Thang Tư Niên cùng Tống Hướng Nhan chào hỏi xong liền tự giác ngồi vào ghế sau xe.
Sau khi Khương Vọng Thư thấy cô gài chặt dây an toàn, lúc này mới mở máy xe mang theo các nàng rời đi. Trên đường đến nơi ăn, Tống Hướng Nhan vẫn cùng Thang Tư Niên nói cái gì xin lỗi a, chiếm chỗ kế bên tài xế của cô các loại.
Ở trước mặt người ngoài, Thang Tư Niên là ít lời. Đối với Tống Hướng Nhan xin lỗi, cô chỉ nhàn nhạt nói câu không có chuyện gì, liền lại cũng không nói chuyện.
Thang Tư Niên không có động tĩnh gì, Tống Hướng Nhan lại là líu ra líu ríu nháo liên tục. Nàng một hồi hỏi Khương Vọng Thư đêm nay ăn cái gì, một hồi còn nói lên trước cái nào cái nào ăn ngon, ngữ khí tha thiết đến không được.
Thang Tư Niên cầm đai an toàn, ngồi ở sau xe trừng trừng ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu. Khương Vọng Thư đang đợi một đỏ đèn đường giao lộ thì ngẫu nhiên ngẩng đầu, vừa vặn thấy mặt Thang Tư Niên chiếu vào kính chiếu hậu gương, không cẩn thận phân tâm nhìn một hồi lâu.
Thang Tư Niên tự có cảm giác, nhấc mắt cùng Khương Vọng Thư ở trong gương không hẹn mà gặp. Khương Vọng Thư đối đầu với con mắt của cô, một nụ cười tại nàng bên môi từ từ tỏa ra. Thang Tư Niên thấy nàng cười, cũng không tự chủ nở nụ cười.
Đúng vào lúc này, bởi Tống Hướng Nhan mang đến ầm ĩ cùng bực mình, chỉ một thoáng tan thành mây khói.
Nhận lấy, Thang Tư Niên tựa ở bên cửa sổ xe, một tay chống nửa gương mặt của mình, liền nhìn chằm chằm bóng Khương Vọng Thư trong gương như thế, ngơ ngác ngây ngốc nhìn một đường.
Xe Khương Vọng Thư cuối cùng dừng ở trước một nhà hàng rượu cùng hải sản.
Xe dừng lại ổn, Thang Tư Niên liền lập tức cởi đai an toàn từ trên xe bước xuống, hướng Khương Vọng Thư đi đến. Cô đưa tay, thay Khương Vọng Thư kéo mở cửa xe rồi nắm tay nàng bước xuống xe.
Vừa vặn mở từ một bên khác cửa xe đi xuống Tống Hướng Nhan thấy cảnh này, chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc. Nàng dùng sức mà khép lại cửa xe, trêu nói: "Em còn tưởng rằng, chị Tư Niên kỳ thực là người rất lạnh lùng chứ. Xem ra cùng tiểu di, vẫn là rất ân ái nha."
Thang Tư Niên nắm tay Khương Vọng Thư đi tới bên cạnh nàng, thế nàng khép lại cửa xe, nhàn nhạt đáp lời, "Ừm, cũng còn tốt." Cô không nhiều lời, xem ra một mặt cao lãnh. Khương Vọng Thư ngẩng đầu, có chút kỳ quái nhìn cô một cái. Tay được cô nắm tại trong lòng bàn tay dơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng ở trên lòng bàn tay cô ấn một đường.
Lòng bàn tay hơi ngứa, Thang Tư Niên bao vây lấy tay nhỏ của Khương Vọng Thư, nắm nàng không chút biến sắc đi về phía trước, "Triều Nhan. . . Chúng ta đi vào ăn đi."
Tống Hướng Nhan nhìn tay các nàng nắm cùng một chỗ không buông ra, hơi nheo mắt lại, đáp lời "Tốt."
Tống Hướng Nhan như thế đáp lời, theo hai người đồng thời vào nhà hàng.
Nhà hàng rượu này là nơi có danh tiếng ở nơi này, nhưng Khương Vọng Thư là khác VIP dễ dàng được đưa đến một phòng khách. Nàng nắm Thang Tư Niên đi vào phòng khách ngồi xuống, người phục vụ lúc này mới bận bịu đi tới ở một bên chờ đợi, chờ các nàng chọn món ăn.
