Chương 2 Bát quái bị chính chủ bắt được

Sáng hôm sau đến trường sớm, Trần Ô nhìn thoáng qua bên cạnh, Lục Thần An đã đến rồi đang xem sách giáo khoa.

Đến sớm ghê, học sinh giỏi đều cố gắng như thế à? Trần Ô muốn hỏi cậu ta.

Cả ngày hôm nay Trần Ô không có việc gì nhìn Lục Thần An, nhìn cậu ta nghe giảng, nhìn cậu ta làm bài tập, nhìn cậu ta làm bài thi, lúc kiểm tra cũng đang nhìn. Nhìn cậu múa bút không ngừng. Nhìn cậu đi lấy nước, cậu đi phát bài thi cho giáo viên, nhìn lông mi dài và đôi mắt hẹp dưới cặp kính đen, nhìn áo sơ mi đồng phục vẫn cởi một cúc áo trên cùng, mà bọn con trai cùng lớp nếu không sợ giáo viên thì hận đã cởi hết cúc.

Cậu ta có biết là yết hầu của mình rất đẹp? Chỉ cởi có một cúc ào là vì chỉ có yết hầu cần giải nhiệt? Trần Ô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Trần Ô nhận ra rằng trước đây mình chưa bao giờ từng nhìn kĩ mặt Lục Thần An, nhưng hôm nay nhìn kỹ hóa ra cậu ta rất đẹp. Nước da của Lục Thần An so với con trai hoặc là cả con gái được cho là trắng. Chơi bóng quanh năm tay chân dài, mặc đồng phục học sinh, nhìn từ phía sau có vai rộng vai gầy, không lộ eo, không biết có cơ bụng hay không. Có chút hơi cái gì kia, phong độ tri thức, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra từ này.

“Này cậu có thấy Lục Thần An có tí đẹp trai.” Lúc ăn cơm trưa Trần Ô nói với Lục Tư Kỳ.

“Sắp xong bốn học kỳ, cậu mới thấy rõ mặt người ta à?” Lục Tư Kỳ không muốn phản ứng cô.

“Thế sao đẹp trai như thế mà không có ai theo đuổi? Mọi người không phát hiện à?”

“Là chỉ có cậu không nhìn ra thôi…..Cũng không hẳn, chắc là cũng có người không nhìn ra. Nhưng mà ít nhất có ngoài lớp bị từ chối rồi.”

“Dưa lớn như thế sao tớ không biết?!” Trần Ô đột nhiên đứng dậy, tin nổ mạnh vậy à? Chính mình đã bỏ lỡ nhiều tin tốt vật à?

“Không biết cũng bình thường, chúng tớ nghe được tin đồn nhưng mà không biết ai là người bị từ chối.” Lý Tư Kỳ vẫn đang lùa cơm.

“Thôi tớ tìm cậu ta mượn bài tập đây, bài tập toán cậu làm chưa?” Trần Ô dọn xong rác muốn đi.

“Chưa đâu, tí tớ chép của cậu.”

Lúc Trần Ô nhảy nhót từ sân trường về phòng học, chuông tiết tự học buổi tối vừa reo, dưới ánh mắt của giáo viên cô bé ngồi vào chỗ ngồi, vén lên vài sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi dính trên trán, thói quen quay qua phải nói chuyện với Lý Tư Kỳ, mới quay được một nửa đã nghe chủ nhiệm lớp gọi cô: “Trần Ô! Trò lại muốn nói chuyện với ai! Vào muộn tôi còn chưa nói trò đâu!”

Trần Ô buồn bực quay người lại, lấy ra bài tập, giả vờ đang học chờ chủ nhiệp ra khỏi lớp.

Đợi một lúc không có động tĩnh gì, cô cũng không dám ngẩng đầu, yên lặng viết vào tờ giấy, lật tay ném về phía Lý Tư Kỳ, rồi lại nằm bò đoán đề.

Một hồi lâu không thấy tờ giấy quay lại, Trần Ô ngẩng đầu nhìn, giáo viên đã đi rồi. Nhìn về phía Lý Tư Kỳ định hỏi là cậu ta có thấy được không, nhưng mà lại thấy tờ giấy ở trên tay Lục Thần An. Đôi tay mà y tá sẽ thích kia đang cầm đọc tờ giấy của cô.

Trần Ô lại cứng người.

Tờ giấy không viết dài, viết “Ây, tớ hỏi bạn ngoài lớp của tớ, bọn họ cũng không biết ai tỏ tình với Lục Thần An bị từ chối a.” tin tức không nhiều nhưng mà bị chính chủ thấy thì rất xấu hổ. Trần Ô thấy Lục Thần An cầm tờ giấy quay đầu, trong ánh mắt ý tứ là “Cậu tốt nhất trả lời coi đây là chuyện gì”.

