Con người luôn vội vàng trưởng thành giữa lãng quên và bị quên lãng —— Nhưng cũng lắm khi có những thứ ta muốn rất muốn quên đi nhưng lại chẳng thể nào quên.
"Không nhớ em à? Cũng phải, đã lâu thế rồi." Hắn bật cười khi nhìn thấy biểu cảm của anh.
"Em đây, Tiêu Chi Viễn."
An Tiểu Nguyên trợn to mắt, đứng giữa hai người nhìn tới nhìn lui: "Hai người quen nhau?"
Ngôn Hành Nhất tỉnh táo lại, đáp: "Ừm... quen..."
"Ôi tôi nói mà, cậu cũng thật là. Sao không nói cho tôi biết!" An Tiểu Nguyên đập lên vai anh một cái.
Ngôn Hành Nhất không thốt nên lời.
An Tiểu Nguyên chào hỏi bắt chuyện, cả hai ngồi xuống. Tiêu Chi Viễn ung dung kéo ghế lại ngồi cạnh Ngôn Hành Nhất. Anh như không tài nào phản ứng kịp, ánh mắt vẫn dính chặt trên người hắn.
"Tác giả Ngôn sao vậy, anh ngồi đi."
Tiêu Chi Viễn thản nhiên tiếp đón ánh mắt anh, vỗ vỗ vào lưng ghế dựa. Anh chậm rãi về chỗ ngồi. Hắn tao nhã vắt chân, hướng về phía Ngôn Hành Nhất nhưng không nói gì mà chỉ mỉm cười. Mà ánh nhìn của anh lại rơi trên thứ khác, bần thần ngạc nhiên nhìn chăm chăm mặt bàn.
Trong chớp mắt ấy, cảm giác ảm đạm trầm lắng bao trùm lên bầu không khí.
An Tiểu Nguyên không phải kẻ ngốc, nghĩ bằng đầu gối cũng biết rõ hai người này có khúc mắc.
"Ừm, hai người bạn bè cũ có gì cứ ôn chuyện với nhau. Tôi quay về văn phòng đây, vẫn còn chút công việc cần giải quyết ấy mà. Lát nữa gặp lại sau!"
Anh ta nhanh chân kiếm cớ lủi mất.
Sau khi An Tiểu Nguyên đi rồi, bầu không khí trầm lắng vẫn tiếp tục chiếm ưu thế. Nhân viên phục vụ nước cho vị khách vừa đến. Tiêu Chi Viễn khẽ nhấp môi, cười: "Bạn cũ..."
Thứ dằn sâu trong nội tâm Ngôn Hành Nhất bị hai chữ ấy làm run lên khe khẽ.
"Chúng ta đã không gặp nhau bao lâu rồi? Phải bảy năm nhỉ. Anh vẫn giống hệt trước, vẻ ngoài không thay đổi gì."
Ngôn Hành Nhất nhận ra ánh mắt soi xét của hắn.
Bình tĩnh lại nào, sao mày phải sợ hãi người nhỏ hơn mình sáu tuổi chứ.
Anh tự an ủi bản thân như thế, hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào Tiêu Chi Viễn: "Còn cậu thì thay đổi nhiều thật."
"Đúng thế. Em trưởng thành rồi mà, đã qua thời làm con nít rồi."
Tiêu Chi Viễn khoanh tay, nói như lẽ đương nhiên.
Anh cắn chặt răng, cố gắng giữ mình bình tĩnh.
"Mấy năm qua cậu thế nào, nghe nói... cậu sang nước ngoài du học."
"À, không chỉ thế thôi đâu." Tiêu Chi Viễn nhạt nhẽo đáp, "Còn anh, anh có khỏe không? Chân anh có vẻ hồi phục tốt lắm?"
"Tốt lắm, không gặp bất tiện gì." Ngôn Hành Nhất uống nước, che giấu tâm trạng chập chờn dậy sóng.
"Sao anh lại đeo kính rồi?"
"Hơi loạn thị thôi."
"Thế là tốt rồi. Vẫn chưa chúc mừng anh, cuối cùng cuốn sách kia cũng được tái bản." Tiêu Chi Viễn tiếp tục.
Anh cười khổ: "Có gì hay ho đâu mà chúc mừng, viết lộn xộn như mớ bòng bong thế..."
