Chương 4 Lục Thần An cậu thật đẹp

Một tháng trôi qua trong nháy mắt, tháng sáu thời tiết còn nóng hơn, lại sắp đến kỳ thi cuối kỳ, Trần Ô tạm thời tĩnh tâm lại, bắt đầu ôn tập. Mấy môn khác còn dễ nói, nhưng môn toán cần phải làm từng bước một. Kết quả của kì thi tháng trước làm giáo viên toán thấy được Trần Ô còn có hi vọng cứu được, rãnh rỗi sẽ kéo cô lên dạy dỗ.

Gần cuối học kỳ, vì vậy giáo viên toán dứt khoát kéo Trần Ô đi hết mấy tiết học tự học buổi tối, ngồi ở văn phòng cô cùng với mấy học sinh có thể cứu được, học thêm.

Mấy ngày liền tiết học tự học buổi tối Trần Ô đã không được ăn cơm, bị môn toán tra tấn bắt đầu từ từ gầy hơn, gầy đến mức cằm cũng nhỏ một vòng. Hôm nay học thêm xong đã gần 9 giờ, tiết tự học buổi tối đã tan từ lâu, giáo viên dạy toán và mấy thầy cô khác cũng khóa cửa ra về. Cặp sách của Trần Ô còn ở phòng học, chỉ có thể quay lại lấy. Mấy tòa lớp học cấp ba là hình chữ N, hai bên ngắn ở giữa dài. Thật là trùng hợp, văn phòng giáo viên ở bên này, còn lớp học của Trần Ô lại ở bên kia.

Trần Ô chạy nhanh trong hành lang tối tăm và vắng vẻ, cầu nguyện rằng lớp học không khóa cửa. Đèn đường và ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hành lang mơ hồ yên tĩnh. Bình thường trong hành lang không được phép chạy nhảy, không được gây ồn ào, nhưng bây giờ cô có thể tùy ý phát điên, cho dù có la hét cũng không có giáo viên nào đến ngăn cản. Trần Ô đang chạy nhanh, tự nhiên cảm thấy tự do, như thể cô là người duy nhất trên thế giới, không thi cử, không học hành, chỉ có con đường tăm tối và vô tận phía trước.

Sự tự do của Trần Ô không kéo dài được bao lâu, ngay khi cô rẽ vào một góc ở cuối hành lang, lao thẳng vào lớp học của mình, nơi đèn sáng và lớp học trống không. Cũng không phải hoàn toàn không có người, Lục Thần An đang mang cặp sách chuẩn bị khóa cửa phải đi, Trân Ô hấp tấp vọt vào, trong miệng kêu.

“Chờ tớ chút”

Bay nhanh lấy cặp mình, cô thật sự sợ Lục Thần An khóa cửa không chờ mình.

Trần Ô cũng đang đeo balo đứng ở cửa và nhìn đôi tay đẹp trai của Lục Thần An đang từ từ khóa cửa lại, lo lắng hỏi cậu:

"Đại ca nhanh chút đi, cổng trường sẽ khóa lúc 9 giờ."

Lục Thần An liếc nhìn cô, nhưng tốc độ tay của cậu không thay đổi. Trần Ô gần như muốn trợn mắt lần nữa.

Cuối cùng sau khi khóa cửa lại, Trần Ô nắm lấy Lục Thần An và lao về phía cầu thang. Lục Thần An bị cô làm cho mất cảnh giác, loạng choạng, may mà cậu ta cao, chân dài nên có thể dễ dàng theo kịp cô. Cảm giác tự do của Trần Ô lại đến, nhưng vì có người bên cạnh, cô ấy quá xấu hổ để hành động như một kẻ điên. Vì vậy cô đã kéo Lục Thần An một đường qua hành lang, xuống cầu thang và ra khỏi cổng trường. Lục Thần An nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cổ tay mình, không ném ra, cứ như thế bị cô kéo một đường.

Hành lang có thể chạy thực sự rất thú vị, Trần Ô nghĩ, đây có phải là lần đầu tiên một học sinh giỏi vi phạm nội quy và kỷ luật của trường như thế này không.

“Sao hôm nay cậu về muộn thế?” Trần Ô vừa hỏi vừa thở hổn hển.

“Hôm nay đến lượt tớ trực nhật.” Lục Thần An nói, cậu thật ra không thở mạnh như thế.

Thế à, Trần Ô cũng không biết hôm nay đến lượt ai.

