Thời điểm buổi sáng, Thang Tư Niên so với ngày thường dậy muốn trễ hơn rất nhiều. Vừa thấy đã bảy giờ rưỡi, cô vội vã từ trên giường bò lên, tròng lên áo ngủ đi phòng tắm rửa mặt. Sau đó lau hết nước thay quẩn áo bôi chống nắng, dô mới chạy đi phòng ngủ cùng Khương Vọng Thư nói lời từ biệt.
Khương Vọng Thư ngủ đến mơ mơ hồ hồ, nhưng nhận ra được Thang Tư Niên phải đi phòng thí nghiệm, vẫn là đứng dậy ôm ôm cô, cùng coi nói chào buổi sáng. Thang Tư Niên giải thích chính mình lên đã muộn không có làm điểm tâm, liền kêu Khương Vọng Thư thức thì nhớ gọi thức ăn ngoài.
Khương Vọng Thư vây được đòi mạng, qua loa gật gù, liền lại ngã ở trên giường ngủ. Thang Tư Niên thấy bộ dáng này của nàng, không thể làm gì khác hơn là cúi người ôm nàng một cái, sau đó cuống quít chạy đi phòng thí nghiệm.
Thang Tư Niên ở phòng thí nghiệm một sáng sớm, thời điểm rảnh rỗi nhất liền bắt đầu phát tán suy nghĩ, suy nghĩ chuyện cô cùng Khương Vọng Thư. Cô nghĩ đến tối ngày hôm qua hôn cùng chạm đến, nghĩ thời điểm ngày hôm nay dậy sớm cùng Khương Vọng Thư ôm ấp.
Thang Tư Niên thậm chí đang nghĩ, sáng nay cô không nên tới phòng thí nghiệm mà cô nên ở nhà cùng Khương Vọng Thư ở cùng một chỗ, dù sao hai người vừa trải qua một buổi tối tốt đẹp như vậy, cũng có thể có một sáng sớm tốt đẹp.
Cô nên để ở nhà, làm một bữa sáng phong phú cho Khương Vọng Thư, lại đem nàng ôm vào trong ngực, cho nàng một cái hôn ngọt ngào chào buổi sáng, đem lãng mạn tối hôm qua tiếp tục kéo dài.
Thang Tư Niên đang nghĩ, chính mình vội vàng rời đi như thế, trong lòng Khương Vọng Thư có thể chú ý hay không đây, sẽ sẽ không cảm thấy buổi sáng như vậy không cách nào thể phát hiện mình đối với nàng nghiêm túc đây?
Cô nghi hoặc tất cả, cũng ở buổi trưa, bị một cú điện thoại của Khương Vọng Thư đánh tan.
Gần như là lúc nghỉ trưa, Khương Vọng Thư một cú điện thoại đem Thang Tư Niên hẹn đi ra, dẫn cô đến quán ăn gần đó ăn cơm. Thời điểm Thang Tư Niên điểm chọn món ăn, mắt sắc Khương Vọng Thư nhìn thấy dưới cổ áo rộng mở của Thang Tư Niên có giấu diếm một vệt hồng ngân.
Thế là Khương Vọng Thư liền đưa tay, cánh tay thon dài chỉ đẩy cổ áo Thang Tư Niên ra, nhìn thấy cô giấu ở phía dưới xương quai xanh kia là một mảnh màu sắc rực rỡ. Hành vi nàng như vậy xem ra thật ngả ngớn, làm Thang Tư Niên sợ đến vội vã che cổ áo của chính mình, thật xấu hổ nói rằng: "Chị à. . ."
Khương Vọng Thư cắn môi, ánh mắt thân thiết mà nhìn cô, "Có đau hay không a?" Thang Tư Niên lắc đầu một cái, sau đó hỏi Khương Vọng Thư, "Chị a? Còn mệt mỏi hay không?"Khương Vọng Thư lắc đầu, nói mình ngủ đủ rồi.
Sau khi món ăn đem lên, Khương Vọng Thư giải thích cùng Thang Tư Niên, nói mình buổi tối phải về nhà bồi bà nội ăn cơm, vì lẽ đó buổi tối liền không thể cùng Thang Tư Niên cùng một chỗ. Buổi trưa hôm nay, là nàng đặc biệt tìm đến Thang Tư Niên ăn cơm trưa.
Thang Tư Niên có chút mất mát, "Vậy tối nay chị liền không trở lại?"
