Khương Vọng Thư người xinh đẹp lại nhiều tiền, tính cách cũng là tốt số một số hai, vì lẽ đó xưa nay cũng không thiếu người theo đuổi. Thang Thuấn Hoa đã biết nàng nhiều năm, chưa từng gặp nàng độc thân quá ba tháng. Tuy rằng mỗi một lần chia tay đều lấy phương thức không vui chia tay, Khương Vọng Thư cũng thật tình cảm thấy khổ sở tốt một quãng thời gian, nhưng chung quy vẫn là sẽ bị người hấp dẫn, lần thứ hai rơi vào bể tình.
Chính là một con nhện tám chân qua đi, một con nhện tám chân khác lại sẽ bù vào.
Khương Vọng Thư nghe được bạn tốt nói như vậy, nhìn nàng một cái, mềm mại phản bác: "Mình nào có..." Thang Thuấn Hoa ngẩng đầu liếc nàng một chút, không cần nói cũng biết.
Khương Vọng Thư thở dài một hơi, khá là tiếc nuối nói: "Rõ ràng mình người yêu nhất vẫn là cậu."
Thang Tư Niên nghe được câu này, theo bản năng mà nhìn về phía Khương Vọng Thư đối diện. Khương Vọng Thư một tay nâng quai hàm, một tay nắm bắt cái muôi, hai con mắt xinh đẹp nhìn Thang Thuấn Hoa chăm chú, làm nũng nói: "Thân ái, lẽ nào mình đã không phải là người cậu yêu nhất sao?"
Thang Thuấn Hoa đối với nàng mị nhãn ngoảnh mặt làm ngơ, "Coi như hiện tại cậu tỏ tình với tôi cũng đã không kịp, tuy rằng cậu xinh đẹp nhưng cậu không biết nấu cơm. Mình vẫn tương đối yêu thích người biết nấu ăn, tỷ như bánh trôi nhà mình."
"Bánh trôi là rất tốt rồi, nhưng là nhà mình có thể mời rất nhiều dì nấu cơm." Khương Vọng Thư cắn môi, đưa tay đâm đâm vào vai Thang Thuấn Hoa, "Thân ~ ái ~, thật sự không muốn suy nghĩ thêm một chút sao?"
Thang Tư Niên nghĩ thầm, nữ nhân này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, rõ ràng mới vừa rồi còn nói muốn đem mình đào đến nhà nàng nấu cơm. Thang Tư Niên cụp mắt, mặt không hề cảm xúc ăn bữa sáng, ngữ điệu không hề chập trùng: "Vì lẽ đó hai chị là muốn ở cùng một chỗ? Xem ra em sẽ phải có anh rể sao?"
Thang Tư Niên từ nhỏ đã quá mức săn sóc lại hiểu chuyện, cùng Thang Thuấn Hoa rộng rãi hoạt bát tuyệt nhiên là trái ngược. Bởi vậy thời điểm cô nói ra câu nói này, hai người khác trên bàn cơm đều đưa mắt nhìn trên người cô.
Đột nhiên chú ý ánh mắt Thang Tư Niên buông xuống, vành tai cùng sau gáy cũng bởi vì không biết đến từ đâu căng thẳng nhuộm thành hồng nhạt. Dù là dưới tâm tình như vậy, Thang Tư Niên vẫn lấy một loại ngữ điệu vô cùng bình tĩnh nói ra câu nói này: "Em cho rằng hai chị rất xứng."
Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, bảo vệ lẫn nhau thưởng thức lẫn nhau, tôn trọng đối phương, cũng đầy đủ hiểu biết. Vì đối phương trả giá, cũng không cần báo đáp. Nếu như này không thể nói là yêu, vậy Thang Tư Niên thực sự là không tìm được chữ gì để hình dung quan hệ của chị mình cùng Khương Vọng Thư trong lúc đó.
Khương Vọng Thư sửng sốt một chút, chợt nở nụ cười sáng sủa, nói với Thang Thuấn Hoa rằng: "Hoa Hoa cậu xem, em cậu cũng đồng ý rồi cậu nhanh một chút chuyển tới ở với mình!"