Tống Hướng Nhan là khách. Ôm quan niệm như vậy, nên lúc chọn món thì Thang Tư Niên khiêm nhượng Tống Hướng Nhan, chờ nàng chọn xong. Tống Hướng Nhan hoàn toàn không khách khí, cầm thực đơn cùng Thang Tư Niên nói cái nào tốt hơn ăn.
Chờ nàng chọn xong, Thang Tư Niên nói tiếng cám ơn, lại cầm thực đơn trong tay đưa cho Khương Vọng Thư một bên.
Khương Vọng Thư mở ra chai rượu mới, chờ sau khi hải sản đem lên thì, Thang Tư Niên liền vùi mở thịt cua cho nàng. Tống Hướng Nhan thấy cô đang bận, liền ân cần hướng về cô cùng Khương Vọng Thư đổ nửa ly rượu mới.
Rót xong, nàng nâng ly cùng Khương Vọng Thư nói cụng ly. Thang Tư Niên nâng ly theo, nhưng chỉ hư nhược hư nhược uống một hớp. Tống Hướng Nhan liền cười, "Chị Tư Niên. . . Chị như này là uống cũng quá ít đi."
Thang Tư Niên đem cái ly để ở một bên, nhàn nhạt trả lời nàng, "Gọi tôi Tư Niên là tốt rồi. Một hồi tôi lái xe, em cùng Vọng Thư uống đi."
Cô không có gọi chị Khương Vọng Thư, điều này làm cho Khương Vọng Thư hơi kinh ngạc. Khương Vọng Thư theo bản năng nhìn nàng một cái, sau đó đem nửa ly của Thang Tư Niên cầm trong tay rồi đưa tới bên môi uống một hơi cạn sạch, sau khi cười nói: "Ly này của em ấy, chị uống đã được chưa."
Tống Hướng Nhan liền lầm bầm, "Tiểu di chị cũng quá che chở đi." Một hồi lâu, Tống Hướng Nhan bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Há, ta nghĩ tới, hơn hai tháng trước, con thật giống đã từng thấy qua Tư Niên trong ảnh vòng bạn bè của dì."
Thang Tư Niên bị tiếng thét của nàng kinh hãi hấp dẫn ánh mắt, chỉ thấy Tống Hướng Nhan nhìn Khương Vọng Thư, tự nhiên nói rằng: "Tiểu di, trước dì có phải đã có đăng ảnh chụp cùng Tư Niên không a."
"Chẳng trách lúc đó con hỏi dì đây là người nào, có thể giới thiệu cho con biết hay không, dì dĩ nhiên nói không thể." Tống Hướng Nhan có chút bất mãn nói, "Hóa ra là bạn gái mới của dì nha, không trách không chịu giới thiệu cho con."
Thang Tư Niên nghe nàng vừa nói như thế, trong đầu mơ hồ có chút ấn tượng. Vậy còn là hơn hai tháng trước, Khương Vọng Thư đêm thứ nhất ngủ lại, hai người bọn họ có một tấm chụp chung.
Thang Tư Niên nhớ tới vòng bạn bè kia của Khương Vọng Thư, nghĩ đến câu không thể kia, hóa ra là trả lời Tống Hướng Nhan.
Tống Hướng Nhan tự nhiên nói xong, sau đó nhìn Thang Tư Niên thật vui vẻ nói rằng: "Tư Niên, chị bên ngoài thật đúng là đẹp hơn nhiều. Khi đó em vẫn muốn làm quen chị, kết quả tiểu di vẫn không cho em cơ hội đây."
Trực giác Thang Tư Niên nói câu nói này không tốt lắm, một câu nói như vậy, nghe tới quá mức ám muội.
Thang Tư Niên theo bản năng nhíu mày, nghĩ trước Tống Hướng Nhan ngồi trên ghế cạnh tài xế nhìn thật tự nhiên kia kì thực tràn ngập nụ cười khıêυ khí©h, bắt đầu cảm thấy cả người đều không đúng.
Thang Tư Niên ngăn ngắn trả lời một câu, "Cảm ơn."
Nhưng Tống Hướng Nhan lại như là rốt cuộc tìm được đề tài nắm lấy Thang Tư Niên cái gì cũng hỏi. Hỏi tuổi tác, công việc, hỏi trải nghiệm của cô.
Hỏi đến Khương Vọng Thư một bên cũng không chịu được, vội vã hô ngừng lại, trực tiếp cùng Tống Hướng Nhan nói rằng: "Con lần này trở về làm sao nhiều lời như vậy, mời con ăn nhiều đồ vậy rồi cũng không nhét được miệng con sao?"