Khương Vọng Thư gật đầu, "Đúng, đêm nay không thể bồi em, một mình em phải ngoan ngoãn ăn cơm a." Thang Tư Niên gật đầu, hỏi nàng: "Vậy ngày mai thì sao, ngày mai chị sẽ đến gặp em sao?"
Khương Vọng Thư cẩn thận suy tư một chút, "Ngày mai. . . Không biết. Nếu như tâm tình bà nội tốt mà nói thì ngày mai sẽ có thể tới gặp em đi." Nàng nói, cười híp mắt nhìn Thang Tư Niên: "Làm sao, Tư Niên muốn gặp chị như thế?"
Thang Tư Niên hiển nhiên nói chuyện đương nhiên: "Đương nhiên a. Chúng ta mới bắt đầu cùng một chỗ, nếu xem như là tân hôn thì nên tính là đang trong tuần trăng mật đi. Tuần trăng mật mà không thấy được bạn đời của mình, sẽ rất khó vượt qua."
Khương Vọng Thư thích cô dùng từ "Bạn đời" này, nghe từ này đem tới loại cảm giác lâu dài ổn định ngọt ngào. Thế là Khương Vọng Thư gấp một miếng sườn cho cô, nhẹ giọng hống nói: "Được rồi được rồi , chờ những ngày em rảnh, chị cả ngày đều ở bên cạnh em để bồi thường cho em có được hay không?"
Thang Tư Niên rất dễ dụ, lập tức liền vui vẻ gật đầu, đáp một tiếng được. Nhưng cô có kế vặt của mình, suy nghĩ một chút lại cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Ngày thường chị rất hay về nhà cũ bên biệt thự kia sao?"
Khương Vọng Thư gật đầu, nói: "Đúng vậy, bình thường thời điểm cuối tuần sẽ về căn biệt thự bên kia ở, thời gian làm việc thông thường ở khu nhà ven đường biển bên kia." Ven đường biển là biệt thự Khương Vọng Thư hay ở, Khương Vọng Thư bởi vì yêu thích hoàn cảnh bên đó, vì lẽ đó chọn cái kia nhà kia làm nơi thường ở. Nơi Thang Tư Niên ở hiện tại, bình thường là Khương Vọng Thư dùng để cho giấc ngủ trưa.
Thang Tư Niên đăm chiêu gật đầu, cùng nàng nói rằng: "Vậy. . . Chị Vọng Thư có muốn cân nhắc qua ở cùng em hay không?"
Khương Vọng Thư không hề bất ngờ, trái lại cười nói: "Mới mới vừa bắt đầu, liền lừa chị cùng em ở chung nha?" Nàng suy tư một chút, rất long trọng nói rằng: "Chị không muốn."
Thang Tư Niên tuy rằng nghĩ tới nàng sẽ từ chối, nhưng thời điểm thật sự nghe được, vẫn còn có chút thất vọng, "Thật sự không cân nhắc cùng em ở cùng nhau sao? Em sẽ làm cơm, còn có thể làm việc nhà, cùng ta sinh hoạt chung một chỗ chị sẽ không có phiền toái gì."
Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút, hồi đáp: "Chị lo lắng ngược lại không là mấy cái này, mà là những chuyện khác."
Thang Tư Niên không hiểu, liền hỏi tới: "Vậy chị lo lắng cái gì?"
Khương Vọng Thư gắp một miếng thịt trâu, thả vào trong miệng nhẹ nhàng cắn, ung dung thong thả nói: "Chị rất ít cùng ai ngoài bà nội bên sinh sống quá thời gian rất dài. Coi như từng có, quãng thời gian dài nhất một cũng không vượt qua nửa tháng."
"Chị có chút không quá thích ứng cùng người khác sinh hoạt chung, đặc biệt là người yêu. Sáng sớm không có khi tỉnh ngủ, không có trang điểm lại tùm la tùm lum, một ít nếp sống không tốt, chẳng lẽ phải lưu lại ấn tượng xấu trong lòng người yêu. Sáng rồi đến đêm mệt mỏi, chẳng lẽ là sẽ không hạ thấp yêu thích lẫn nhau sao?"
"Cho nên đối với chị mà nói, ngắn ngủi có thể kéo dài một đoạn ngọt ngào sinh hoạt ở chung. Nhưng nếu như là lâu dài mà nói, chị có chút không ủng hộ."
