Chương 26

Người yêu cũ những năm trước, còn không đến mức còn ảnh hưởng tâm tình của Khương Vọng Thư. Ngược lại là sau khi ăn cơm trưa xong, nàng phải đưa Thang Tư Niên quay lại phòng thí nghiệm thì bắt đầu cảm thấy có một tia khổ sở.

Cho dù biết nàng cùng thành phố với Thang Tư Niên, chỉ phải lái xe trở về liền có thể gặp mặt. Thế nhưng lúc tách ra, Khương Vọng Thư vẫn nhận ra được trong lòng mình có một tia không nỡ.

Nàng không tính là loại rất dính người, nhưng sau khi nhìn thấy Thang Tư Niên cởi đai an toàn muốn xuống xe, Khương Vọng Thư lại đưa tay kéo đối phương lại, yêu cầu một cái hôn.

Hôn môi một khi bắt đầu, người trẻ tuổi tắm mình ở giữa bể tình căn bản không kiềm chế được, bởi vậy rất nhanh nắm giữ quyền chủ động, hướng về đối phương đòi lấy càng nhiều thân mật.

Phía sau xe vang lên tiếng kèn thúc giục, lúc này Thang Tư Niên mới nới lỏng Khương Vọng Thư ra, lưu luyến không rời xuống xe. Khương Vọng Thư hướng cô phất tay, "Mau đi đi, ngày mai chị đến tìm em."

Nàng nói chuyện có ngày mai, Thang Tư Niên nhất thời vui vẻ ra mặt. Thang Tư Niên gật đầu như đảo tỏi, nói được liên tiếp, tiếp theo bước chân nhẹ nhàng đi trở về bệnh viện.

Thường nói —— người gặp việc vui tinh thần thoải mái. Câu nói này, ở trên người Thang Tư Niên thể hiện đến vô càng rõ ràng. Cô mới vừa được người yêu đáp lại, lại trải qua một buổi tối cùng buổi sáng tốt đẹp, vì lẽ đó toàn bộ buổi chiều nhìn cô đều thấy vui vẻ

Dù cho là đàn anh thử sai thuốc khi làm thí nghiệm, phải làm cô hỗ trợ sắp xếp làm lại, cô đều vui vẻ đáp ứng đối phương.

Lúc 8 giờ tối, Thang Tư Niên mới mang theo bữa tối mua ngoài về đến nhà.

Khương Vọng Thư gọi điện thoại cho cô, hỏi cô tối nay làm những gì ăn.

Thang Tư Niên ngồi trên sô pha ở phòng khách, một bên mở ra hộp thức ăn ngoài, một bên nắm điện thoại di động cùng Khương Vọng Thư nói mình ngày hôm nay trở về đã muộn cũng không kịp làm cơm nên liền mua thức ăn nhanh dưới lầu.

Khương Vọng Thư rất kinh ngạc, "Em không phải sáu giờ là có thể rời khỏi phòng thí nghiệm sao? Tại sao ngày hôm nay em về muộn như vậy?"

Thang Tư Niên giải thích với nàng: "Bởi vì ngày hôm nay đàn an làm thí nghiệm sai, em thay anh ấy tổ chức lại một lần, cần ghi chép số liệu nên trở về liền trễ chút."

Khương Vọng Thư liền khen cô là người tốt tâm, Thang Tư Niên cười cười nói mình cũng không có. Thang Tư Niên vừa ăn cơm một bên tán gẫu, hỏi Khương Vọng Thư đêm nay ăn cái gì rồi.

Khương Vọng Thư ngồi ở trên đu dây ngoài ban công biệt thự, bẻ ngón tay cùng nàng từng cái từng cái đếm, tối nay đến cùng ăn cái gì rồi.

Khương Vọng Thư nói mười mấy món thức ăn, Thang Tư Niên liền cười: "Không phải nói chỉ có bà nội có ở nhà sao? Chị cùng bà nội có thể ăn được nhiều như vậy?"

Khương Vọng Thư nói cùng cô: "Có chị cả, anh rể, còn có Đậu Đậu, cùng với ta chị hai đều trở về, vì lẽ đó bữa tối mới chuẩn bị đến thịnh soạn như vậy."

