anh có ngoại hình, hổng cần anh phải giỏi giang, kiếm thật nhiều tiền.
- …
- Em biết anh chưa dám yêu em vì mấy thứ em có…anh mặc kệ những lời nói, quan niệm tầm thường của người khác đi, mở lòng mình để yêu em. Em cũng từng phải sống khó khăn, gia đình em có lúc đến tiền thuê nhà cũng không thể trả nổi…vì vậy em hiểu anh luôn nghĩ gì mà.
- …
- Em sẽ kể anh nghe về gia đình em nha.
- Ừ!
Chị nằm sâu vào trong giường hơn, bắt đầu kể về gia đình chị, một câu chuyện dài, một chuyện tình đẹp, rất đẹp của ba mẹ chị. Nó im lặng lắng nghe, không hỏi gì, thi thoảng đứng dậy rót một ly trà nóng, áp tay vào lấy hơi ấm rồi xoa nhẹ lên má chị. Trà đắng tự nhiên ngon ngọt đến lạ…Câu chuyện ba mẹ chị…dài, đẹp như một bộ phim…giờ nó hiểu vì sao chị cũng luôn lãng mạn, luôn thích cuộc sống của mình như một bộ phim hay câu chuyện tiểu thuyết nào đó. Chị kể dài…dài lắm, có thể tóm gọn lại một cách nhanh chóng rằng:
Ba chị được một người bạn giúp sang Hàn vừa học vừa làm, mẹ chị trốn nhà đi club chơi xích mích bàn kế bên nên ra về bị chặn đường, ba chị tan ca về can rồi đánh nhau giải vây cho mẹ chị. Mẹ chị chạy thoát gọi được tới giúp thì ba chị cũng bị thương nặng phải đi cấp cứu. Mẹ chị chăm sóc ba chị, làm bạn rồi yêu nhau. Nhà mẹ chị giàu, rất giàu tất nhiên không để hai người cưới nhau. Hai người được bạn bè giúp đỡ làm đám cưới rồi sang Mỹ. Cuộc sống xứ lạ quê người gặp rất nhiều khó khăn, có lúc ba chị bị sa thải, tiền thuê nhà cũng không có, ngay cả sinh nhật chị một chiếc bánh kem cũng là thứ gì đó xa xỉ. Nhưng ba chị vẫn cố gắng tìm việc, làm thuê rồi được thân với chủ, học việc rồi cùng vài người làm chung lập công ty xây dựng nhỏ. Mẹ chị con nhà nòi kinh doanh, giúp đỡ ba chị…công ty phát triển khá tốt. Gia đình mẹ chị nhìn thấy sự cố gắng của ba chị, thương mẹ chị, nhất là vì có chị, nên đã chấp nhận ba chị, hỗ trợ công ty ba chị ngày càng phát triển, sát nhập vào công ty gia đình mẹ chị…Ngày nó gặp Cherry chính là lần đầu tiên chị được ba chị đưa cả nhà trở về thăm quê hương, thăm sơ như một gia đình thực sự, một gia đình được nhà ngoại chị chấp nhận. Đó cũng là thời điểm Cherry không còn phải sống cuộc sống khó khăn thiếu thốn nửa.
Đà Lạt rất khuya, đến nổi có thể cảm nhận bình minh dường như rục rịch bắt đầu. Câu chuyện dài của chị như mở ra trước mắt nó một thế giới bình yên đến lạ, dịu dàng như chính cá tính đặc biệt của chị.
- Anh có thấy em là một người sống quá xa rời thực tế hông?
- …
- Em tự biết mình mơ mộng ơi là mơ mộng, những suy nghĩ của em luôn xa tít khỏi cuộc sống bên ngoài…nhưng cô gái của anh là người như vậy đó, anh phải yêu em, yêu luôn thế giới lãng mạn của em biết chưa.