Thang Thuấn Hoa làm bị dáng tỏ vẻ bị nàng đánh bại, "Cậu liền muốn kết hôn với mình như thế ư bạn thân, còn có a Bánh Trôi, coi như Nguyệt Nguyệt kết hôn với chị, cậu ta cũng sẽ không là ảnh rể của me, là chị dâu của em!"
Khương Vọng Thư vạn phần phối hợp, ở một bên thêm dầu thêm mỡ nói: "Đúng đúng đúng, vợ nói rất đúng. Bánh Trôi, nhanh gọi chị anh rể "
Thang Tư Niên nhìn Khương Vọng Thư một chút, có chút bất đắc dĩ nói: "Đừng trêu chọc em."
Nhưng lúc này, Khương Vọng Thư đã không có không nghe Thang Tư Niên trả lời, bởi vì Thang Thuấn Hoa đã liền cùng anh rể hoặc là chị dâu Khương Vọng Thư lý luận. Hai người đấu đá, ấu trĩ đến muốn không bằng mấy đứa nhỏ.
Sáng sớm chín giờ ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong nhà bép, chiếu vào bên cạnh bàn ăn. Thang Thuấn Hoa đem Khương Vọng Thư bắt được trong l*иg ngực, vò rối loạn hết tóc của nàng. Thang Tư Niên dùng dư quang của khóe mắt nhìn Khương Vọng Thư như tắm mình trong nắng, chỉ cảm thấy nàng chói mắt đến làm người ta không cách nào nhìn thẳng.
Thang Tư Niên nhìn Khương Vọng Thư cười cong mắt, trầm thấp thở dài một hơi.
Cảnh tượng như vậy, lúc nàng niên thiếu gặp qua vô số lần. Cô thật chỉ giống như là người đứng xem, trước sau chỉ có thể đi theo phía sau chị mình, quan sát những đoạn ngắn nhỏ vụ của Khương Vọng Thư trong cuộc sống. Cô nhìn Khương Vọng Thư ở trong l*иg ngực chị mình rồi khóc rồi cười, nghe các nàng nói chuyện bản thân chưa từng tham dự qua, nói về người chưa từng quen biết.
Cô đã từng cho rằng, hai người kia ở trong cuộc sống cô chỉ là ý nghĩa tượng trưng, nên là tình yêu.
Nhưng theo tuổi tác dần lớn, Thang Tư Niên mới ý thức tới, cái này có thể là "Yêu", nhưng sẽ không là tình yêu.
Bởi vì "Tình yêu" rất ít khi sẽ vẫn tốt đẹp như thế. Nó như là một dòng sông dài, lẫn lộn đố kị, ngạo mạn, du͙ƈ vọиɠ có chút tâm tình hứa hẹn phức tạp hơn. Có lúc hai người còn có thể trong thời gian đó chiến tranh, sớm muộn có một ngày, sẽ trở nên gãy vụn.
Nhưng cho dù là như vậy, vẫn sẽ có người, một lần lại một lần rơi vào bể tình.
Khương Vọng Thư chính là loại người này, bất luận lần trước bị thương sâu bao nhiêu, nhưng nàng luôn có thể gặp phải một người nữa thì lại một lần nữa thiêu đốt nhiệt tình, dụng hết toàn lực đi ôm ấp đối phương.
"Bởi vì cậu ấy chính là loại người có thể dùng cả người hưởng thụ tất cả tình yêu a." Trong buồn xe đen kịt, Thang Thuấn Hoa ngồi ở trong ghế sau, xoa Khương Vọng Thư tựa ở trong lòng nàng, than thở trả lời câu hỏi của em gái.
Thời điểm bữa tiệc tối lớn ăn tôm hùm đất, Khương Vọng Thư tâm tình hơi không khống chế được lại uống nhiều rồi. Trên đường trở về ôm Thang Thuấn Hoa vừa khóc vừa gào, ầm ĩ hơn mười phút, cuối cùng cũng coi như là ở trong l*иg ngực Thang Thuấn Hoa khóc lóc ngủ.