Thang Tư Niên thật dài "Ồ" một tiếng, nói rằng: "Vậy chị của chị đêm nay ở trong nhà?"

Khương Vọng Thư nói không có, chị của nàng môn rất ít ở lại nhà, đại đa số tình huống đều là Khương Vọng Thư một người ở lại bồi tiếp bà nội.

Thang Tư Niên vừa nghe liền cảm thấy rất thú vị, rồi cùng Khương Vọng Thư nói muốn nhìn nơi nàng lớn lên một chút. Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút, cùng cô nói: "Vậy em cúp điện thoại, chị cùng em gọi video đi."

Thang Tư Niên đáp một tiếng được, Khương Vọng Thư liền tắt điện thoại. Không có một hồi thì WeChat Thang Tư Niên liền sáng lên trò chuyện video.

Thang Tư Niên mở màn hình ra, người mặc ánh sáng Khương Vọng Thư liền xuất hiện tại trong màn hình nho nhỏ của điện thoại.

Thang Tư Niên nhìn nàng ngồi ở trong bóng tối, có một nửa người được ánh sáng chiếu vào cùng nụ cười vui tươi ôn nhu, chính mình cũng không tự chủ theo đối phương cười lên.

"Chị ngồi ở đâu?"

Khương Vọng Thư lắc lư bàn đu dây, cùng nàng cười híp mắt nói: "Ngồi bàn đu dây ngoài ban công a."

Thời điểm nàng nói câu nói này, còn đưa điện thoại di động nâng cao, để Thang Tư Niên nhìn thấy toàn cảnh nàng ngồi bàn đu dây. Thang Tư Niên phiêu phiêu, vừa ăn cơm, một bên nghe nàng giới thiệu nhà của chính mình.

Từ bàn đu dây ở ban công bắt đầu, đến vườn hoa nhỏ ở dưới lầu, đâu đâu cũng có dấu vết Khương Vọng Thư đã từng hoạt động qua.

Biệt thự Khương gia còn tự mang hồ bơi, chỉ là là nàng khi còn bé bơi hồ nhỏ, Khương Vọng Thư vẫn cùng Thang Tư Niên nói chuyện thú vị về mình học bơi khi còn bé.

Khoảng cách trung tâm thành phố xa hơn khu biệt thự một chút, đêm nay ở chân trời treo trăng uốn cong. Khương Vọng Thư ngồi ở một tầng bên cạnh hồ bơi, đem hai chân bỏ vào trong nước, buồn bực ngán ngẩm gảy bọt nước.

Nàng không có mở đèn, mà là một người ngồi ở bên cạnh cái hồ bơi chụp điện thoại di động, dựa vào ánh đèn sáng sủa từ ngoài cửa sổ xuyên vào, hai chân đạp nước.

Thang Tư Niên ăn cơm no an ngồi yên bên máy tính, vừa đánh luận văn mà nghe trong điện thoại di động một bên truyền tới tiếng nước ào ào ào cùng Khương Vọng Thư nhàn nhàn nói chuyện.

Khương Vọng Thư chưa bao giờ có lúc như vậy, ở trong ngày hè nhàn nhã như vậy, không để yên còn cùng người gọi điện thoại. Thời gian như trải qua đặc biệt dài lâu, dài đến Khương Vọng Thư bắt đầu buồn ngủ.

Nàng đơn giản thả lỏng thân thể, sau đó ngã vào trên sàn nhà lạnh lẽo bên bể bơi, mang theo tai nghe, một bên dùng chân chơi nước, một bên nghe tiếng nói chuyện của Thang Tư Niên đứt quãng truyền đến.

Thanh âm gõ bàn phím ba tháp ba tháp từ tai nghe truyền đến, hợp với tiếng nước Khương Vọng Thư làm ra đến có vẻ cực kỳ hài hòa an bình.

Vào đúng lúc này, Khương Vọng Thư cảm giác mình hết sức nhớ nhung người bên đầu dây điện thoại kia. Không phải thân mật hôn, không phải ôm ấp, mà là loại khí tức yên ổn quay chung quanh ở bên người nàng.