- …
Nó bật cười, còn không thể yêu được hay sao, chị đã quyết định hết mọi thứ rồi, có lẽ định mệnh đã định sẳn một thằng nhóc khô khan, vô tâm, lạnh lùng như nó phải chấp nhận một cô gái lãng mạn, mộng mơ là chị…ngay từ lần đầu gặp nhau. Nó tự nhìn lại mình, gầy gò, xấu xí, cơ thể vẫn vẹn nguyên dấu tích của những vết thương còn trẻ, nhưng từ sâu trong tâm hồn mình, nó nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, lãng mạn hơn, xa rời thực tế hơn…chính vì người con gái của nó là một cô nàng như vậy, nếu nó đã trở nên mơ mộng như chị, có lẽ đây là câu trả lời rõ ràng… vì nó yêu chị.
- Con người ai mà hổng thích giàu sang hả anh, người ta sống trên đời hổng phải chỉ để ăn sung mặc sướиɠ đó sao. Nếu mọi người ai ai cũng như vậy, cuộc sống sẽ buồn tẻ biết bao nhiêu. Em hổng cần một cuộc sống khô khan, chán ngắt chỉ để tồn tại như vậy. Em muốn cuộc sống của mình phải thiệt nhiều màu sắc, thiệt nhiều ý nghĩa...nên ngay từ ngày đầu gặp anh, cô bé Cherry mơ mộng đó đã nhận ra câu chuyện của mình sẽ bắt đầu một cách thú vị ra sao. Em từng sống cuộc sống thiếu tiền, giờ thì không thiếu nửa, nhưng em cũng hổng cần một cuộc sống người ta cứ đem tiền ra đo đếm tình cảm. Em yêu anh…bởi em nhìn thấy anh vì em mà cố gắng mỗi ngày, vì em mà làm việc, vì em mà thay đổi. Em hổng cần một chàng trai giỏi giang, thông minh hay phải có bản lĩnh che trời, sự nghiệp vững vàng to lớn. Em cần người đàn ông của em luôn bên cạnh em, cùng em làm một công việc gì đó bình thường, một căn nhà nhỏ, hằng ngày ăn những món ăn bình thường, bình an sống với một gia đình nhỏ
như bao người, đó hổng phải là giấc mơ hồi đó anh và em từng nói đến hay sao.
- …
- Anh đó, em ghét những lúc anh lao đầu suốt ngày kiếm tiền, có nhiều lúc em nhìn thấy hình ảnh papa trong đôi mắt mami em. Anh biết lúc gia đình em vui vẻ nhất là khi nào hông? Hổng phải lúc nhà em được ngoại thừa nhận trở nên giàu có đầy đủ đâu, mà là lúc papa chỉ là một công nhân xây dựng bình thường kìa. Lúc đó mặc dù papa làm hổng nhiều tiền, nhưng mà cộng với mami làm việc thêm thì gia đình em cũng đủ sống. Mỗi ngày papa vẫn còn thời gian kể chuyện cho em nghe, dẫn em đi công viên, cùng mami đi dạo, trò chuyện với hàng xóm. Từ lúc về với công ty của ngoại, papa bận rộn suốt, phải đi công tác nè, tiếp khách, làm ngày làm đêm. Mami và em rất buồn vì sống trong căn nhà lớn thiệt lớn mà hổng thấy tiếng cười đâu hết luôn. Khoản thời gian đó em toàn chui rúc trong phòng mỗi khi đi học về, nếu hổng nhờ có anh nói chuyện webcam với em, chắc chắn em sẽ buồn hơn rất rất nhiều.
- …
- Anh đừng tự gây áp lực phải làm thiệt nhiều tiền, phải thiệt giàu bằng mọi giá như vậy. Em hổng cần, em hổng thích anh như vậy. Chỉ cần anh luôn cố gắng vì em,
làm những công việc bình thường, sống cuộc sống bình an như bao người bình thường khác, vậy là đủ, vậy là xứng đáng làm người yêu của em rồi. Biết chưa đồ ngốc!
