"Yêu ngươi? Đừng nằm mơ! Đời này ta không thể nào yêu ngươi được." Tiêu Tử Khiêm mỉa mai nói.
Tống Diệu Chi cảm thấy trong lòng nhói lên, không phải cô đau đớn, mà là phản ứng bản năng của cơ thể.
Hóa ra dù Tống Diệu Chi đã biến mất nhưng thân xác này vẫn buồn vì Tiêu Tử Khiêm không yêu mình.
Tống Diệu Chi chịu đựng đau đớn, vẻ mặt nhẹ nhõm nói: "Vậy thì tốt, ngươi không được yêu ta, nếu không ta sẽ coi thường ngươi."
Tiêu Tử Khiêm ngồi ở bên giường nhìn vẻ mặt của Tống Diệu Chi.
"Ta hy vọng ngươi nhớ điều này!"
Anh biết rất rõ Tống Diệu Chi đang nghĩ gì, cô cố ý, buông thả, kiêu ngạo, cô muốn hắn chiều chuộng cô, nhưng cô không muốn sự chiều chuộng này là vì cha cô.
Đơn giản là buồn cười!
Nếu không có Tống thừa tướng, hắn cũng không có chuyện cưới cô!
"Tống Diệu Chi, ngươi cũng biết vì sao ta cưới ngươi, ta chỉ có thể làm như vậy với ngươi, nếu không chịu nổi thì đi đến chỗ phụ thân của ngươi, để Tống thừa tướng đi cầu xin bệ hạ cho chúng ta hoà ly! Nếu như ngươi không muốn hoà ly thì cứ sống yên bình trong ngôi nhà này đi." Nói xong, Tiêu Tử Khiêm đứng dậy.
Rõ ràng là người gầy gò, nhưng nhìn anh mặc đồ trắng, trong lòng lại có cảm giác hoang vắng không thể giải thích được.
Tống Diệu Chi không khỏi thở dài trong lòng.
Làm đàn ông thật tuyệt, luôn có thể tìm ra lời bào chữa cho hành vi cặn bã của mình, và nếu phản bội một lần nữa, có thể khiến rất nhiều phụ nữ tốt bụng đồng cảm với hành động của đó.
Rõ ràng là Tiêu Tử Khiêm đã dựa vào ảnh hưởng của Tể tướng để giúp Tiêu gia vốn là một gia đình nghèo khó vượt lên.
Nhờ sự giúp đỡ của Tống Tể tướng, mới có cơ hội tốt để dẫn quân đi viễn chinh.
Hắn ta không đề cập một lời nào về những lợi ích này, chỉ nói rằng bị quyền lực áp bức và cưới một nữ nhân mà hắn không yêu.
Bây giờ cô được yêu cầu đến gặp cha mình, và Tể tướng được yêu cầu là cầu xin Bệ hạ cho họ hoà ly, nhà Tống phải gánh chịu tiếng xấu. Hắn vốn đã tính toán kĩ càng.
Mà cho đến nay, nguyên chủ cũng chưa từng cùng hắn vào phòng tân hôn.
Tống Diệu Chi từ trên giường đứng dậy, cô muốn chửi Tiêu Tử Khiêm nhưng lại sợ hoàng đế quay lại mắng cô trì hoãn việc lấy máu, nên cô ráng nuốt cục tức, kìm lại.
Tiêu Tử Khiêm vừa rời đi, Thanh Vũ liền chạy vào.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngươi có sao không?"
Tống Diệu Chi lắc đầu nhìn Thanh Vũ: "Ngươi đi nói với Tể tướng sao?"
Đôi mắt của Thanh Vũ đỏ lên: "Xin lỗi tiêu thư, nô tì không biết Tiêu Tử Khiêm sẽ đối xử với người như thế này!"
Cô vui mừng khi thấy Tiêu Tử Khiêm đến, nghĩ rằng tiểu thư cuối cùng cũng đạt được điều mình muốn, nhưng Tiêu Tử Khiêm đã nói gì?
"Tiểu thư, chúng ta về phủ thừa tướng đi, chúng ta không ở lại đây nữa." Thanh Vũ nghẹn ngào nức nở.
Ngay lúc Tống Diệu Chi đang định thuyết phục cô thì ngoài cửa sổ có tiếng động nhẹ nhàng vang lên.
Thanh Vũ theo âm thanh và quay lại nhìn.
Một viên đá từ cửa sổ bắn vào trúng đầu Thanh Vũ, Thanh Vũ ngất xỉu trên mặt đất ngay lập tức.
Tống Diệu Chi hai mắt đột nhiên mở to: "Thanh Vũ? Thanh Vũ?"
Một người đàn ông mặc đồ đen từ đâu bay tới.
Anh ta nhìn Tống Diệu Chi rồi nói: "Cô ta chỉ tạm thời ngất đi thôi. Phu nhân xin hãy đi cùng thần, Bệ hạ chưa thấy người vào cung nên nóng lòng."
Tống Diệu Chi lo lắng gật đầu, cô kéo Thanh Vũ lên giường trước, đắp chăn cho cô rồi cùng người đàn ông mặc đồ đen rời đi.
Tống Diệu Chi cho rằng Sầm, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ phái xe ngựa đến đón cô.
Kết quả căn bản không có xe ngựa, Tống Diệu Chi bị người áo đen trực tiếp tóm lấy cánh tay, kéo bay nhảy về phía Cung của Sầm.
Khi tiếp đất, Tống Diệu Chi cảm thấy tay mình sắp gãy.
“Ta tưởng ngươi sợ ta nên định bỏ trốn đi chứ.”
Giọng của Sầm vang lên từ sảnh trong.
Tống Diệu Chi còn chưa nhìn thấy người, liền quỳ xuống nói: "Đại nhân, thần thấy bệ hạ."
Sầm ngồi xuống ghế bào, giơ tay gõ lên chiếc bàn bên cạnh: “Đứng dậy, lấy máu.”
Ngắn gọn và đúng trọng tâm còn máu lạnh nữa chứ.
Tống Diệu Chi lập tức đứng dậy, nhưng khi ngẩng đầu, cô gần như sợ hãi đỏ mặt muốn hét lên trước cảnh tượng trước mắt.
Sầm chỉ mặc áo khoác, hở hang, để lộ bộ ngực săn chắc và phần bụng dưới.
Vẻ đẹp này tuyệt đến mức Tống Diệu Chi sẵn sàng chi tiền cho hắn ta aa …
Các bé iu ơi, hãy đi nhận quà miễn phí nào~