Thế là Khương Vọng Thư bắt đầu phát tán suy nghĩ, xuyên thấu qua thanh âm bàn phím ba tháp ba tháp mày, ở trong lòng đi miêu tả Thang Tư Niên thời niên thiếu, đến tột cùng là một bộ dáng gì.

Thời niên thiếu Thang Tư Niên, tựa hồ lại như là cái bóng phía sau Thang Thuấn Hoa một, ở bất kỳ thời điểm hai người cần, đều sẽ xuất hiện ở bên cạnh.

Lúc chơi game thì đứa bé này sẽ đưa lên trái cây đồ ăn ngon cho, thời điểm xem phim thì chuẩn bị đồ ăn vặt kỹ càng có thể chung vui cùng. Vĩnh viễn xem ra đều là ngoan ngoãn cùng nghe lời như vậy, rồi lại dị thường trầm mặc ít lời.

Nhưng Khương Vọng Thư xưa nay không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế, ở trong thành phố này, dùng phần mềm gọi điện thoại tán gẫu, cùng Thang Tư Niên chia sẻ thế giới âm thanh lẫn nhau.

Chuyện này, xem ra kỳ diệu như vậy, khiến người ta cảm khái vạn ngàn.

Nàng nhớ tới Thang Tư Niên ở đêm hôm qua, càng bắt đầu có một loại cảm giác nàng tựa hồ chưa bao giờ thật sự quá hiểu Thang Tư Niên. Nhưng vào thời khắc này, xuyên thấu qua thanh âm bàn phím, Khương Vọng Thư ngưỡng nằm trên đất nhưng dĩ nhiên có loại điện lưu muốn xuyên thấu qua, đi tới một đầu khác thăm dò tâm tình của người kia.

Thế là Khương Vọng Thư mở miệng, nhẹ nhàng kêu: "Tư Niên..."

Đang xem luận văn Thang Tư Niên, rất ôn nhu đáp lại nàng: "Hả? Làm sao chị Vọng Thư..."

Trong lòng Khương Vọng Thư mềm mại rối tinh rối mù, cùng cô nhẹ nhàng nói rằng: "Chị đột nhiên cảm giác thấy, chị thật giống không biết gì về em cả a..."

Nàng rõ ràng quen biết Thang Tư Niên hơn mười năm, nhưng cảm giác mình đối với cô cũng không biết một tí gì.

Nàng biết mình yêu, là căn cứ vào hảo cảm nhiều năm, mới sẽ dễ dàng tiếp nhận lời bày tỏ của Thang Tư Niên.

Bởi vì Thang Tư Niên tựa hồ hiểu rất rõ nàng, cũng hiểu nàng lắm nên khắp nơi lộ ra cảm giác làm cho nàng an tâm.

Nhưng là nàng nhưng lại không biết, ở bên trong phần tình yêu này, nàng có thể dành cho Thang Tư Niên cái gì. Vẻn vẹn là mấy lời ngọt ngào, không biết có phải là được rồi.

Thang Tư Niên rất có kiên trì, hỏi ngược lại nàng: "Chị muốn biết cái gì về em?"

"Hứng thú ham muốn? Đồ ăn yêu thích, màu sắc, gu các loại chuyện nhỏ."

Khương Vọng Thư lắc đầu một cái, nói: "Đều không phải... Này... Nói chính xác là muốn biết em này."

"Ý nghĩ của em, quan niệm của em, tất cả các loại của em."

Thang Tư Niên liền nở nụ cười: "Này nghe tới như là ngươi muốn đem trong đầu em bổ ra thế."

Khương Vọng Thư cười híp mắt trả lời nàng: "Đúng vậy, chính là muốn như thế."

Thang Tư Niên đáp lại nàng: "Ý nghĩ cùng quan niệm, đều là theo thời gian chuyển dời cũng đang thay đổi. Khi còn trẻ nghĩ tới cái gì, cùng ý nghĩ hiện tại lúc nào cũng có ra có vào mà thay đổi. Chị Vọng Thư nếu như muốn hiểu em thì hiện tại bắt đầu cũng không muộn a."