- …
Nó mĩm cười, có một chút buồn ngủ, nhưng chị vẫn thì thầm nói rất nhiều bên tai…có lẽ chưa bao giờ chị nói nhiều đến như vậy. Hôm nay đúng là một ngày đặc biệt, đêm nay đúng là một đêm kỳ lạ nhưng lại rất bình yên. Giọng chị nhỏ đi, từ từ chìm vào giấc ngủ, nói nhiều đến vậy, không mệt mới lạ. Nó im lặng, khẽ kéo mền bông đắp kín cơ thể chị rồi ngồi dậy đi về phía ban-công, tay cầm theo một ly trà nóng. Nhấp một ngụm trà ấm áp vào trong miệng, nó ngẩn mặt lên nhìn ra phía xa thành phố, một tay cho vào túi khẽ siếc nhẹ run rẩy. Nó thờ phì một cái, khẽ bật cười, một luồng khói phả ra tự miệng nó giữa tiết trời lạnh của bình mình minh phố núi. Lòng nôn nao một cách lạ thường khi nghĩ đến chị, cảm giác là gì nhỉ…gọi tên là gì nhỉ, chính nó cũng phải mất rất lâu mời vỡ òa trong đầu. Hình như đó là hạnh phúc.
Nắng sớm len lén rọi vào phòng, bình minh ló dạng phía xa một màu đỏ nhạt tô trên nền trời xam xám buổi sớm mai. Sương mù vẫn còn giăng đầy khắp thành phố, nó đứng lặng người dựa vào ban-công ngắm nhìn đường xá. Lác đác những dòng người thưa thớt di chuyển trên đường bắt đầu cho một ngày mới, một ngày bình thường giữa cuộc sống bình thường. Chợt một mùi hương con gái nhẹ nhàng phả vào gáy, một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy nó từ phía sau, luồn vào khe áo xoa nhè nhẹ lên ngực nó, ấm áp, mềm mại đến nao lòng. Một giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai nó.
- Anh…nhận ra yêu em nhiều ra sao chưa?
- …
Nó mĩm cười khẽ xoay người lại, đưa tay vén mái tóc dài đang phủ xuống che đi gương mặt chị, tay nó chầm chậm vuốt ve gương mặt chị, mắt, mũi, môi…nhẹ nhàng như muốn ghi tạc thật kỹ người đang đứng trước mặt nó.
- Em yêu anh!
Chị cười, hai tay áp lấy bàn tay nó, nhăn mũi thì thầm ba tiếng “em yêu anh” rồi cầm lấy hai bàn tay nó từ từ áp vào chính bờ ngực phập phồng của mình. Hơi thở chị dường như đứt quãng, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má chị, long lanh như giọt sương tinh khôi nhất của buổi sớm mai. Tay chị rời tay nó ra, khẽ chạm nhẹ lên l*иg ngực nó, thì thầm.
- HeY!
Nó lặng người, một tay đưa lên mặt nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của chị, bất giác nó đưa ngon tay đó cho vào miệng mình. Vị nước mắt chị dường như chẳng mặn như đầu lưỡi nó đang cảm nhận, hình như có một chút gì đó mùi vị của hạnh phúc thì phải.
- HeY! Tui yêu You!...Mon yêu Na!...Nhóc yêu Chị!...Anh…anh…yêu…Em!
Đôi môi chị áp vào môi nó, hai vòng tay siếc chặt lấy nhau, nụ hôn như vỡ òa, ngọt ngào và hạnh phúc. Đôi môi chị mềm mại quyện vào đôi môi khô ráp của nó như như muốn tô thật nhiều, ghi tạc thật sâu mùi vị son môi quen thuộc vào tâm khảm nó. Một giây lát dừng lại, ngắm rõ dung nhan chị của nó, khẽ mĩm cười cụng mũi nhẹ vào mũi chị.
- Trả lời như vậy, chịu chưa nữ hoàng?
- Hihi!