Tống Hướng Nhan nhìn hai con cua đồng đã mở tốt trước mặt Khương Vọng Thư, làm dáng vẻ rất hâm mộ nói rằng: "Bởi vì con rất hiếu kì mà. Hơn nữa Tư Niên rất tốt, còn có thể gỡ cua đồng cho tiểu di, bốc tôm cái gì thì cũng chỉ con tự làm."
Khương Vọng Thư lẽ thẳng khí hùng, "Em ấy là bạn gái của chị, không bóc cho dì chẳng lẽ bóc cho ai?"
Tống Hướng Nhan nghe xong, rất là phiền muộn nói câu: "Ai, con cũng rất muốn có cái bạn gái như Tư Niên vậy nha."
Khương Vọng Thư nhổ nước bọt nàng: "Muốn tới rất đẹp, con chẳng lẽ còn muốn đυ.c khoét trên đầu tiểu di sao?"
Tống Hướng Nhan giơ chiếc đũa, tựa hồ đang suy nghĩ, "Chuyện này, cũng không phải không được." Khương Vọng Thư nghe xong, gắp đống đồ ăn lớn cho nàng, nói rằng: "Con liền cẩn thận ăn đi, đừng nằm mơ nữa."
"Con chính là muốn tiến vào giới giải trí, còn muốn xuất hiện tin đồn đồng tính xuất hiện trên đó sao?"
Trong giọng nói của Khương Vọng Thư, hoàn toàn là trêu chọc, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu tức giận. Thang Tư Niên không chút biến sắc nhìn nàng một cái, đem chuyện này ghi vào trong lòng.
Tống Hướng Nhan nói một đống câu, triệt để đem sự chú ý của Khương Vọng Thư câu qua. Thang Tư Niên ở trước mặt người ngoài, không quá biết biểu đạt bản thân không thể làm gì khác hơn là ở bên yên lặng bóc tôm, xem Khương Vọng Thư cùng Tống Hướng Nhan ngươi một ly ta một ly uống lên.
Tống Hướng Nhan cùng Khương Vọng Thư nói tới chuyện học vui vẻ, Khương Vọng Thư liền bị chọc cho cười ha ha. Hai người này nói tới thân thiết, Thang Tư Niên một bên liền càng ngày càng trở thành một người ngoài cuộc.
Hai người nói một hồi, Tống Hướng Nhan mới thật giống nhớ lại Thang Tư Niên như thế, tìm cô tiếp lời. Thang Tư Niên hỏi gì đáp nấy, cuối cùng còn đem WeChat mình giao ra.
Một bữa cơm ăn thật lâu, chờ Khương Vọng Thư quẹt thẻ tính tiền thì đã uống đến bước chân lảo đảo. Thang Tư Niên cõng lấy nàng đi ra nhà hàng, cùng Tống Hướng Nhan đi vào thang máy đi tới bãi đậu xe.
Khương Vọng Thư uống nhiều rượu mệt rã rời, nằm nhoài trên lưng Thang Tư Niên buồn ngủ. Thang Tư Niên cõng lấy nàng, không hề giao lưu cùng Tống Hướng Nhan một bên.
Nhưng Tống Hướng Nhan lại đầy hứng thú, híp mắt đánh giá Thang Tư Niên, nói rằng: "Dung mạo chị rất cao."
Thang Tư Niên lạnh nhạt vốn có: "Cũng còn tốt."
Tống Hướng Nhan nhưng không bỏ qua, giống như vô tâm nói rằng: "Chị là bạn gái hiện tại hẳn nên hết lòng với tiểu di, khi ngồi vào vị trí đó."
Lời này nghe tới rất chói tai, coi như Thang Tư Niên không mẫn cảm, cũng có thể nghe ra địch ý nói giấu trong lòng qua giọng nói. Thang Tư Niên không biết cỗ địch ý sắc bén của Tống Hướng Nhan này đến từ đâu, nhưng cũng thong dong đáp: "Ừm, tôi biết."
Thang Tư Niên nghĩ thầm, cô không chỉ biết, còn khôn ít lần cõng quá Khương Vọng Thư uống say về nhà, mỗi một lần đều là thong dong như vậy.