"Không thể nào!" Tiêu Chi Viễn có phần thiếu lịch sự ngắt ngang.
Ngôn Hành Nhất thoáng giật mình. Nhưng hình như hắn không có ý định nói gì thêm, vẫn chỉ mỉm cười nhìn anh.
"Tôi... không ngờ là cậu." Ngôn Hành Nhất bí bách, buộc lòng ấp úng mở miệng.
"Anh nói việc lần này đúng không?"
"Ừm."
"Anh lại quên rồi..." Tiêu Chi Viễn nhẩn nha kéo dài, dường như có phần bất lực, "Em là độc giả trung thành của anh, thích nhất là bộ ấy. Đừng nói anh không nhớ rõ, bảy năm trước em đã hứa với anh đấy thôi!"
Những lời ấy không hề khiến Ngôn Hành Nhất cảm thấy có chút tự hào hay vui sướиɠ nào, mà chỉ khiến trái tim anh một lần nữa rơi vào cảm giác đắng chát chua xót vô tận.
Buổi họp mặt bắt đầu vào lúc ba giờ.
Một nhóm tác giả trẻ tuổi và họa sĩ minh họa hội họp trong một phòng, không khí hết sức hài hòa thân thiện. Tiêu Chi Viễn đã là người tên tuổi trong giới thương nghiệp, liên tục ký vẽ tặng cho mọi người suốt buổi gặp. Ngôn Hành Nhất được hắn chỉ tên hợp tác cũng liên quan nhận được rất nhiều ánh nhìn có hâm mộ có ghen tị ước ao. Sau khi biết hai người là bạn cũ, số người đến hỏi thăm Tiêu Chi Viễn từ chỗ anh cứ thế tăng lên không ít.
Buổi hội họp này khiến Ngôn Hành Nhất thấp thỏm như đứng đống lửa như ngồi đống than, cả đầu óc lẫn thân xác đều rất mệt mỏi.
May mà buổi gặp gỡ liên hoan này không kéo dài lâu, vài tác giả lâu năm trong nghề tụm năm tụm ba tản ra các chỗ khác, tìm nhóm nào hợp để tụ tập trò chuyện. An Tiểu Nguyên dặn dò mấy biên tập khác mấy câu rồi xách túi chạy đến chỗ Ngôn Hành Nhất.
"Đi thôi, hôm nay tôi không tăng ca. Giờ đi về nhà tôi."
Tiêu Chi Viễn hết nhìn An Tiểu Nguyên đến nhìn Ngôn Hành Nhất: "Hai người... ở cùng nhau?" Trong giọng nói có đôi chút cảm xúc sâu xa.
Ngôn Hành Nhất bối rối.
"Làm gì có, người ta là thần tiên ở núi thánh động thiêng, hôm nay không tiện về nhà nên mới hóa phép tạm ghé chỗ của kẻ phàm tôi đây." An Tiểu Nguyên không khi nào quên cơ hội cười cợt anh.
"Không, tôi về." Ngôn Hành Nhất nói.
"Đừng có vớ va vớ vẩn nữa, giờ này tìm đâu ra xe tới cái chỗ tít tắp rừng rú đó!"
"Tôi về."
"Vãi chưởng, ông đi bằng niềm tin à...!" An Tiểu Nguyên muốn nổi quạu.
"Không sao không sao, tôi đưa anh ấy về." Tiêu Chi Viễn vỗ vai An Tiểu Nguyên, "Nếu anh ấy vẫn chưa chuyển nhà, tôi nghĩ mình còn nhớ đường."
Ngôn Hành Nhất đang định từ chối, nhưng chữ "không" còn chưa kịp nói ra đã bị An Tiểu Nguyên hớt tay trên: "Anh đưa cậu ấy về? Thế thì anh đi đi về về cũng đâu có tiện."
"Không về được..." Tiêu Chi Viễn nhìn Ngôn Hành Nhất, "Tôi ở với bạn cũ cũng không thành vấn đề nhỉ?"
"...!"
An Tiểu Nguyên gãi gãi đầu: "Vẫn phiền anh quá..."
Tiêu Chi Viễn phì cười: "Giữa chúng tôi thì có gì mà phiền với không phiền chứ, tác giả Ngôn nhỉ?"