Chị nhăn mũi tinh nghịch, nhẹ nhàng nở một nụ cười ngọt ngào như thiên thần, khẽ kéo tay nó đi vào phòng, tay chị nhẹ nhàng sờ lên môi nó, tay còn lại chạm nhẹ vào ngực nó, dừng lại trong giây lát như cố đếm nhịp đập từ trái tim nó. Chị lại cười, lại có giọt nước mắt lấp lánh như thủy tinh rơi khỏi đôi mắt màu đen chị, lăn dài trên má. Chị khẽ kéo bàn tay phải run run vì vết thương của nó một lần nửa tiến về phía l*иg ngực chị, tay còn lại nhẹ nhàng kéo tuột vai chiếc váy màu trắng tinh của chị sang một bên, chị áp nhẹ bàn tay phải nó lên bầu ngực căn tròn, run rẫy, ấm áp của chị. Nó cảm nhận rõ sự mềm mại, mịn màn như xoa dịu vết đau trên bàn tay phải nó, cảm nhận từng nhịp thở thình thịch nơi trái tim chị từng nhịp đập rộn ràng, kiêng định như một lời tuyên bố Cherry đã hoàn toàn chiến thắng trong ván cược ngày xưa với tên Monster đáng ghét.
- HeY! Anh là của em! Monster!
Rồi chị đưa bàn tay còn lại khẽ kéo mạnh hơn vai áo, chiếc váy dường như chỉ một mảnh vải lụa mong manh nhẹ nhàng từ từ rời khỏi bờ ngực mịn màng run rẩy một màu trắng tinh khôi. Nó lặng người đi, ánh mắt như dính chặt vào cơ thể đầy ma mị của chị, cả người như chết lặng giữa buổi sớm mai, tay chân lóng ngóng như một tên ngốc nghếch. Chị nhìn nó ngọt ngào, cắn nhẹ nhẹ môi mình mĩm cười kéo tay nó chạm nhẹ trên cơ thể mình, bàn tay nó được bàn tay chị nhẹ nhàng lướt đi như muốn nó chạm vào đến từng milimet trên cơ thể chị. Nó vẫn im lặng tưởng chừng như ngừng thở, say mê ngắm nhìn chị, trong lòng rộn lên một cảm xúc lạ chưa từng trãi qua trong đời, nó là một người trẻ, nhưng đã đi qua không phải chỉ một người con gái…nhưng cảm giác này, thực sự nó chưa từng nhận được. Tay nó xoa nhẹ bờ eo thon chị, bàn tay phải run run chạm nhẹ lên bờ má chị, luồn sâu vào mãi tóc dài. Ánh mắt chị trong suốt như pha lê, ướt nhẹ vài giọt nước long lanh tưởng như có thể đem gương mặt nó khắc sâu vào tâm trí mình. Hai bàn tay chị nhẹ nhàng cởi từng chiếc nút áo sơ-mi sọc ca-rô trên người nó, cho đến khi nút áo cuối cùng rời ra, chị nhẹ nhàng luồn tay vào xoa lên tấm lưng gầy gò của nó. Chị áp gương mặt lên bờ vai rồi cắn nhẹ vào cổ nó, hai tay chị rút lại, cầm lấy bàn tay nó đặt lên chiếc eo thon mịn của mình, hơi thở chị thơm thoang thoảng mùi hương con gái phả nhẹ thì thầm vào tai nó.
- Cơ thể em…là của anh đó. Hihi Monster xấu xa!
Nó thở phì một cái, mĩm cười siết lấy cơ thể chị vào lòng, đôi môi tìm lấy môi chị…màu son môi lấm lem đầy miệng cả nó và chị, có một thứ rất đổi thân quen, son môi chị như ngọt ngào rõ ràng mùi vị…hình như nó đã nghiện mất rồi. Phố núi nhẹ nhàng bước vào ngày mới, những ánh nắng chiếu vào căn phòng, sáng lấp lánh làn da chị, những giọt mồ hôi quyện vào mùi hương con gái thân quen, như sáng bừng màu của yêu thương vỡ òa. Màu đỏ, màu trắng, màu đen, màu xám…cả màu sọc ca-rô nửa…Đà Lạt bổng nhiên nhuốm đầy những mảng màu hạnh phúc…màu của bình yên.
…
“ Once upton a timeAn angel in the skyMake comfort every night…Once upton a timeThe angel loved me soIt’a miracle in the snowMy heart won’t be cold.… My dear, You are my Angel…”