Trên mặt Tống Hướng Nhan thong dong tựa hồ không nhịn được, nàng nhìn Thang Tư Niên, cau mày nói: "Nói như vậy lên, chị biết rất nhiều chuyện của tiểu di? Vậy chị hẳn biết tiểu di rất lâu chứ?"
Thang Tư Niên trả lời: "Rất lâu, hơn mười năm, không có chuyện gì của chị ấy tôi không biết." Vì lẽ đó bạn nhỏ, không cần ở trước mặt tôi làm những chuyện chặt chém không cần thiết như này.
Thang máy đến tầng một, Thang Tư Niên cõng Khương Vọng Thư đi ra ngoài. Tống Hướng Nhan đi theo sau lưng cô, vội vã nói bổ sung: "Vậy chị cùng ta tiểu di biết lâu như vậy. . . Thì chị đây là nhiều năm dự bị nay được lên ngôi?"
"Thang Tư Niên, có phải như vậy hay không?"
Thang Tư Niên bước chân dừng lại, cô không lên tiếng, cõng lấy Khương Vọng Thư đi tới chỗ đậu xe, dưới sự hỗ trợ của Tống Hướng Nhan đi tới ghế phụ. Cô đỡ Khương Vọng Thư mệt mỏi đến không được ngồi vào đó, gài dây an toàn cho nàng, chạm một tiếng đóng cửa xe lại.
Trong bóng tối, Thang Tư Niên đứng bên cạnh xe, từ trên cao nhìn xuống Tống Hướng Nhan, cùng nàng nói rằng: "Cô muốn hỏi cái gì, liền hỏi đi."
Tống Hướng Nhan ngửa đầu đánh giá nàng, đầy hứng thú nói rằng: "Chị theo đuổi dì tôi có phải là đuổi rất nhiều năm?"
Thang Tư Niên nhìn trên mặt nàng cười như ác ma thế liền nói rằng: "Thứ nhất, tôi không phải theo đuổi chị ấy rất nhiều năm. Thứ hai, tôi không phải dự bị. Thứ ba, tôi cũng không có thừa lúc vắng mà vào. Trả lời như vậy, đủ chưa?"
Tống Hướng Nhan nhìn cô cười, "Thang Tư Niên, cô đang tức giận a?" Nàng suy nghĩ một chút, như là giải thích như thế với Thang Tư Niên: "A. . . Tôi cũng là sợ dì tôi bị tổn thương thôi. Dì cùng Tiêu Uyển tách ra là rất đau đớn, nhưng mới không bao lâu liền cùng một chỗ với cô."
"Tôi liền lo lắng cô có phải là thừa lúc vắng mà vào, rồi ngày sau lại thương tổn dì một lần."
"Hơn nữa, dì tôi chính là người sẽ dựa vào niềm vui mới để chữa thương, nếu như đối cô không tốt với dì, dì lại bị thương càng nặng làm sao bây giờ."
Lời này nghe tới tựa hồ rất có đạo lý, nhưng Thang Tư Niên liền đột nhiên có cảm giác bị mạo phạm."Cô lo lắng là dư thừa, tôi sẽ không thương tổn chị ấy."
Tống Hướng Nhan tán thành gật gù, "Tôi cũng cảm thấy là dư thừa, bởi vì. . . Bây giờ nhìn thấy được, cô yêu dì của tôi, so với dì tôi yêu cô nhiều hơn mà."
"Quả nhiên a, được yêu dù sao cũng hơn yêu một người tiêu hao hết tâm thần muốn đến làm hài lòng đây."
Thang Tư Niên nhíu mày, trực giác lời này của Tống Hướng Nhan vừa như là lại nói Khương Vọng Thư cũng không có có thích cô như thế. Điều này làm cho Thang Tư Niên càng thêm cảm thấy khó chịu.
Trong lòng cô không dễ chịu, nhưng trên mặt một chút cũng không có hiển lộ.
Cô mím môi, cùng Tống Hướng Nhan nói: "Lên xe đi, trước tiên tôi lái xe đưa cô quay về."
Tống Hướng Nhan cười híp mắt: "Cảm ơn cô a Thang Tư Niên, cô thực sự là một người rất tốt."
Thang Tư Niên nghĩ thầm, lúc này làm người tốt thì cũng không thể đem đối chọi gay gắt lúc trước toàn bộ xóa đi.
............
Tác giả có lời muốn nói:
Đặt cược rồi, chị Nguyệt Nguyệt muốn ở trên giường làm bao lâu nha!