Trần Ô mất trí hai giây, “Hôm nay có thể cho tớ mượn chép bài tập toán không?”

Ánh mắt Lục Thần An cũng bắt đầu mê mang, tất nhiên là không có suy nghĩ kĩ sao mọi chuyện lại đi theo hướng này.

“Được rồi cảm ơn cậu!”

Trần Ô không chờ cậu ta trả lời, trước khi cậu ta từ chối đã thò người ra duỗi tay cầm bài tập của Lục Thần An.

Lục Thần An cảm giác một người nho nhỏ chặn ánh sáng trên đầu, rất nhanh đã rời đi, nhưng mà vở bài tập trong tay bị cầm đi.

Cậu cũng không thể cướp lại từ trong tay cô gái, chỉ có thể kệ cô. Lục Thần An không nói gì, duỗi tay thay bài tập khác, tiếp tục tư thế vạn năm không đổi bắt đầu làm tiếp.

“Chép đi, đây là bài tập toán của người giỏi nhất đó.” Trần Ô đem vở mình cho Lý Tư Kỳ.

“Lần sau cậu đổi người chép bài tập đi, cậu ta viết nhiều quá.”

Lý Tư Kỳ nhìn chằng chịt bước giải toán, không biết mình làm sai gì. Cô bé chỉ muốn nộp bài tập đúng hạn thôi mà.

“Không được, mai cũng phải mượn, cậu viết nhanh lên, tí nữa còn đi ăn kem.”

Tháng 5 năm nay nóng quá mức, tháng sáu có phải là sẽ 40 độ. Trần Ô cởi đồng phục đáp trên ghế, bây giờ đã tan học, tiết tự học buổi tối, ở lại chỉ có học sinh hiếu học thì là loại người như họ, vội vàng chép bài tập để trả vở cho người khác.

Trần Ô mặc bên trong là sơ mi trắng trường phát, hình thức chỉ chắp vá, oi bức, kín gió, còn mỏng có thể mơ hồ thất hình thức nội y phía trong, nhưng mà cần bắt buộc mặc. Bọn con gái không thích mặc, ban ngày mặc áo khoác dài, hoặc mặc một cái trong sơ mi. Bây giờ ít người, Trần Ô muốn mát một chút. Cô để bài tập đặt trên bàn Lục Thần An, nói cảm ơn, không muốn đáp lại, ngồi dựa vào ghế ngẩng cô chờ Lý Tư Kỳ.

Đột nhiên trên trời rơi xuống một quyển bài tập, Lục Thần An quay đầu nhìn một chút, chỉ thấy Trần Ô ngồi chữ X, áo sơ mi trắng ẩn ẩn lộ ra màu nội y, cậu muốn nhắc cô như vậy không tốt, nhưng không biết mở miệng như thế nào, chỉ nhìn thoáng qua lại quay đầu lại.

Một lát sau, đang nằm chết Trần Ô bị một áo đồng phục trùm đầu, cô nghĩ là Lục Tư Kỳ viết xong kêu cô đi, ngửa đầu giơ tay bắt người kia.

“Cậu kéo tớ chút, tớ mệt quá.”

Ai mà ngờ tay giữ chặt không cảm xúc không đúng lắm, không phải là bàn tay mềm mại của con gái, mà tay gầy khớp xương rõ ràng và hơi lành lạnh.

Trần Ô kéo áo đồng phục trên đầu xuống, chỉ thấy Lục Thần An đứng trước mặt cô, chính mình đang cầm tay người ta, giống như một người bệnh nằm liệt giường lâu năm sắp chết.

Không có gì xấu hổ hơn hôm nay, Trân Ô buông tay, đại não tự hỏi một lúc, chọn ném đồng phục lại cho Lục Thần An.

Chắc là của cậu ta, không thể từ trên trời rơi xuống, cậu ta ném đồng phục làm gì chỉ là mượn bài tập mà thôi. Đầu óc Trần Ô chưa bao giờ hoạt động nhanh thế, ít nhất là ở môn toán.

Hoàn cảnh này một phút cô cũng không muốn ở, đứng lên cầm đồng phục và cặp sách đi ra ngoài, “Lý Tư Kỳ tớ ở ngoài chờ.”

Lục Thần An cầm đồng phục, trong đầu là mảng lớn da thịt trắng nõn mà lúc nãy Trần Ô hành động lộ ra, tai bắt đầu đỏ ửng.