Thang Tư Niên suy nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng, có chút hài lòng với chuyện người yêu cũ của Khương Vọng Thư từng cùng nàng thân mật từng ở chung thời gian rất dài, chia sẻ cuộc sống của chính mình. Cô vẫn cứ muốn vì chính mình tranh thủ càng nhiều cơ hội, thế là mở miệng tiếp tục thuyết phục Khương Vọng Thư, "Nhưng mà chị Vọng Thư, em cảm thấy ở trước mặt em, chị hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này."
"Dù sao ở trước mặt em, chị từng cùng chị của em cũng say rượu mấy lần, thậm chí ói qua luôn. Cũng không phải là không có tình huống lúc hai ngươi rối bù xuất hiện ở trong phòng tắm, chờ em làm bữa sáng." Cô nói xong, nhìn mặt Khương Vọng Thư từ từ tan vỡ, cười nói: "Vì lẽ đó chị Vọng Thư, chị không cần lo lắng cho rm sẽ bởi vì chuyện này một liền không thích chị."
Sắc mặt Khương Vọng Thư mơ hồ biến thành màu đen, bất đắc dĩ nói rằng: "Tư Niên, loại này chuyện xưa xửa xừa xưa này, ngươi có thể quên hay không a." Cho nên nói, đây chính là ăn oa một bên lấy lòng không được, ngươi trong quá khứ lưu lại quá khứ đen tối, cô hoặc nhiều hoặc ít cũng biết. Điều này làm cho Khương Vọng Thư còn làm sao duy trì hình thượng cao quý lãnh diễm của mình.
Thang Tư Niên liền cười, "Vậy chị cũng biết rất nhiều việc không tốt của em mà. Tỷ như thời kỳ trưởng thành thì em rất cao, mặc đồng phục học sinh áo tay dài thì tay chỉ đến cổ tay lại ngắn lại căng chặt, còn có thời điểm nhỏ hơn vóc dáng thấp một chút, tính cách tự bế quái gở. Những chuyện này, cũng từng để em cảm thấy xấu hổ, nhưng bây giờ qua một thời gian, ngược lại là một loại tình túi không nói ra được mà."
"Dù sao, em cũng coi như ở ngay dưới mắt chị từ từ lớn lên a."
Cô thành công lấy lòng Khương Vọng Thư, Khương Vọng Thư cười nói: "Vậy chi đây là tiểu tức phụ nuôi con một mình a?" Thang Tư Niên gật đầu, rất vui vẻ đáp lại đúng vậy. Cuối cùng, cô lại hỏi: "Vậy chị có muốn cân nhắc chuyển tới ở cùng em hay không?"
Khương Vọng Thư cắn chiếc đũa, nhẹ nhàng nói rằng: "Vậy chị suy nghĩ một chút?" Nàng nói chuyện cân nhắc, Thang Tư Niên lại như là tiểu Cẩu được khen thưởng, gật đầu thật mạnh.
Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút, cùng cô nói rằng: "Vậy em phải biểu hiện rất tốt, chị mới có thể đáp ứng em." Thang Tư Niên cười cong con mắt, "Tốt ~ "
Đáng tiếc thời điểm cơm ăn đến một nửa, Khương Vọng Thư lại gặp được kẻ mình chán ghét, tâm tình tốt để ăn cơm toàn bộ đều bị phá hỏng đi hết.
Khương Vọng Thư xưa nay không nghĩ tới, sẽ ở nơi này gặp phải Chương Tử Sơ, hơn nữa đối phương còn là dáng dấp một người. Thế là thời điểm Chương Tử Sơ đi tới chào hỏi, sắc mặt Khương Vọng Thư nhất thời khó coi lên.
"Vọng Thư, thật là đúng dịp a. Ngày hôm qua gặp được, ngày hôm nay lại gặp, này có phải là có thể chứng minh chúng ta còn có duyên không đây?" Chương Tử Sơ đi tới bên cạnh bàn của Khương Vọng Thư, không nhìn gương mặt lạnh lùng của Khương Vọng Thư, cười híp mắt cùng đối phương chào hỏi.
Vừa đến chào hỏi, Thang Tư Niên liền nhạy cảm nhận ra được khí tràng cả người Khương Vọng Thư đối diện cũng thay đổi. Nàng lại như là con mèo nhỏ sau kho gặp phải thiên địch của mình, bản năng nổ xù bộ lông lên. Thang Tư Niên chưa từng gặp Khương Vọng Thư như này, trong lòng nhất thời nổi lên cảm giác khác thường.