"Tại trước mặt chị, sẽ là thẳng thắn mà trần trụi. Em nguyện ý ở trước mắt chị bày ra một bản thân chân thật nhất."

Khương Vọng Thư nghe xong câu nói này rất là thư thái, nàng nói tốt. Nàng muốn, nàng nguyện ý chậm rãi đi tìm hiểu Thang Tư Niên, có lẽ phải bỏ ra không ít thời gian, nhưng nàng cũng nguyện ý.

Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói với Thang Tư Niên rằng: "Tư Niên..."

"Hả?"

"Chị nhớ em..."

Thang Tư Niên rất vui vẻ, thật cao hứng trả lời nàng: "Vậy ngày mai sẽ quay lại gặp em a..."

Cô không chút nào ẩn giấu mừng rỡ để Khương Vọng Thư cảm thấy hài lòng, ung dung không cần đi phỏng đoán tâm tình người yêu, để Khương Vọng Thư cũng theo đáp một tiếng tốt.

Khương Vọng Thư nghĩ, nàng thực sự là thích cảm giác cùng Thang Tư Niên cùng một chỗ a.

Khương Vọng Thư ở trong nước ngâm đến gần đủ rồi, liền đem chân nhắc lên, cùng Thang Tư Niên nói mình phải lên lầu tắm rửa rồi ngủ. Thang Tư Niên đáp một tiếng được, lúc này mới kết thúc lần trò chuyện thật dài.

Không biết có phải là ở bên trong bể bơi ngâm nước lây không, sau khi Khương Vọng Thư tắm, luôn cảm thấy đầu gối mơ hồ thấy đau, khó có thể ngủ.

Nàng ngồi ở đầu giường, kéo rèm cửa sổ rồi nhìn về phía mặt trăng ngoài cửa sổ, đều cũng không ngủ được.

Khoảng cách Thang Tư Niên nói ngủ ngon đã qua hơn một tiếng, nàng nghĩ Thang Tư Niên chắc đã ngủ.

Nghĩ tới đây, Khương Vọng Thư cầm điện thoại di động lên, muốn bấm gọi điện cho Thang Tư Niên, đánh thức cô.

Ở trong lòng nàng nghĩ Thang Tư Niên làm sao có thể xấu như thế đây, làm cho tâm tư người ta hỗn loạn, lại không đến giải quyết khó khăn, trái lại ngủ rất sớm.

Nhưng lại nhớ tới đứa nhỏ này ban ngày phải ở phòng thí nghiệm làm việc, buổi tối trở về còn phải nghe chính mình nói liên miên cằn nhằn, không đành lòng nên quyết định buông tha đối phương.

Khương Vọng Thư nắm điện thoại di động, tức giận bất bình mở ảnh chân dung của Thang Tư Niên, nhẹ giọng thầm nói: "Lần này liền buông tha cho em."

Chờ ngày mai, chờ mặt trời lần nữa mọc, nàng liền đi tìm Thang Tư Niên, nói cho đối phương biết chính mình có bao nhiêu nhớ em ấy.

Mặt trăng ngoài cửa sổ từ từ đi xuống rơi xuống, một tia sáng dần dần từ chân trời bay lên. Khương Vọng Thư Nằm ở trên giường, thân thể trần trụi ôm ấp lấy chăn trên giường, cuộn mình đưa thân thể nằm ở bên trong góc giường, như một đứa nhỏ đang bất lực kiếm chỗ tiếp tục ngủ.

Trời đã sáng, nàng vẫn chưa có tỉnh lại, vẫn cứ ngủ say ở trong giấc mộng thơm ngọt.

Ở trong mơ, có một cái ôm ôn nhu, đưa nàng ôm vào trong ngực, dán vào lỗ tai của nàng, nhẹ giọng hống nói cho nàng không cần vì dài lâu sau này mà lo lắng. Nói cho nàng, từ nay về sau cũng không còn bất an lại kinh hoảng lo cô độc.

Cô sẽ vẫn bồi tiếp nàng, từ từ hướng đi đến cuối cuộc đời mà đi.