Đã vào đêm, đèn neon đỏ rọi sáng nơi thành thị náo động này. Thang Tư Niên lái xe chạy ở trên đường lớn, giống như hững hờ hỏi nói với chị gái: "Nhưng em cảm nhận lần này chị Thư thật giống như tổn thương không nhẹ, có thể cũng sẽ không làm sao có hứng thú nói chuyện yêu đương nữa hay không."
"Sẽ không nha, ở thời điểm học đại, đã từng yêu một người bạn gái, cùng cô ta ở tận bốn năm. Kết quả tốt nghiệp xong, người kia liền quăng cậu ấy cùng vị hôn phu đi kết hôn."
"Cái người kia có vị hôn phu, nhưng vẫn không nói cho chị Vọng Thư của em. Lúc sắp kết hôn, mới cùng ngươi Vọng Thư nói chuyện này, là kẻ cặn bã tiêu chuẩn."
Thang Tư Niên nghe xong gật gù, phụ họa nói: "Xác thực không phải người tốt lành gì. Thế nhưng... Em cảm thấy chị Thư rất yêu người yêu cũ lần này, nói không chắc còn có thể tha thứ cho cô ấy đây. Dù sao chỉ là quá trớn, chị chị xem, không phải có rất nhiều cô gái đều sẽ tha thứ cho đối phương quá trớn, cảm thấy người kia chỉ là không cẩn thận phạm lỗi lầm sao."
"Người yêu cũ của chị ấy đẹp như vậy, người cũng rất tốt, hoàn toàn là tiêu chuẩn của chị Vọng Thư chọn. Có thể cô ta tìm đến chị Vọng Thư rồi cúi đầu, Vọng Thư tỷ tỷ sẽ cùng cô ta hợp lại cơ chứ?"
Thang Thuấn Hoa cảm thấy buồn cười, "Em đem chị Vọng Thư của em xem là người nào rồi. Tuy rằng cậu ấy có lúc xem ra là Đại tiểu thư dễ lừa gạt, thế nhưng bất kể là chuyện gì đều làm đến rõ ràng hết được không? Cùng người cũ đã quá trớn quay lại, ăn lại chuyện đã xong, cậu ấy sẽ không làm."
Thang Thuấn Hoa đáp lại một câu, Khương Vọng Thư ngồi ở phía sau không biết tại sao lại khóc lên. Thang Thuấn Hoa đáng thương chết dáng dấp này của nàng, đưa nàng ôm vào trong lòng đau lòng hống gì đó "Nguyệt Nguyệt bảo bảo đừng khóc."
Thang Tư Niên chỉ cảm thấy có cái gì kẹt ở trong cổ họng, không trên không dưới vô cùng khó chịu. Cô nắm chặt tay lái, chần chờ hỏi một câu: "Chị vậy đây?"
Thang Thuấn Hoa không nghe rõ nàng câu hỏi, nghi hoặc mà "Ừ" một tiếng. Thang Tư Niên không thể làm gì khác hơn là lại mở miệng ra nói: "Vậy chị sẽ cùng chị Vọng Thư ở một chỗ sao? Em thật sự cảm giác được hai người rất thích hợp. Chị cũng sắp ba mươi mà vẫn cũng không có đối tượng, ngoài miệng ba mẹ không nói, nhưng trong lòng vẫn rất gấp."
"Chị Vọng Thư cùng ba mẹ quan hệ tốt như vậy, ba mẹ cũng vui vẻ tiếp thu chị ấy trở thành người trong nhà. Chị cùng chị Vọng Thư cùng một chỗ thế nào?"
Thang Thuấn Hoa nhổ nước bọt cô: "Ngươi tuổi còn nhỏ vậy như thế nào có suy nghĩ giống ba mẹ rồi, cảm thấy thích hợp liền muốn ép duyên a? Làm sao, em liền hi vọng mình có chị dâu như vậy?"
Thang Tư Niên cười một tiếng: "Không phải chị nói mình cô đơn sao, nói chuyện yêu đương thì sẽ có người bồi chị thì sẽ không cô đơn nữa?"