Thế là Thang Tư Niên dùng dư quang của khóe mắt, nhìn về phía Chương Tử Sơ.
Đây là một cô gái dáng dấp vô cùng xinh đẹp, mặc váy trắng đen, tóc dài hơi cuộn như cuộn sóng phô ở trước ngực cùng sau đầu. Trang điểm tinh xảo, môi đỏ loá mắt, nhìn qua chính là một yêu tinh có thể lấy tính mạng người ta.
Thang Tư Niên nghĩ, người này dài ra một gương mặt Khương Vọng Thư tuyệt đối sẽ yêu thích. Thế nhưng hiện tại, Khương Vọng Thư biểu hiện chống cự như vậy, vì lẽ đó Thang Tư Niên kết luận đây là người yêu cũ nào đó của Khương Vọng Thư mà cô chưa gặp.
Nghĩ tới đây, Thang Tư Niên nhìn về phía Khương Vọng Thư. Cô từ trong thần thái Khương Vọng Thư chống cự, ở trong lòng mình nắm được một tia lưu ý.
Vào thời khắc này, Thang Tư Niên có chút lưu ý thái độ của Khương Vọng Thư đối với người này. Thế là Thang Tư Niên nhìn về phía Khương Vọng Thư, bắt đầu chờ mong nàng ứng phó cô gái này thế nào.
Khương Vọng Thư không có sắc mặt tốt, ngẩng đầu nhìn hướng về Chương Tử Sơ, lạnh nhạt nói rằng: "Ngài có chuyện gì không? Ăn cơm quẹo phải, đừng làm người ta vướng bận."
Thang Tư Niên nghe được giọng giễu cợt của nàng, trong lòng không những không có ung dung, trái lại như là tích góp một luồng úc khí như vậy, không tự chủ nhíu mày.
Chương Tử Sơ nghe được câu nói này của nàng cũng không hề tức giận, trái lại cười híp mắt nói: "Vọng Thư, em không cần mỗi lần nhìn thấy tôi đều dùng loại thái độ này có được hay không? Thái độ em kịch liệt như thế, ngược lại sẽ để tôi cảm thấy em còn để ý tôi a. . ."
Cô lời này đem Khương Vọng Thư tức gần chết, Khương Vọng Thư mới vừa muốn phản bác cái gì, Chương Tử Sơ liền quay đầu, nhìn về phía Thang Tư Niên, "Người bạn nhỏ này, lẽ nào chính là người mới của Vọng Thư?"
Chương Tử Sơ nói, hướng Thang Tư Niên đưa tay ra, cười nói: "Xin chào, lần đầu gặp gỡ, tôi là Chương Tử Sơ." Cô suy nghĩ một chút, tiếp theo nở nụ cười một câu, "Ừm. . . Là mối tình đầu của Vọng Thư."
Sau khi cô ta nói ra câu kia, Thang Tư Niên chỉ cảm thấy một luồng phẫn nộ từ ngực dâng lên trên. Bởi vì nàng nghĩ tới rất nhiều năm trước, ở đêm mùa hè kia có tiếng khóc tan nát cõi lòng của Khương Vọng Thư.
Cỗ phẫn nộ này ép đã đến tất cả tâm tình khác, Thang Tư Niên nhìn đối phương duỗi ra đến tay, giận dữ cười, "Chị gái này, ngài không nên giới thiệu bản thân như thế."
"Ngài nên cùng tôi nói, cô chính là cặn bả rõ ràng có hôn ước, nhưng lừa gạt đối phương bốn năm, đạp lên chân tâm của người khác người mới đúng."
Cô đứng lên, hướng Chương Tử Sơ làm động tác tay 'mời đi', "Tôi cũng không biết ngài còn có mặt mũi chỗ nào mà vẫn có thể xuất hiện trong tầm mắt Vọng Thư. Kính xin ngài rời khỏi, từ chân tâm tôi cảm thấy ngài giờ khắc này không xứng đứng trước mặt chị ấy."
Cô không xứng, vĩnh viễn không xứng.
..................
Tác giả có lời muốn nói:
Canh ba.
Thang Tư Niên: Cô không xứng, vĩnh viễn không xứng.
Khả năng ở bên trong thế giới tình cảm của Bánh Trôi, cảm nhận của Khương Vọng Thư mới là nhân tố cô chân thực muốn cân nhắc đến.