“Vì cảm ơn cậu đã chờ tôi không khóa tôi ở ngoài, tôi mời câu ăn kem quả mơ đi, ngon lắm.” Nói xong đi về hướng bên kia.

“Ừ.”

Lục Thần An nhỏ giọng, cùng với sau khi vận động thở dốc, có chút dễ nghe. Trần Ô lại bắt đầu có ý xấu. Một người lạnh lùng như vậy, có phải cả người cũng lạnh, dù nhà có cháy cậu ta cũng chỉ bình tĩnh gọi 119.

Lục Thần An đi theo cô, nghe Trần Ô nói chuyện đồn đại trong trường, kem trong miệng chua chua ngọt ngọt. Cậu nghĩ đúng là ăn rất ngon.

“Lục Thần An, cô gái từng bị cậu từ chối là ai vậy? Thật là có người tỏ tình với cậu à?” Câu hỏi bất ngờ làm Lục Thần An dừng miệng.

“Cậu thực sự muốn biết.”

“Hỏi chút thôi mà?” Trần Ô kiên trì không ngừng.

“Không có ai tỏ tình với tớ.”

“Thế tin đồn không phải chính cậu truyền ra chứ ha ha hâ.” Trần Ô cười nhạo cậu.

“Là Lâm Kỳ nói lung tung.” Lục Thần An bắt đầu cau mày.

“ỒOof~ Đáng tiếc, cậu đẹp trai như thế.” Trần Ô cong mắt.

“Tớ đẹp trai?” Lục Thần An không hiểu sao đề tài lại chuyển về phía mình.

“Đừng nhúc nhích.” Trần Ô một tay giữ Lục Thần An không cho cậu bước đi, tay kia tháo kính xuống chân. “Cậu nhìn, như vậy rất đẹp trai.”

Lục Thần An cảm thấy hơi cứng người, cận thị không nặng, hơn 3 độ, nhưng cậu ấy đã quen với việc đeo kính và đột nhiên bị tháo ra, có cảm giác thẹn thùng như mình bị lột sạch quần áo. Cô gái trước mặt gần đến mức có thể nhìn rõ ánh đèn đường phản chiếu trong mắt cô mà không cần đeo kính.

Trần Ô cũng không ngờ rằng Lục Thần An không đeo kính trông vẫn đẹp như vậy. Nếu các nữ sinh trong trường nhìn thấy điều này, tám phần là bị mê chết. Nhân vật nam chính của anime mà cô từng đọc đang lộn xộn trong đầu óc, một hồi Rukawa một lúc Lý Triết Vũ. Đôi mắt dưới mái tóc đen nhánh hẹp và sáng, khi hơi nheo lại là nguy hiểm và bất cần đời.

Kết thúc rồi, Trần Ô nghĩ. Tại sao có người bản thể là kính mắt chứ? Trong anime, là tồn tại có người bỏ kính ra là mạnh hơn.

Lục Thần An vươn tay muốn lấy kính nhưng Trần Ô không đưa mà lùi lại vài bước. Sau khi kéo dài khoảng cách, Lục Thần An hơi nheo mắt lại để nhìn rõ mọi thứ, nhìn Trân Ô bằng ánh mắt muốn bao nhiêu thâm tình có bấy nhiêu thâm tình.

“Mấy người cận thị các cậu nhìn ai cũng thâm tình vậy sao?” Trần Ô hỏi.

Lục Thần An không hiểu mạch não của cô, tiến lên vài bước câm mắt kính đeo lại, lại khôi phục thành bộ dạng học sinh giỏi không rành thế sự.

“Lục Thần An, bộ dạng này của cậu ngàn vạn đừng để đám con gái kia nhìn thấy haha.”

Trần Ô ném vỏ kem đã ăn xong xuống, móc ra di động.

“Anh chàng đẹp trai, add Wechat đi.”

“Ừ.” Lục Thần An trả ời, không biết là đàn trả lời câu nào.

Cấp ba lâu như thế, Trần Ô chưa bao giờ thêm bạn bè với Lục Thần An, hai người không thân lắm, và Trần Ô không tin là trên mạng cậu ta là người nói nhiều. Chuyện đùa, chắc là chữ cũng lười gõ. Đên nay chỉ lo sắm vai người đến làm quen với anh chàng đẹp trai ở ven đường, không ngờ là anh chàng đẹp trai này lại đồng ý.

“Lục Thần An, cậu thật đẹp trai.”

Đây là câu đầu tiên sau khi Trần Ô thêm Wechat Lục Thần An nhắn, và đúng thật không có trả lời câu nào.