—— Ngôn Hành Nhất biết, mình luôn phải đối mặt với những gì sẽ xảy đến.
Anh thở dài, nhìn An Tiểu Nguyên cười cười: "Cậu về đi Tiểu Nguyên. Tôi về với Tiêu... Chi Viễn."
"Thế cũng được, đi đường cẩn thận đó." An Tiểu Nguyên cũng không nói gì thêm, "Hai người về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Ngôn Hành Nhất vẫy tay: "Đi trước."
Nhìn bóng lưng hai người xa dần, An Tiểu Nguyên thoáng nhíu mày. Vừa "chúng ta chúng tôi" các thứ như đã quen thân nhau được tám trăm năm, cũng vừa khách sáo gọi người ta là "tác giả Ngôn" —— Nghe đúng là giống "bạn cũ" thật.
Trên đường ra khỏi nội ô thành phố, xe cộ mỗi lúc một thưa thớt dần. Ngôn Hành Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ không nói năng gì, đến khi Tiêu Chi Viễn hỏi "Là đường này phải không" anh mới "Ừ" một tiếng. Tiêu Chi Viễn không nói gì thêm, cả hai im lặng suốt cả đường về nhà.
Xe đỗ lại ngoài khoảnh sân nhỏ nhà Ngôn Hành Nhất, Tiêu Chi Viễn xuống xe, như thấy hoài niệm mà cảm thán: "Chỗ này thay đổi nhiều thật, thì ra nhà cũ cũng chẳng còn nữa."
Ngôn Hành Nhất mở cửa, do dự không biết có nên mời hắn vào nhà ngồi không. Mèo béo không biết chui ra từ xó xỉnh nào, dụi vào chân chủ nó kêu "meo meo" chào hỏi.
"Đây là Coca!?" Tiêu Chi Viễn ngạc nhiên, "Sao bây giờ béo thế!"
Coca đang vui, nhìn thấy người lạ cũng chẳng sợ, lòng vòng quanh chân Tiêu Chi Viễn hai ba chập rồi được hắn nâng niu bế lên.
"Trời ạ, chắc nó sắp được mười ký luôn quá..."
Mãi đến giờ mặt mày Ngôn Hành Nhất mới chịu tươi cười: "Nó ăn lắm mà không chịu vận động, thế là mập ù như vậy."
Tiêu Chi Viễn cãi cãi cằm Coca, nó thoải mái hừ hừ trong họng. Hắn nheo mắt nhìn Coca, nói: "Anh yên tâm, em sẽ không ở lại đây."
Ngôn Hành Nhất sửng sốt, cụp mắt xuống: "... Tôi biết."
"Anh không cần lo." Tiêu Chi Viễn vẫn chỉ nhìn Coca như đang nói chuyện với nó, "Giống như trước đây anh có nói, ai rồi cũng sẽ có lúc hiểu rõ mọi chuyện."
Đột nhiên Ngôn Hành Nhất thấy mình khó thở, không khí như loãng ra.
"Chuyện đã qua rồi. Trước đây em không hiểu chuyện, anh cứ quên đi. Bây giờ anh và em đều là người trưởng thành, cũng cần phải làm những thứ mình nên làm —— "
Thật ra đó là những lời anh muốn nghe thấy nhất, nhưng chẳng hiểu vì sao trái tim anh lại thấy khó chịu.
"Anh viết tiểu thuyết, em làm công việc của em —— Thế thôi." Chắc là vì nặng quá, Tiêu Chi Viễn đặt Coca xuống, "Em về, anh nghỉ ngơi sớm."
Ngôn Hành Nhất hé môi, cuối cùng chỉ nói một câu "Đi cẩn thận."
Nhìn xe Tiêu Chi Viễn xa dần, anh vào phòng mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc ra.
Dưới laptop là một tờ giấy.
Đó là một bức vẽ dung đơn giản, dưới góc bên phải có một dòng chữ nhỏ: Hành Nhất Chi Viễn vẽ.
Một ngày vào bảy năm trước.
Tiêu Chi Viễn của ngày hôm nay nho nhã lễ độ, lúc nào cũng mỉm cười ôn hòa.
Mà Tiêu Chi Viễn của bảy năm trước lại là một thiếu niên ít nói kiệm lời, lạnh nhạt và dường như chẳng khi nào nở nụ cười.
Edit: tokyo2soul