"Phu nhân, tướng quân từ biên giới trở về, mang theo một nữ nhân!"
“Chữ hỉ đã dán lên, treo dải băng đỏ lên chưa?” Tống Diệu Chi dựa vào tường bằng thân thể mềm mại của cô, vừa ăn nho vừa lẩm bẩm: “Làm nhanh đi, nếu đến lúc đó trong nhà còn chưa đủ náo nhiệt, tướng quân sẽ nghĩ rằng ta đang ghen tị."
Những nha hoàn bên cạnh nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Chỉ có Thanh Vũ, nha hoàn theo của hồi môn của Tống Diệu Chi, vẫn đứng gần đó, nói với Tống Diệu Chi với vẻ mặt lo lắng: “Tiểu thư, nếu người cảm thấy bất công hay buồn bã thì hãy về nhà Tể tướng. Tể tướng nhất định sẽ đến tìm công lý cho người!”
Tống Diệu Chi thở dài nhìn cô: "Thanh Vũ, ta đã trưởng thành rồi, có chuyện gì xảy ra thì không thể về nhà phàn nàn với phụ mẫu được."
Vẻ mặt của Thanh Vũ cứng đờ: "Nhưng ...Tướng quân sau khi cưới người đã bỏ rơi người và chạy đến biên giới tận hai năm. Bây giờ hắn ta cuối cùng đã quay lại, thế mà lại mang về một nữ nhân. Điều này chẳng có nghĩa là người bị biến thành trò cười của cả kinh thành sao?”
"Ý em là..." Tống Diệu Chi nhìn Thanh Vũ và nói dưới ánh mắt mong đợi của cô, "Ta nên nắm chắc làn sóng này, khiến mình nổi tiếng ngay lập tức, và sau đó lập tức lấy hàng hoá để có thể buôn bán ra tiền sao?"
"A?" Thanh Vũ bối rối, không biết Tống Diệu Chi đang nói cái gì.
Tống Diệu Chi ho nhẹ, cô lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi.
Tống Diệu Chi trước kia không phải là Tống Diệu Chi, kỳ thực cô là trưởng phòng của một công ty quan hệ công chúng, vì cuối năm làm việc quá sức nên đột ngột qua đời trong công ty, sau khi chết, cô cũng không đi làm. Thay vào đó, cô đi qua cuốn sách có tên "Người vợ thứ của tướng quân độc ác". Trong những câu chuyện tàn bạo cổ xưa, trở thành nữ chính bị ngược đãi của những câu chuyện tàn bạo.
Tống Diệu Chi đã đọc cuốn sách này khi cô học cấp 3, cô không nhớ rõ cốt truyện cụ thể, cô chỉ nhớ rằng nam chính luôn ngược đãi nữ chính, mặc dù trong lòng yêu nữ chính nhưng anh chưa bao giờ đối xử với tốt với cô ấy . Đó chỉ là một lợi ích. Cuối cùng, cả gia đình của nữ chính đã bị tướng quân gϊếŧ chết. Nữ chính đã tự sát trước mặt phu quân.Hắn chẳng những không hối hận và sau đó lại sống một cuộc sống tốt đẹp với người vợ lẽ.
Khi đọc sách, cô cảm thấy nữ chính thật không thể hiểu nổi, con gái thừa tướng từ nhỏ đã được cha mẹ và anh em yêu thương, cô thế mà phải chịu đựng nỗi đau của tình yêu.
Thật là một tội lỗi.
Kiếp trước Tống Diệu Chi như một con vật sống trong xã hội, vật lộn để có đủ cơm ăn áo mặc, mục tiêu cả đời của cô là ăn uống không lo ăn uống, nằm chết, hiện tại cô đã xuyên qua quyển sách này , cô đã trở thành con gái của tể tướng, là người chiến thắng trong cuộc đời, dù du hành xuyên thời gian không đúng lúc, cô cũng chỉ có một người chồng trên danh nghĩa, nhưng điều đó không quan trọng.
Ông trời đã ban cho bạn một gia đình giàu có và đương nhiên ông ấy sẽ ban cho bạn một người đàn ông bất hạnh.
Tống Diệu Chi nghiêm túc nói với Thanh Vũ: “Thanh Vũ, em phải nhớ rằng, phụ nữ chúng ta không sợ trở thành trò cười, nhưng chúng ta sợ trở thành trò cười của những kẻ không có tiền.”
Thanh Vũ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bên ngoài truyền đến tiếng hét: "Tướng quân đã trở lại!"
Thanh Vũ lập tức đi tới đỡ Tống Diệu Chi: "Tiểu thư, chúng ta ra ngoài đón tướng quân."
Tống Diệu Chi ngồi vững vàng trên chiếc ghế dài mềm mại, “Hắn định làm gì? Hắn ta mang về một cô gái xinh đẹp, bây giờ ta rất muốn tắm rửa sạch sẽ rồi đi về phòng , ta không thích ở trong phòng tân hôn gây rắc rối.”
"Hương ta chuẩn bị đã thắp chưa? Nước trong phòng cũng phải chuẩn bị sẵn. Nhân tiện để bọn họ chuẩn bị một chiếc đai bụng màu hoa sen thêu hình vịt quan cho nữ nhân đó. Tướng quân thích như vậy." Tống Diệu Chi chuẩn bị tinh thần yêu cầu.
Cô nhất định phải để nam chính có được niềm vui tột đỉnh, từ nay về sau hắn sẽ sống chết ở cái nơi hạnh phúc đó, tốt nhất là không nhớ đến cô chút nào, hoặc trực tiếp hòa ly với cô.
Thanh Vũ thực sự không thể nói được gì, cô cảm thấy lời dặn dò của tiểu thư nhà họ không giống như là dành cho thê thϊếp phu nhân, mà giống như danh cho một cô nương kỹ viện hơn.
Cô nghĩ tiểu thư chắc hẳn đang đau buồn lắm trái tim như đã chết, người che đậy nỗi buồn bằng một nụ cười, nhưng trái tim ắt hẳn đã vỡ thành nhiều mảnh.
Lần sau quay lại phủ tể tướng, nhất định sẽ khiếu nại với lão gia!