Thang Thuấn Hoa đáp: "Nói thì nói như thế, nhưng nói chuyện yêu đương cũng không thể bổ khuyết tâm linh của chị. Đối với chị mà nói, vẫn là sáng tác thú vị nhất."
Thang Thuấn Hoa thuộc về loại cực kỳ không thèm để ý mặt tình cảm, như một cơ thể sống không có tính yêu. Nàng dùng lời nói ý vị sâu xa cùng giải thích cho em gái, "Hơn nữa chị cùng chị Vọng Thư cũng không có thể trở thành một đôi."
Thang Tư Niên hỏi: "Tại sao? Em thấy chị yêu chị Vọng Thư, có lúc còn vượt qua em."
Thang Thuấn Hoa cười ra tiếng: "Bánh Trôi ơi em đây là đang ghen tỵ sao?"
Thang Tư Niên hằn là bằng phẳng lại: "Là sẽ đố kị. Vì lẽ đó có lúc nghĩ, nếu như cùng chị Vọng Thư trở thành một người nhà thì có thể em sẽ không chú ý chuyện chị ấy đoạt chị gái hay không." Đèn nhỏ chiếu sáng mặt của Thang Tư Niên, chiếu ra khuôn mặt cô hết sức nghiêm túc chính kinh. Trong lòng cô vui mừng, nhờ có bóng đêm như vậy, mới có thể để cho cô quay lưng với chị, làm ra một màn dối trá.
Thang Thuấn Hoa thở dài một hơi, thân tay sờ xoạng đầu Khương Vọng Thư trong l*иg ngực, nhẹ nhàng nói rằng: "Chị là rất yêu cậu ấy a, nhưng cái này không phải "Yêu đương", cũng không phải loại "Tình yêu" kia, mà là "Cậu ấy là người quan trọng trong cuộc sống không thể thiếu của mình", là loại tình thân phía không phải tình yêu. Dưới cái nhìn của chị, cậu ấy đã sớm là của người nhà của chị."
"Lẽ nào Bánh Trôi không coi cậu ấy là người nhà sao? Rõ ràng trong ngày thường vẫn gọi cậu ấy chị. Chị Vọng Thư của em trong nhà là người nhỏ nhất, vì lẽ đó vẫn rất hi vọng có một cái người em gái như em vậy."
Thang Tư Niên trả lời nàng: "Em cũng xem chị ấy là người nhà."
Tiếp theo từ chỗ ngồi phía sau truyền đến một câu lời nói như vậy, "Như vậy là được rồi a." Đủ chưa? Có lúc Thang Tư Niên sẽ cảm thấy như vậy cũng rất tốt, nhưng một số thời khắc cô cũng sẽ giấu ý nghĩ không tên trong lòng, muốn càng nhiều hơn. Giống như ẩn nấp trong biển sau, vô số lần muốn đưa tay ra đi ôm ấp mặt trăng ấm áp cũng ở trong nước biển.
Thang Tư Niên không tiếp tục nói nữa mà chỉ tăng nhanh tốc độ, mang theo hai người ngồi phía sau đi tới nhà Khương Vọng Thư.
Xe đậu ở bãi đậu xe ở nhà Khương Vọng Thư, Khương Vọng Thư uống đến mơ mơ màng màng bị Thang Thuấn Hoa đập tỉnh, lảo đảo được đỡ từ trong xe ra.
Khương Vọng Thư giẫm giày cao gót, thân cao so hơn mấy cm so với Thang Thuấn Hoa, tuy rằng hình thể tinh tế nhưng đối với Thang Thuấn Hoa mà nói vẫn là nghiên ngã. Thang Tư Niên thấy thế vội vã từ chỗ tài xế đi xuống, chạy tới cùng chị mình đồng thời đỡ lấy Khương Vọng Thư, đề nghị: "Chị, để em cõng chị Vọng Thư trên lưng lên lầu đi."
Vẻ mặt Thang Thuấn Hoa hoài nghi, "Em xác định ngươi có thể cõng cậu ấy đi sao?"